[Đam Mỹ] Mười Năm

Chương 3



Đến tận khi đã đứng trong thang máy với Kiều Nhất Dã mà Bạch Khê vẫn còn thấy hoảng hốt.

Tại sao mình lại đồng ý cơ chứ, trong nhà vẫn còn lộn xộn chưa thu dọn, cho dù muốn mời Kiều Nhất Dã đến chơi thì cũng không phải là lúc này.

Hơn nữa, đã tối muộn mà còn muốn lên nhà cậu ngồi, cô nam quả nam… Bạch Khê không khỏi siết chặt mông. Nhà cậu cái gì cũng không có, huống chi đêm qua vừa mới làm lại còn là lần đầu, hôm nay đi đường vẫn thấy hơi khó chịu.

Chẳng lẽ Kiều Nhất Dã là người có nhu cầu cao như vậy ư…

Bạch Khê trộm liếc anh một cái, đúng lúc đụng phải ánh mắt Kiều Nhất Dã, thế là lại lập tức quay đầu đi.

Kiều Nhất Dã mỉm cười nhìn chăm chú cần cổ thon dài trắng trẻo của cậu. Khi nãy anh chỉ định ghẹo cậu chút thôi nhưng không ngờ Bạch Khê ngẩng đầu mở lớn mắt nhìn anh, ngây người một lát rồi lại mềm mềm nói: “Được chứ, lên ngồi chơi một chút.”

Trông cậu ấy rất… đáng yêu.

Suýt nữa thì Kiều Nhất Dã đã vươn tay xoa đầu cậu.

Bây giờ cũng muốn vậy.

“Tới rồi.”

Kiều Nhất Dã vội vàng thu tay lại rồi đi theo Bạch Khê.

Lúc ra khỏi thang máy, Bạch Khê duỗi tay chặn cửa thang để Kiều Nhất Dã đi ra nhưng lại bị anh nắm lấy tay.

“Hở?”

Cậu khó hiểu quay đầu lại nhìn, thấy Kiều Nhất Dã đang nắm tay mình thì mặt lập tức đỏ lên. Đèn hành lang sáng tỏ, lần này gương mặt hồng hồng của Bạch Khê không có chỗ để trốn.

Lúc này Kiều Nhất Dã mới nhận ra là bản thân hiểu lầm, anh cứ nghĩ Bạch Khê vươn tay là muốn anh nắm lấy, buông ra rồi vành tai cũng hơi hơi đỏ lên: “Ừm… Xin lỗi.”

Bạch Khê lắc đầu nhẹ giọng nói không sao, trong lòng lại nghĩ tại sao anh không nắm thêm một lúc nữa.

Cậu đưa Kiều Nhất Dã đi tham quan một vòng rồi cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng ngủ, nói: “Có thể sẽ khá bừa, tôi chưa kịp dọn dẹp.”

Kiều Nhất Dã gật đầu, không hiểu sao lại cảm thấy chờ mong.

Bừa bộn trong miệng Bạch Khê không quá giống kiểu anh biết, chăn bông vẫn được gấp gọn gàng, quần áo cũng được treo ngăn nắp trên giá, có một quyển sách đang kẹp thẻ để ở trên mặt bàn, bên cạnh là một cây bút và vài tờ giấy tán loạn.

Ngay cạnh đèn bàn là một khung ảnh, Kiều Nhất Dã ngồi xổm xuống nhìn nhìn: “Đây là hình chụp tốt nghiệp của chúng ta?”

Trên mặt bàn chỉ có mỗi khung hình này là vật trang trí, không lẽ hồi cấp ba có gì đặc biệt ư.

Bạch Khê hơi lo lắng gật đầu, vô thức nhẹ nhàng cắn cắn môi, giải thích: “Cấp ba là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, hơn nữa cũng gặp… rất nhiều người tôi thích.”

Gặp người mà cậu yêu thầm hơn mười năm.

