[Đam Mỹ] Không Yêu

Chương 2



7.

Tôi không rõ kết luận đó của em ấy từ đâu ra, giống như em muốn ăn Michelin, nhưng tôi lại mua phần ở Shaxian, mà cấp dưới của em mua cho em một phần Michelin, vậy có phải phần cơm này của tôi sẽ bị đổ đi không?

Nhưng đến lúc vào miệng em thì lại trở thành chuyện tôi đang tức giận vì Hồ Văn Trực, tôi thấy khó xử, khó chịu khi biết mình chỉ là thế thân, cho nên việc tôi rời khỏi là điều hiển nhiên, hoặc là tôi muốn thể hiện tầm quan trọng của mình trong lòng đối phương.

Em ấy cho rằng tôi đang ghen.

Điều này nghe buồn cười thật.

Đường Ngọc là gì, là một người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, đồ đạc xa hoa cao quý chất đống, còn tôi chỉ là một con cá, con tôm chết, là một thứ bẩn thỉu, có thể vì tiền mà nhảy lên giường ngủ với bất kỳ ai, là đối tượng tệ hại trong những câu chuyện phiếm mà hàng xóm thường nhắc đến.

Tôi chậm rãi lắc đầu, không thèm để ý đến ánh mắt của em dần trở nên tàn nhẫn, nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi không ghen, đây là nhà tôi, tôi không định trở về nữa, với lại cậu cũng không có quyền ép buộc tôi phải tiếp tục hợp đồng."

Khuôn mặt trắng nõn của em trở nên đỏ bừng, không biết là đang xấu hổ hay giận dữ, đột nhiên hô hấp khó khăn hơn, em siết chặt tay, tự dằn lòng mình không được nóng vội, biết đâu Tạ Từ chỉ đang ương bướng thì sao?

Đường Ngọc đang định nói gì đó, nhưng rất nhanh bị giọng nói phía sau tôi ngắt lời.

"Má, nhà tôi hết trứng gà rồi, Thanh Thư, cậu đi mua hộ tôi được không?"

Thanh Thư là biệt danh của tôi, là quản gia đặt cho, tôi không nói cho ai khác biết, chỉ nói cho mỗi mình Đường Ngọc, nếu không phải là người quan trọng thì tôi sẽ không dễ dàng gì tiết lộ.

Tôi quay đầu nói biết rồi, tôi không có ý kiến gì đối với việc làm này của bạn thân tôi, cậu ấy có đạo đức, tôi thì chẳng muốn quản gì nhiều, làm bạn thân trên QQ nhiều năm nên bọn tôi mới có thể cùng thuê được một căn nhà này, cậu ấy báo cho tôi rằng mình đã đậu đại học Tô Châu, đó cũng là trường của tôi, chỉ là học khác chuyên ngành, cứ vậy, hai người chúng tôi cùng vào Nam để thuê phòng.

Đến khi tôi quay lại nhìn Đường Ngọc, chưa kịp hiểu gì thì đã bị em xông tới đấm.

8.

Tôi không đánh với em ấy, một mình Đường Ngọc đánh tôi, tôi cũng không đánh trả lại nên Đường Ngọc phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, ít ra thì tôi cũng phải biết một chút kiến thức về pháp luật.

Bạn tôi báo cảnh sát, cậu ấy thật sự rất rộng lượng, tôi lấy tiền của mình trả hết chi phí ăn ở, du lịch cho Đường Ngọc hai năm qua, đóng học phí và tiền thuê nhà, điện nước xong thì cũng không còn dư lại bao nhiêu, là cậu ấy đã giúp tôi sau khi rời khỏi Đường Ngọc.

Chúng tôi đơn giản là điền vào tờ khai, điền danh sách, Đường Ngọc đi sau tôi không kêu lấy một tiếng, tôi ra hiệu bảo bạn tôi về trước đi, rồi quay lại nhìn về phía sau, hỏi em có muốn uống cà phê không.

Đột nhiên đôi mắt Đường Ngọc sáng lên, gật đầu lia lịa, như sợ tôi giây sau sẽ nói không muốn đi đến quán cà phê nữa vì đường quá xa, mặt mũi thì đau nhức. Em ấy biết tôi đang dọn thềm cho em để đi xuống, điều này có nghĩa là tôi không trách em đánh tôi, cũng không tức giận, căm hận, hay cảm thấy chán ghét.

