[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 1



Chốn giang hồ có một nơi gọi Vân Trung thành.

Vân Trung thành từng có bốn tộc lớn, Dung thị dẫn đầu. Đời đời kiếp kiếp đều là thành chủ. Còn lại ba tộc khác là gia thần của Dung thị.

Từng nghe nói, bây giờ đã không còn nữa. Mười bảy năm trước họ Tạ và họ Ôn tại đêm lễ tân niên cùng nhau hợp sức lập mưu phản loạn, diệt cả nhà họ Dung và họ Bùi, một cây đuốc đốt hai nhà.

Có lòng chém tỳ, cố tình bố trí có thể trừ tận gốc. Hai nhà này đều để lại hai hài tử, một là ấu tử Bùi Dã bảy tuổi của Bùi gia, vờ đau bụng, kỳ thực là chuồn ra ngoài xem hội hoa đăng, mới tránh thoát một kiếp. Một đứa nhỏ khác là Dung ca ca của nó, Dung công tử Dung Chương, mười hai tuổi, đoán được Bùi Dã giả bộ bệnh nên đi ra ngoài tìm hắn.

Hai đứa nhỏ này tận mắt nhìn thấy trong một đêm long trời lở đất. Thế thúc thế bá vui vẻ trước đây nguyên lai là lòng lang dạ sói, muốn mạng của chúng. Dung Chương mang theo Bùi Dã, thay tên đổi họ, là một đôi huynh đệ, lưu lạc ở bên ngoài.

Mười bảy năm trải qua rất gian khổ, chỉ có có thể tín nhiệm lẫn nhau. Hai người hai con đường bất đồng, thân thể Dung Chương không thể tập võ, ở Tần Lâu sở quán sáng tác nhạc cho chốn trăng gió, cũng ở thư viện đọc sách qua, cuối cùng bái làm môn hạ của đại nho thời đó. Bùi Dã có gân cốt tuyệt hảo, lúc mười ba tuổi được Kiếm thánh thu làm đệ tử, hắn không muốn rời xa Dung Chương, nhưng Dung Chương lại không muốn làm lỡ việc của hắn, khăng khăng muốn hắn đi. Sau lần đó liền duy trì một năm gặp một lần cùng nhau trù tính kế hoạch báo thù.

Mười bảy năm sau, thù hận nên báo thì cũng đã báo, Dung Chương thậm chí được thiên tử ban thưởng làm Vân Trung thành chủ. Bùi Dã không ở Vân Trung thành lâu dài, hắn nói với Dung Chương rằng hắn không chịu được ràng buộc, yêu thích du ngoạn. Dung Chương cho phép hắn đi, có lúc mấy tháng, một hai năm không thấy được hắn, chỉ có thể thư từ qua lại không liên tục, bên trong là những điều hắn tận mắt thấy.

Ba năm sau, du hiệp đơn thân độc mã tiến vào Vân Trung thành, nhìn xung quanh giống như xem trò vui. Sau đó, hắn nhìn thấy bên trong thành chính, sông đào hộ thành đã thay đổi chiều rộng. Bên trong còn có một cái đình, nếu không có khinh công cực kỳ tốt thì không đến đó được.

Lại nghe người ta bàn luận rằng muốn cầu kiến thành chủ để phá giải ván cờ trong đình. Ván cờ kia ba năm rồi không ai có thể phá giải vân vân.

Người này không nhịn được nói, “Làm ra chuyện như vậy đúng là phiền phức, không nghĩ tới chuyện từ sáng đến tối bị cầu kiến à.”

Kết quả bị trợn mắt nhìn, “Thành chủ chúng ta chính là quân tử hiếu khách, là nhân vật quan trọng, làm sao người có thể nói như vậy!”

Người kia liền cười ha ha, những người vây xem lúc này mới phát hiện, hắn tuy rằng phong trần mệt mỏi, một thân quần áo cũ, kỵ mã không nhịn được mà mũi phun phì phì. Hắn mày rậm mắt sâu đậm, phi thường anh tuấn, khí thế kiệt ngạo phi thường, muốn ngăn cũng không ngăn được. Con ngựa kia tắm rửa sạch sẽ, cũng tuyệt đối là một con ngựa hiếm thấy.

Người khác còn đang ngạc nhiên, người kia đã đem ngựa buộc vào cây liễu úa vàng, như một con chim ưng bay qua sông, xoay người đáp vào trong đình.

Trong đình, có thiếu niên thập phần cảnh giác, nhưng vẫn giữ lễ nghi, ra sức vái chào, “Tiểu đệ tử Dịch Giác, tôn giá hảo khinh công, hảo nội lực.”

Hắn cười nói, “Ngươi vốn không phải là người của Vân Trung thành?”

Dịch Giác trả lời, “Tiểu đệ tử được sư phụ thu làm đệ tử hai năm.” Thấy nam nhân kia kinh ngạc, mới thoáng hài lòng, rên một tiếng nói, “Mời tôn giá phá giải ván cờ này, thời hạn chỉ có một nén nhang.”

Nam nhân kia suy tư, nắm tay thành quyền, “Không cần lâu như vậy.”