Khi ấy Bạch Khê rất ngây thơ không hiểu biết nhiều, học trung học là vừa lúc hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa.

Cậu chỉ biết dường như mình luôn luôn chú ý đến Kiều Nhất Dã, lúc lên lớp sẽ thường xuyên lén nhìn xem anh đang làm gì, thấy anh đang nói chuyện với người khác thì cũng muốn đứng sát lại nghe ngóng một chút, còn muốn được nói chuyện với anh đôi ba câu.

Nếu nghe nói anh đang chơi bóng rổ thì sẽ chạy tới ngồi dưới cây đại thụ ở bên cạnh sân bóng, từ một người chẳng biết gì xem mãi đến khi hiểu tất cả luật chơi.

Trong một lần vô tình, cậu nghe thấy hai bạn nữ ngồi bàn bên than thở tại sao Kiều Nhất Dã lại không thích con gái thì cậu mới giật mình hiểu ra, hóa ra là Kiều Nhất Dã chỉ thích con trai thôi.

Thích, hai người con trai cũng có thể thích nhau, vậy có phải cậu đã thích Kiều Nhất Dã rồi không?

Rồi lại nghe hai bạn nữ nói tiếp Kiều Nhất Dã thích lớp trưởng lớp họ, dù tỏ tình thất bại nhưng vẫn không buông tay, sáng sớm nào cũng mua bữa sáng mang đến cho cậu ấy, lễ Giáng Sinh hôm trước còn tặng cả quà nữa.

Tiếc rằng không lâu sau lớp trưởng lại yêu đương với một bạn học khác, thế nhưng Kiều Nhất Dã vẫn thích lớp trưởng, cậu thấy anh lúc lên lớp vẫn luôn lén nhìn người ta rồi lại vội vàng quay đi.

Đến tận ngày bọn họ tốt nghiệp, ánh mắt Kiều Nhất Dã nhìn về phía lớp trưởng vẫn đong đầy buồn bã.

Mấy năm nay Kiều Nhất Dã vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim, một người ngoại hình đẹp điều kiện tốt như anh mà lại không có một mối tình vắt vai, chắc hẳn vẫn còn tình cảm với lớp trưởng của họ.

Nặng tình như vậy, giống cậu nhưng lại cũng không giống.

Ít nhất anh đã từng dũng cảm theo đuổi người ấy, không giống cậu, chỉ dám vụng trộm thích anh.

“A! Cậu ở đây này!”

Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, Kiều Nhất Dã chỉ vào một người nho nhỏ đứng ở góc bức ảnh rồi thích thú mỉm cười với cậu.

Đây không phải là cậu sao? Dù nhắm mắt cậu cũng có thể chỉ được vị trí của hai người ở trên bức ảnh này, Kiều Nhất Dã đứng giữa ở hàng cuối còn cậu thì đứng ở ngoài rìa hàng thứ hai.

“Biết tôi đứng đâu không?”

Gần như giây tiếp theo đầu ngón tay của Bạch Khê đã chạm lên mặt Kiều Nhất Dã trong ảnh, lại lập tức nói lảng đi: “Cậu chẳng thay đổi gì.”

“Ngày xưa trông vẫn non nớt hơn.” Kiều Nhất Dã nói xong thì đứng dậy.

Có lẽ vì ngồi xổm lâu quá nên anh không đứng vững mà hơi nghiêng ngả, Bạch Khê theo bản năng vươn tay đỡ lấy anh nhưng lại bị kéo ngã theo xuống giường.

Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người, Kiều Nhất Dã chống chân quỳ ở ngay cạnh cậu. Một cảm giác không nói nên lời nhanh chóng dâng lên giữa bọn họ, dường như không khí xung quanh cũng trở nên khô nóng hơn.