Sao tôi lại tức giận với em được chứ?

Chịu đánh một chút đã đổi được 20 vạn, ai lại giận dữ với một cây ATM bao giờ?

Tôi không ngồi ở cạnh ghế lái như trước nữa mà tự giác bước ra ngồi ở sau, Đường Ngọc nhíu mày nhìn về phía tôi, thật sự em ấy muốn tôi quay lại ngồi ở ghế lái phụ.

Sau khi lên xe, tôi mang tai nghe, mở nhạc, dựa đầu vào cửa kính xe rồi nhắm mắt. Đường Ngọc có hướng dẫn chỉ đường nên có thể biết được quán cà phê nào ở gần, nhưng tôi nghĩ em ấy nhất định sẽ lựa chọn những cửa hàng nằm ngay mặt tiền, xa hoa đắt đỏ, cậu chủ nhỏ này luôn luôn như thế.

9.

Thành thật mà nói, quá trình trò chuyện giữa chúng tôi không được suôn sẻ cho lắm, đặc biệt là sau khi tôi thể hiện rằng mình không có tình cảm nào khác ngoài quan hệ bao nuôi, tôi lại nhận thêm một ly cà phê nóng hổi.

Tôi phải cảm ơn mình đã phản ứng kịp thời, nếu không sẽ phải lại đi bệnh viện rồi tốn cả đống tiền.

Đường Ngọc ép buộc tôi phải về nhà, nếu không em ấy sẽ công khai với học sinh toàn trường rằng tôi từng được bao nuôi, đồng thời cũng sẽ nói rõ với thầy cô trong trường về trường hợp của tôi, tôi sẽ bị trễ năm tốt nghiệp, bị bạn bè nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, cũng không có nổi một mối quan hệ thân thiết, phải đi học trong những lời đàm tiếu trong suốt 4 năm, em ấy muốn tôi tự mình lựa chọn.

Đối với tôi mà nói, tiếng xấu có đồn thổi đi đâu thì cũng không quan trọng mấy, tôi chưa bao giờ để ý đến những ánh mắt của người ngoài nhìn tôi, cái mà tôi muốn là có thể thuận lợi tốt nghiệp, có thể là những thầy cô kia vì Đường Ngọc mà gây khó dễ, không cho tôi qua môn, giữ tôi lại ở trường học, mà tôi không có giấy chứng nhận thì không thể nào đi học tập nghiên cứu hay có được một công việc hoặc mức lương cao hơn được.

Tôi biết Đường Ngọc có thể làm được những điều này, em ấy còn điên hơn cả tôi.

Mẹ nó buồn nôn thật.

Cuối cùng tôi và hắn cũng đã thỏa thuận xong, Đường Ngọc dọn đồ đến Tô Châu cùng chung sống với tôi, hợp đồng tiếp tục được gia hạn, thời hạn đổi từ bốn năm thành ba tháng.

Ngày đó dọn đi, bạn tôi có hỏi quan hệ giữa tôi và Đường Ngọc, tôi cũng bình tĩnh mà nói cho cậu ấy biết, Đường Ngọc và tôi là quan hệ kim chủ bao nuôi chứ không phải là quan hệ yêu đương như cậu ấy nghĩ, nhưng cậu ấy quá ngu ngốc, sau khi nghe xong thì lấy làm kỳ lạ, nói rằng mấy chuyện cưỡng chế yêu này quá tuyệt, tôi nhìn cậu ấy như muốn được tôi cưỡng chế đánh một trận mới vừa lòng vậy.

Thật ra cũng có lần tôi nghĩ muốn khiến Đường Ngọc đau khổ, muốn khiến em mãi mãi không thể chiếm được, phải sống trong sự hối hận và bất lực cùng tận, muốn khiến em càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn này, thiện cảm của tôi đối với em không đủ để thích, ác cảm của tôi đối với em cũng không đủ để hận, cho nên tôi chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Em ấy giày vò tôi, luôn ăn ở bên ngoài, tự tra tấn dạ dày của mình, hình như nếu làm vậy thì có thể đổi sự quan tâm và bao dung của tôi ngoài hợp đồng, lấy bản thân mình ra để trả, liên tục làm phiền tôi.