Dịch Giác máu nóng bốc lên, trào phúng nói, “Há, tôn giá nếu như thắng-” Lời còn chưa nói hết, liền thấy đối phương trở tay rút kiếm. Bên trong vỏ là một thanh kiếm gỉ, lúc ra khỏi vỏ càng làm cho nó nheo hai mắt, chỉ cảm thấy ánh kiếm khiếp người, sau lưng lạnh lẽo, nằm rạp người run rẩy không ngừng được.

Một ánh kiếm quang hàn mười bốn châu.

Bàn cờ bị chém thành hai khúc một cách thẳng thắn dứt khoát, Dịch Giác giận dữ, “Ngươi!”

Đối phương nở nụ cười, “Đây không phải phá giải rồi sao?”

Lại nói thêm một câu, “Ta sẽ ở đây chờ thành chủ các người tới gặp ta.”

Dịch Giác cười lạnh, trèo lên trụ sừng hoa sen của đình. Không lâu lắm, trong nước xuất hiện cầu nổi, một đám võ sĩ hiện thân. Dẫn đầu là một người, gã vừa liếc mắt một cái, cư nhiên sững sờ, liền lấy ra một nhánh sáo nhỏ thổi lên.

Bên trong trong thành, thường dùng tiếng sáo trao đổi, thiếu niên chưa từng nghe tới đoạn giai điệu này, mà có thể nghe ra đoạn giai điệu này khá quan trọng. Tiếng sáo giống như nước sông trong vắt, một tiếng vang lên, trong thành dần dần có một mảnh tiếng sáo khác đáp lại. Thiếu niên trố mắt ngoác mồm quay đầu lại, liền nhìn thấy người kia thực đã ngồi xuống, chân gác lên bên cạnh bàn, chờ đợi nhàn nhã vô cùng.

Một chiếc thuyền trôi trên mặt nước, thuyền hai tầng, là thuyền của Vân Trung thành chủ. Thuyền không cập vào đình, liền có một người mặc áo lông đi ra.

Người kia đã không còn trẻ, tuổi tròn ba mươi, không phải thiếu niên ưa nhìn, mà là nam nhân trưởng thành ưu nhìn. Mi dài môi mỏng, ngũ quan tất nhiên là đẹp. Đầu tiên hắn hoàn toàn quên mất ánh mắt y, lông mày y đã phát triển thế nào, chỉ cảm thấy y có chút ưa nhìn. Y đối với vị khách không mời mà đến kia cong môi nở nụ cười, lại như rượu ngon trong gió xuân, làm người ta bất tri bất giác say mê. Dịch Giác chưa từng thấy y cười như vậy, ngơ ngác gọi, “sư phụ?”

Khách không mời mà đến kia đôi mắt lập tức sáng bừng, như bị nụ cười của hắn thắp sáng, vẻ bất tuân mới nãy liền cất vào hết, nhảy lên thuyền, nhào tới nắm lấy cánh tay Dung Chương, “Ca!”

Dung Chương vỗ vỗ lưng hắn, rõ ràng nên trách cứ hắn, thần sắc lại dung túng, “Không thể đàng hoàng tới gặp ta, nhất định phải làm ra chuyện lớn như vậy sao?”

Võ sĩ dẫn đầu ban nãy cũng oán giận, “Bùi công tử làm ta giật cả mình!”

Bùi Dã sảng khoái trả lời, “Coi như ta không đúng.” Lại vô lại mà nhìn Dung Chương, “Đệ chính là thích náo nhiệt mà, ca.”

Lần trước lúc ở cùng nhau, Bùi Dã vẫn còn là thanh niên hai mươi bốn tuổi. Bây giờ đã là nam nhân hai mươi bảy tuổi, Dung Chương nhìn hắn, vừa đau đầu vừa tự hào, lại nổi giận. Nghe bờ bên kia có tiếng ngựa hí, Bùi Dã nói, “Tên nhóc khốn nạn ‘Truy Quang’ kia, không thích đệ, lại cực kì thích ca. Đều tại ca cho người chăm sóc nó quá tốt “

Lời còn chưa dứt, người liền ngã chổng vó!

Dung Chương trong lòng cả kinh, khoang ngực chậm chạp đau, hai tay như nhũn ra, cơ hồ dìu không được người trong lòng. Vất vả đem thân thể Bùi Dã nâng dậy, chưa kịp dặn dò, người chung quanh đã la hét, “Mau mời đại phu! Mau mời Lâm thần y!”

Lâm thần y mặt tròn, vuốt chòm râu trầm ngâm, Dung Chương hỏi, “Trên người chỉ là vết thương trên da thịt, càng không phải nội thương, sao lại như vậy?”

Thái độ y trấn tĩnh, trật tự rõ ràng. Lâm thần y lại cười hì hì, “Ngươi lâu rồi không hấp tấp như vậy.”

Không đợi Dung Chương trả lời, lão nghiêm mặt nói, “Thương tổn không có, ta nghi hắn đi lung ta lung tung tới chỗ nào, chọc vào nợ tình.”

