[Đam Mỹ] Mười Năm

Chương 2



Lê một thân mệt mỏi trở về nhà, Bạch Khê quăng giày rồi gục luôn xuống giường, khuôn mặt chôn sâu trong tấm chăn.

Lấy điện thoại mở wechat ra, cậu theo thói quen muốn đi xem trang cá nhân của Kiều Nhất Dã thì lại phát hiện có một số “1” nhỏ hiện ở mục thông báo.

Cậu chưa bao giờ đăng bài gì trên trang cá nhân của mình và cũng hiếm khi like hay bình luận vào bài đăng của người khác, ngay cả đối với Kiều Nhất Dã cũng không – cậu sợ tâm tư nhỏ của mình bị phát hiện, bài đăng nào của anh cũng like thì có vẻ quái gở quá.

Tò mò ấn vào lại nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc của Kiều Nhất Dã—

Một con chó đeo kính râm.

Kiều Nhất Dã like ảnh bìa của cậu!

Sợ tới mức Bạch Khê không cầm chắc điện thoại, làm rơi nó xuống trên chăn luôn.

Sau khi xác định người like thật sự là Kiều Nhất Dã thì cậu ấn vào ảnh bìa rồi ngắm đi ngắm lại nó.

Là bức hình chụp mặt nước phản chiếu ánh chiều tà.

Chắc là Kiều Nhất Dã sẽ không nhớ nó đâu, đây là bờ sông mà lớp họ đến ăn cơm dã ngoại sau khi tốt nghiệp cấp ba. Lúc ấy có rất nhiều người đứng ở đó chụp ảnh, Kiều Nhất Dã cũng chụp, đứng ở ngay bên cạnh Bạch Khê.

Đó là lần mà hai người họ sát gần nhau nhất.

Bởi vì có quá nhiều người chụp ảnh muốn cướp được chỗ đứng thật đẹp nên cánh tay của hai người vô tình đụng vào nhau. Bạch Khê cúi đầu lặng lẽ nhìn hai cánh tay hoàn toàn trái ngược nhau, tay của Kiều Nhất Dã cường tráng hơn tay của cậu nhiều, do thường xuyên chơi bóng rổ nên tay anh cũng rám nắng hơn nhiều so với cánh tay gầy gò trắng trẻo của Bạch Khê.

Khó trách đêm qua có thể bế hẳn cậu lên.

Cậu đã xem ảnh chụp trong phòng tập thể hình mà Kiều Nhất Dã đăng ở trang cá nhân, anh luôn giữ được vóc dáng rất tốt.

Bạch Khê vô thức liếm liếm môi, lúc cúi đầu ngạc nhiên nhìn thấy ở khung chat hiện lên có thông báo.

Lại là con chó đeo kính râm.

Bạch Khê mở lớn hai mắt xác định mình không có nhìn nhầm, nick gửi tin nhắn cho cậu thật sự có tên là “Kiều Nhất Dã”.

– Tối nay rảnh không? Có thể ăn bữa cơm với nhau chứ?

Sau khi Bạch Khê rời đi thì Kiều Nhất Dã vừa dọn nốt bữa sáng vừa tự mình ngẫm lại.

Đêm qua biểu hiện của anh cũng khá ổn mà, hình như cũng có nghiêm túc lau rửa giúp người ta. Vậy mà sao mới qua một giấc thôi mà người vốn cực kỳ nhiệt tình như thế lại trở mặt cơ chứ?

Anh là kiểu người khá bảo thủ, trong suy nghĩ của anh thì đây là chuyện chỉ nên làm sau khi hai người đã yêu nhau, nhưng nếu như nó đã xảy ra rồi thì anh sẽ chịu trách nhiệm với đối phương.

Lời mà anh nói với Bạch Khê là thật, anh thật sự không đủ hiểu cậu ấy. Anh chỉ biết cậu là bạn cùng lớp cấp ba, hồi đó Bạch Khê luôn ngoan ngoãn lặng lẽ, thường để tóc mái dài và đeo kính gọng đen, lúc nào cũng ngồi yên trong lớp ôn bài không giống anh luôn hiếu động hết lớp là chạy ngay ra ngoài, tan học rồi vẫn đứng trên hành lang nói chuyện đùa giỡn với đám bạn.

Dường như quan hệ giữa Kiều Nhất Dã và Bạch Khê chỉ dừng lại ở việc gặp mặt thì chào nhau một tiếng, “Hi” hoặc “Hello”, thậm chí là chỉ gật nhẹ đầu.

Tối qua lúc Bạch Khê mới đến bữa tiệc còn khiến anh cảm thấy ngạc nhiên, sau khi bỏ kính thì đôi mắt sáng trong có thần, phần tóc mái cũng được cắt bớt đi, cho dù mặc quần dài áo khoác thì vẫn nhìn ra được tỉ lệ cơ thể rất đẹp, khác hẳn với ngày xưa lúc mặc bộ đồng phục to rộng thùng thình.

Áo len cao cổ tôn lên cần cổ thon dài với làn da mịn màng trắng nõn, áo khoác làm cho khuôn mặt cậu trông càng nhỏ, có khi còn không to bằng một bàn tay của anh.

Đang đánh giá thì Bạch Khê đột nhiên ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh, Kiều Nhất Dã còn cho rằng bản thân bị người ta bắt tại trận rồi nhưng không ngờ cậu chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi anh.