Vừa ngu ngốc vừa tồi tệ.

Chính là như vậy.

10.

Tôi bình tĩnh dọn dẹp đồ gì đó của mình, em đứng bên cạnh, đỏ mắt nhìn tôi, không nói tiếng nào, ngoan ngoãn như lần đầu tiên tôi gặp, tôi nghĩ em sẽ hỏi tôi tại sao lại làm như vậy, tại sao muốn rời khỏi, biết đâu chúng tôi lại đánh nhau thêm trận nữa, nhưng em không làm gì cả.

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đó, trong lòng thầm nghĩ tối nay về nhà ăn gì, cũng muốn đi xem phim chiếu rạp, hình như cây trong nhà còn chưa lấy ra khỏi thùng đóng gói, lát nữa về nhà nhất định không được quên.

Đường Ngọc nhìn Tạ Từ, cảm nhận được sự ích kỷ và thờ ơ, cảm thấy hơi đau nhói, không phải là kiểu đau đột ngột ập đến, mà nó như một đại dương đang dần khô cạn, quá trình dài dằng dặc, buồn tẻ, như liều thuốc độc được tiêm vào cơ thể, từ từ ngấm vào da thịt, rồi chậm rãi lan đến trái tim, vừa đau vừa nhức, mỗi lần hô hấp là đau đớn lại dâng lên.

Em ôm tôi từ phía sau, nghẹn ngào hỏi tôi có phải làm như vậy rất tuyệt hay không? Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được cơ thể em ở phía sau tôi đang dần run rẩy.

Nhưng Đường Ngọc không chờ tôi đáp lại, em ngẩng đầu, mặc kệ hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má, hỏi tôi: "Em biết mình sai rồi, em không nên xem anh là thế thân, em đưa hoa, em tặng quà, em xin lỗi, nhưng em chưa bao giờ là người dẫn dắt mối quan hệ này, lần nào anh cũng đẩy em ra, anh tốt với tôi chỉ vì em cho anh tiền, nếu đổi thành người khác thì anh cũng sẽ làm như vậy, dù anh không nói thì em cũng có thể nhìn ra, nhưng em cũng không biết phải làm sao nữa, Tạ Từ, anh nói cho em biết, nói cho em biết liệu em còn có thể làm gì được nữa?"

Em còn có thể làm gì?

Tôi mím môi, cuối cùng vỗ vỗ vai em, trong lòng thầm nói đáp án.

Đừng yêu tôi là được.

Người ta có thể sống khi không có tình yêu, nhưng không có tiền thì không thể sống được.

11.

Lần kế tiếp tôi gặp em đã là năm tháng sau, em gầy đi trông thấy, lúc nhìn thấy tôi, em có hơi sửng sốt, do dự hèn nhát tiến lại gần chào hỏi tôi. Tôi cười rồi gật đầu, bạn thân tôi đi bên cạnh, cho rằng tôi vẫn còn tình cảm với Đường Ngọc, nhưng thật ra là không có, khi tôi vừa nhìn thấy em thì đã cảm thấy không may, nhưng sau đó lại nghĩ tại sao em lại gầy đến vậy, nhìn như một con vật đáng thương yếu ớt.

Đường Ngọc lộ ra vẻ mặt nhát gan rụt rè mà trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy, em ấy sợ cái gì vậy? Tôi không biết, chỉ là lúc tôi đi ngang qua, cảm thấy dường như em đã thở phào.

Thoáng cái đã qua hai năm, tôi gặp cậu chủ nhỏ ở trước cửa nhà, em ấy mang theo một đống rau, đôi giày ba vạn em đi hoàn toàn không ăn nhập gì cả, em ấy cười, nói thật là trùng hợp, em cũng đang ở gần nơi này, sau đó hỏi tôi có thể vào trong không, đúng lúc mua rau nên tôi xem một chút, đều là rau mà tôi thích ăn, dường như em ấy rất thoải mái, nhưng tôi thấy em đang nắm chặt cái túi bên tay, tôi lắc đầu, cười hỏi: "Đường Ngọc, cậu đang làm gì vậy?"