Trong người hắn rõ ràng là có cổ độc, thần sắc Dung Chương biến đổi, y đương nhiên biết Bùi Dã đã hai mươi bảy tuổi, dĩ nhiên sẽ lọt vào mắt xanh của không ít yểu điệu thục nữ, chỉ là hắn chưa từng động tâm. Dường như đã có người trong lòng, rơi vào gút mắc của tình ái, cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là chợt nghe đến chuyện Bùi Dã có khả năng đã cùng miêu nữ nào đó đính ước, cũng không báo cho y, vẫn là cảm thấy đau lòng.

Mãi đến tận lúc Bùi Dã tỉnh lại, chỉ nói một câu nói là, “Ca, đừng lo lắng, đệ đi đường quá mệt mỏi, thể lực không chịu nổi…”

Dung Chương thần sắc nghiêm trọng, “Bùi Hành Chi!”

Y một khi tức giận, mặt mày giống như lưỡi đao, lạnh lẽo cực kỳ, ưa nhìn cực kỳ.

Bùi Dã ngừng thở, không dám tiếp tục nhìn trái nhìn phải mà chủ động nói, “Việc này tại đệ sai.”

Hắn lần này xuất môn du ngoạn, hiếu kỳ với cổ trùng, đi những nơi có nhiều chướng khí.

Người ở đó bất đồng ngôn ngữ với bên ngoài, lại hết sức nhiệt thành, giữ Bùi Dã tham gia tiệc rượu dưới trăng.

Sau bữa tiệc rượu, hắn nhìn thấy một thanh niên trai tráng đem một cô nương nhốt bên trong túi vải, không để ý nàng giãy dụa, bắt cóc tới nhà gỗ của gã. Bùi Dã sao có thể ngồi yên không để ý đến, cứu nàng ra. Ai mà biết mới đem cô nương kia từ túi vải bên trong ra, lập tức bị đánh một bạt tai, lại bị nàng nhổ một ngụm nước bọt vào người, cắn vào ngón tay. Ở chỗ cổ tay nàng mạnh mẽ cắn một cái, con sâu nhỏ cỡ cái hạt chui vào da thịt.

Bùi Dã nói, “Ta sau đó mới biết đó là tập tục cưỡng hôn, giãy dụa càng dữ, kết hôn sau này sẽ không cãi vã…”

Hắn nói xong dừng lại, bên trong yên tĩnh đến chỉ có tiếng hít thở.

Bùi Dã lại nói, “Ca, ca nói một câu gì đi. Ca như vậy, đệ sợ.”

Dung Chương mới chậm rãi hỏi, “Sâu độc muốn giải thì làm sao giải?”

Bùi Dã nói, “Sau này nói rõ, vị cô nương kia nói cho đệ biết, sâu độc này không hại mà còn có lợi. Nàng đưa đệ một con sâu độc khác, chỉ cần có thể trong vòng một năm tìm tới người trong lòng, gieo sâu độc, có thể bảo đảm đệ cùng với người trong lòng của đệ đồng sinh cộng tử.”

Dung Chương lẳng lặng nhìn hắn, Bùi Dã rốt cục không dám chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, thành thật khai báo, “Nếu là trong vòng một năm, không tìm được người trong lòng để gieo xuống một con sâu độc khác, cổ trùng trong cơ thể đệ sẽ chết, đệ sẽ…” Hắn giả làm động tác cắt ngang yết hầu.

Mặt Dung Chương trầm như nước, đột nhiên đứng dậy, “Được, từ mai, ca sẽ cử người tìm chân dung nữ nhân đến cho đệ, đệ cũng nên lấy vợ.”

Bùi Dã há mồm, “Ca…”

Dung Chương lắc đầu một cái, quay lưng đi nói, “Hôn nhân đại sự, vốn là lệnh cha mẹ. Ca và đệ đều đã không có cha mẹ, theo lý, ca muốn thay đệ định đoạt. Là ta những năm nay sơ suất.” Y ngừng lại một chút, liền ôn hòa dặn, “Đệ trước tiên giữ sức khỏe cho tốt.”

Bùi Dã nằm ở trên giường, nhìn nóc màn, tiện tay kéo gối mềm che mặt lại, ở dưới gối thở dài.

Hắn kỳ thực đã cố ý giấu một chút chuyện, vị cô nương kia nói tới rõ rõ ràng ràng: Gieo cổ trùng sẽ cho ngươi biết người trong lòng ngươi là ai. Một khi gặp lại, sẽ đau xót ruột gan.

Nhưng hắn cần gì phải dựa vào cổ trùng thay hắn phân biệt? Mười sáu, mười bảy tuổi, hắn liền phát hiện người trong lòng là ai.

Hắn không biết đã chất vấn chính mình bao nhiêu lần, thiên hạ nhiều người như vậy, tại sao ta càng muốn đối với người xem ta như thân đệ mà có loại tư tâm đó?

Chỉ sợ sớm tối gặp lại, không chịu nổi sáng nhớ chiều mong, mới dùng du ngoạn mà lêu lổng tứ phương, chỉ cầu ca không ở trước mắt, không đến nỗi bị y phát hiện chính hắn lại có loại tâm tư này, sợ làm y thất vọng