Chỉ vài giây mà lại như quá dài, Bạch Khê nằm dưới thấy rõ hầu kết của Kiều Nhất Dã lên rồi lại xuống, gương mặt từ từ đỏ ửng: “Nhà… Trong nhà không có…”

Kiều Nhất Dã bỗng bật cười thành tiếng, dãn ra khoảng cách giữa hai người rồi giơ tay búng nhẹ một cái lên trán người nằm dưới.

“Nghĩ gì vậy trời? Đêm qua vừa làm lại còn là lần đầu, hôm nay cậu có chịu nổi không?

Bạch Khê giống như con cua bị hấp chín, xấu hổ đến mức cả cổ đều đỏ bừng. Lúc này Kiều Nhất Dã mới tha cho cậu, đứng dậy kéo cậu lên: “Xin lỗi, không đứng vững.”

Bạch Khê lắc lắc đầu, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ này: “Cậu muốn uống gì không? Cà phê?”

Kiều Nhất Dã gật đầu, mỉm cười nhìn cậu: “Cảm ơn.”

Anh bám đuôi Bạch Khê đi vào phòng bếp, lại phát hiện cậu đang luống cuống tay chân, cà phê còn trào cả ra ngoài. Bạch Khê không để ý Kiều Nhất Dã đã đi đến sau lưng, cũng không thể nhìn thấy trong lòng anh nghĩ gì.

Cậu bưng ly cà phê đột ngột xoay người, vô tình đụng thẳng vào người Kiều Nhất Dã.

“A! Xin lỗi!”

Áo trong áo ngoài của Kiều Nhất Dã đều ướt, Bạch Khê mau tìm được bộ quần áo rộng rãi rồi nhanh chóng đẩy anh vào phòng tắm tắm rửa.

Nhưng ngoài trời gió lớn, không có áo khoác phù hợp để đưa cho Kiều Nhất Dã…

“Nếu không thì… Cậu ở nhà tôi ngủ tạm một đêm?”

Bạch Khê đứng ngoài cửa phòng tắm vừa mới mở miệng thì đã thấy Kiều Nhất Dã cả người mang hơi nóng bước ra, trên người anh còn đang mặc quần áo của mình.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, vội vã rời ánh mắt.

Kiều Nhất Dã gật đầu rồi hỏi xin chăn bông, nói anh sẽ ngủ ở sofa.

Không biết có phải do tác dụng của ly cà phê kia quá mạnh hay vì Kiều Nhất Dã đang ngủ trong nhà mình mà cả đêm Bạch Khê cứ lăn qua lộn lại không ngủ được, đến tận bốn năm giờ sáng thì mới không chịu được mà thiếp đi.

Vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi đồ ăn, cậu dụi mắt đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng và nụ cười rạng rỡ của người trong lòng — “Chào buổi sáng, không quen phòng bếp nhà cậu lắm nên tôi xuống lầu mua bữa sáng, vừa về thì cậu đã dậy rồi.”

Kiều Nhất Dã dán sát mặt tới, gương mặt anh phóng đại trước mắt Bạch Khê: “Đêm qua không ngủ được à? Sao lại có quầng thâm thế này?”

Bạch Khê ngượng ngùng khẽ lùi lại: “Chắc là do uống cà phê nên mất ngủ.”

Kiều Nhất Dã gật đầu không hỏi tiếp nữa mà chỉ khuyên cậu đêm nay nên ngủ sớm, ăn sáng xong thì cầm theo túi rác đi rồi.

Giây phút cửa đóng lại sự im ắng lại bao trùm căn nhà, bầu không khí mơ hồ cũng biến mất không chút tăm hơi.

Lần đầu tiên Bạch Khê cảm thấy lạc lõng khi ở một mình.

Rõ ràng bình thường cũng chỉ có mình cậu, chỉ là tối qua bỗng dưng có nhiều thêm một người mà thôi.

Mà tại sao Kiều Nhất Dã vừa đi thì căn nhà lại trống vắng đến thế.