Chân tay em ấy hơi luống cuống, giải thích nguyên nhân mình ở đây, em đang đi mua rau, tình cờ thấy tôi, em ấy đã cắt đứt quan hệ với những người bạn xấu, cũng cai thuốc, kiêng rượu, đi học lại, mặc dù vô cùng nỗ lực nhưng không thi đậu được vào trường đại học của tôi, em ấy vẫn còn thích tôi, mặc dù tôi đã nói với gia đình em về vụ bê bối giữa hai người, buộc em phải rời khỏi, còn những lời em nói thì vô cùng lộn xộn, giọng rất nhẹ, người càng thêm vẻ yếu ớt.

Tôi im lặng nghe kể xong, mím môi: "Đường Ngọc, cậu nên biết rằng tôi tốt với cậu chỉ vì hợp đồng, ngoài hợp đồng ra thì tôi không hề có tình cảm gì vượt giới hạn, cậu phải sớm biết, đừng lãng phí thời gian của tôi, cậu có thể bao nuôi những người khác, loại người như tôi thì ngoài kia thiếu gì."

Nói xong, tôi lại nghĩ ngợi, tiếp tục nói: "Nhưng tôi vẫn muốn chúc mừng cậu đã trở thành một con người mới, thành thật mà nói, con người của cậu trước đây rất tệ."

Em ấy nghe xong, hai mắt đã đỏ hoe, cậu chủ nhỏ ở trước mặt tôi trước giờ chỉ khóc bốn lần, lần đầu tiên là vào đêm làm tình, lần thứ hai là ông ngoại qua đời, lần thứ ba là tôi về Tô Châu rồi em dọn đồ theo, và đây là lần thứ tư.

Tôi càng nghĩ càng bực bội, mặc dù vẫn còn độc thân nhưng tôi còn phải đi làm, còn phải bôn ba lao lực để trang trải học phí, tôi không có thời gian để làm mấy việc như anh yêu em em yêu anh hay những việc đạo đức giả.

Tính tình Đường Ngọc cực kỳ nóng nảy, lớn lên trong sự nuông chiều, một chút khổ cũng không chịu được, tôi biết rất rõ, em ấy không yêu tôi, chỉ là không can tâm mà thôi.

Em ấy khóc đến đau lòng đứt ruột, ngồi xuống trước mặt tôi, vùi mặt vào khuỷu tay, nói rằng em đã biết sai rồi, em không nên làm ầm ĩ, đòi tôi đến đón em ở quán bar, không nên ép tôi quan hệ tình dục trong kỳ thi đại học của tôi, không nên tức giận vô cớ, không nên ỷ tính tôi hiền lành nên cứ quấn chặt lấy, không nên xem tôi là thế thân, không nên tự tiện quyết định việc học của tôi, là em đã sai rồi.

Tôi kéo em dậy, thuần thục lấy khăn tay trong túi ra, giúp em lau nước mắt, dường như như vậy có thể lau đi tình cảm vừa ngây thơ vừa bướng bỉnh này, cũng từ chối luôn cả sự theo đuổi của em, tôi nghĩ tôi cũng không ghét em lắm, chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết mà thôi.

Vì tình cảm mà đòi chết đòi sống.

12.

Lần tiếp theo tôi gặp em là vào lễ Giáng sinh tháng mười hai, em ấy lại gầy thêm, khuôn mặt hơi bụ bẫm ban đầu bây giờ đã gầy trơ xương, em nhìn tôi rồi cười, hỏi tôi có phải đến mua bánh ngọt không, tôi gật đầu, quơ quơ hộp bánh ngọt trong tay, tôi định chào rồi rời đi, nhưng em lại giữ chặt tôi, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, nếu không để ý thì sẽ không thấy đầu ngón tay em đang giữ chặt lấy ống tay áo tôi đã trắng bệch.

"Anh có mua cho mình không?" Em ấy hỏi tôi như vậy.

Bạn Đường Ngọc nói, em luôn giẫm lên vết xe đổ trong mối quan hệ này, giống như một người đáng thương, có không giữ, mất rồi mới bắt đầu đi tìm, không theo đuổi được thì trở về đòi chết đòi sống, không quen, không can tâm, không nỡ lòng, như thể tự lừa mình, mượn cớ vừa vào đại học chưa quen để thêm WeChat của người ta, mỗi ngày đều dành thời gian ra xem hoạt động, ngoài mặt thì giả vờ như đã buông bỏ tình cảm, khiến Tạ Từ thả lỏng cảnh giác.