Nụ cười khiến cậu trông càng thêm ngọt ngào như thể vừa phá vỡ một hàng rào vô hình nào đó, không như vừa nãy quá trầm tĩnh nhìn có vẻ quạnh quẽ.

Khá đẹp trai, Kiều Nhất Dã kết luận.

Nghĩ mãi vẫn không có đối sách, Kiều Nhất Dã quyết định gọi điện cho Từ Ngạn, người bạn thân từ trung học đến tận bây giờ của anh. Cậu ta khác hẳn kiểu bảo thủ như Kiều Nhất Dã, Từ Ngạn chơi rất nhiều, đi qua ngàn bụi hoa mà người vẫn không vương chút phấn.

Nghe anh kể xong thì Từ Ngạn vừa ngoáy tai vừa kẹp di động lười biếng nói: “Không phải chỉ là 419 à? Xong chuyện thì đường ai nấy đi, có gì không tốt đâu.”

Kiều Nhất Dã bực mình cúp điện thoại, đã biết gọi cho người này cũng vô dụng rồi mà.

Suy nghĩ mãi thì anh vẫn cảm thấy nên bắt đầu từ việc tìm hiểu đối phương, vừa khéo hôm nay là thứ bảy, chắc là có thể hẹn đi ăn bữa tối.

Sợ Bạch Khê từ chối nên anh lại nhắn thêm một tin nữa.

– Đã đặt chỗ rồi, đi được chứ?

– Được.

Bạch Khê thở dài rồi lại nằm úp xuống giường, đây gọi là tiền trảm hậu tấu nhỉ.

Bọn họ chưa từng chính thức ăn cơm cùng với nhau bao giờ, quả là một lời mời rất hấp dẫn, gần như là đồng ý mà không cần đắn đo.

Nhưng mà lớp trưởng… Cậu nghe nói lớp trưởng đã có người yêu rồi, cho nên Kiều Nhất Dã từ bỏ ư?

Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, lại còn được gặp Kiều Nhất Dã.

Bạch Khê đứng dậy quyết định không nghĩ lung tung nữa, bắt đầu chọn lựa quần áo cho tối nay.

Như đã hẹn thì Kiều Nhất Dã sẽ đến chung cư của Bạch Khê đón cậu rồi lại chở cậu về tận nhà.

Hai người ăn bữa này cũng rất tự nhiên, trò chuyện rôm rả về tình hình gần đây. Thật ra rất nhiều chuyện Bạch Khê đã nghe ngóng được từ người khác, nơi ở của Kiều Nhất Dã khá gần chỗ cậu sống, công ty của hai người cũng không xa nhau lắm. Thỉnh thoảng trời nắng anh sẽ đi tàu điện, cuối tuần anh sẽ đến sân nào đó chơi bóng.

Trong lúc lơ đễnh cậu còn đồng ý sẽ đến xem Kiều Nhất Dã chơi bóng rổ, đi thử một hiệu sách nổi tiếng trên mạng gần nhà anh, tan làm cùng nhau đi ăn thịt nướng cạnh công ty.

Lời cậu nói với Kiều Nhất Dã trong ba năm trung học còn không nhiều bằng tối nay.

Mặc dù không biết những cái hẹn đó có phải thật hay không, có lẽ qua hai ngày Kiều Nhất Dã sẽ quên nhưng Bạch Khê vẫn cảm thấy thỏa mãn, cả buổi tối miệng đều treo nụ cười.

Cho đến khi Kiều Nhất Dã dừng xe dưới chung cư cậu sống thì Bạch Khê mới nhận ra thời gian đã trôi qua quá nhanh. Cậu lưu luyến tháo dây an toàn, đang định lấy điện thoại nằm trong hộp đựng đồ chỗ tay vịn ra thì lại bị Kiều Nhất Dã nắm lấy cổ tay.

“Đúng rồi, cậu lưu số điện thoại của tôi vào đi.” Anh nói xong thì ấn gọi qua.

Bạch Khê còn chưa kịp phản ứng thì màn hình đang hướng về phía Kiều Nhất Dã đã sáng lên, hiển thị người gọi đến là “Kiều Nhất Dã”.

Hai người đều kinh ngạc, Bạch Khê vội vàng rụt tay về rồi lật điện thoại lại, mặc kệ tiếng chuông vẫn vang vọng trong xe. Nếu không phải ở trong xe hơi tối thì anh đã thấy mặt cậu đỏ lên rồi.

Một lát sau Kiều Nhất Dã mới bật cười ngắt máy: “Hóa ra cậu đã có số của tôi.”

Bạch Khê hận không thể có cái hố ở đây để chui vào, hồi học cấp ba có lần cậu giúp giáo viên xếp hồ sơ nên đã lén lút nhớ kỹ số anh, không dám nhắn tin cũng không dám gọi điện, cứ như vậy mà lặng lẽ nằm ở trong danh bạ.

Giống như thích một người thì sẽ muốn biết toàn bộ về người đó, cẩn thận nhớ kỹ tất cả mọi điều.

“Tôi… từng hỏi người khác.”

Cũng không để ý là giọng nói sẽ mềm hẳn đi mỗi khi cậu thẹn thùng.

Thấy cậu cúi đầu, vừa khéo đèn đường làm vành tai đỏ bừng bị bại lộ, Kiều Nhất Dã không nhịn được mà muốn trêu chọc cậu.

“Về đến nhà rồi, không mời tôi lên ngồi một lát sao?”