Đường Ngọc dưới thì nhẫn tâm, hy vọng cả đời này tôi sẽ không gặp được người đối xử với tôi tốt, yêu hết người này đến người khác, trên thì lại hy vọng những người kia có thể kịp thời đỡ tôi lúc tôi ngã xuống, nếu không thì tôi sẽ rất chật vật, Đường Ngọc cũng không nỡ lòng.

Em ấy mong đợi nhìn tôi, hỏi có thể đến nhà tôi ăn bánh ngọt hay không, tôi lắc đầu cự tuyệt.

Tôi thuận lợi tốt nghiệp, lấy được bằng thạc sĩ của đại học Chính trị và Pháp luật Tây Nam, các em khóa dưới và anh chị khóa trên đều muốn đến nhà chúc mừng, còn Đường Ngọc là khách không mời mà đến.

Em ấy mang theo một đống rau, nói là đã học được cách nấu ăn, hỏi tôi có thể cho em một cơ hội để thể hiện tay nghề hay không, tôi nhận thấy khi em ăn uống hay trò chuyện cùng với người khác thì sẽ chủ động quan tâm đến cảm xúc của bọn họ, sau khi ăn cơm xong thì chủ động đi rửa chén, em đã thay đổi, những chuyện này thật sự rất nhỏ nhặt, nhưng quả thật khiến em ấy ngày một tốt hơn.

"Đường Ngọc." Tôi gọi em lại, em ngừng rửa, quay đầu, mê muội nhìn tôi.

Tôi đi đến, lấy khăn tay ra để em lau tay sạch sẽ, tôi nhìn đám khóa dưới đứng ngoài cửa rồi chào tạm biệt: "Đường Ngọc, cậu về đi."

Em ấy hoảng sợ, tôi có thể nhìn ra được, tay em không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, rồi vờ như không nghe thấy tôi nói gì, tự mình mở nước tiếp tục rửa chén: "Đồ em nấu anh ăn có hợp không? Vậy mai anh muốn ăn gì, hay là để em làm món xúp cà chua nạm bò, em biết anh thích món này nhất, làm cho anh thêm món đậu bắp nữa, món này chấm nước tương ăn rất ngon..."

"Đường Ngọc." Tôi ngắt ngang lời, "Cậu đã hai mươi rồi, đã không còn là một đứa trẻ nữa, không phải cứ giả vờ không nghe thấy lời tôi nói là có thể tiếp tục tránh được."

Em vẫn còn rửa chén, những giọt nước mắt rơi xuống tay, hòa lẫn vào nước rửa trong suốt, cuối cùng cũng dừng lại: "Em không biết bây giờ phải làm gì, không biết làm sao anh mới có thể thích em, cũng không biết làm thế nào để hai chúng ta quay lại, mỗi lần giận dỗi anh đều đến dỗ em, em biết mình đã làm rất nhiều việc sai trái, em thật sự rất ghê tởm mình, em muốn yêu anh như anh yêu em trước đây, cho dù đó là giả dối đi chăng nữa, dù anh có không cần em đi chăng nữa. Em không biết phải làm thế nào, em đau lắm, chỗ nào cũng đều đau nhức, chỉ có những lúc ở cùng với anh mới dịu đi được phần nào. Em có đi bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán em mắc chứng rối loạn lo âu, còn trầm cảm nhẹ, không phải là em đang giả vờ đáng thương, em cũng nghĩ là sẽ ăn uống đầy đủ, nhưng em làm không được, ăn gì cũng nôn ra hết..."

Em ấy khóc, thở không ra hơi, tôi chỉ có thể ôm lấy, vuốt ve chỗ gầy xương nhô lên, mặc cho em vùi đầu vào lòng ngực tôi khóc như một đứa trẻ, tôi có thể cảm nhận được sự áy náy cùng cực, nhưng tôi chỉ thấy em đáng thương mà thôi, giống như việc nhìn thấy những đứa trẻ buộc phải thôi học để phụ giúp gia đình trên TV mà tôi hay xem hằng ngày.