[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 2



Không rõ ngày nào, Dịch Giác đã bắt đầu sắc thuốc.

Trong thành, tôi tớ tuy nhiều, nhưng nó hiểu rằng có những việc phải để đệ tử phục vụ. Nó nhỏ tuổi cố nén cơn buồn ngủ. Cuối mùa thu, trời nhanh sáng, nó liền bò xuống giường, mặc quần áo, giẫm lên lá rụng đi sắc thuốc. Sư phụ của nó nhìn nửa điểm không nhu nhược, cũng không phải gió vừa thổi đã ngã bệnh, nhưng lại ghét lạnh, xuân thu đông ba mùa đều theo lệ một ngày ba bữa uống thuốc. Bằng không tay chân lạnh buốt, rất khó chịu.

Ngày hôm đó, buổi sáng Dịch Giác mới đốt lửa, liền nghe tiếng ào ào, giống như tiếng chim dữ lao xuống. Nó sợ bắn lên, bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một người!

Định thần nhìn lại, lửa giận bốc lên. Cái người kia an an ổn ổn ngồi xổm ở bên cạnh nó, nhìn lò thuốc, phảng phất như thiên địa sơ khai hồng hoang không đúng quy định liền ngồi xổm ở nơi đó.

“Ngươi làm gì vậy!”

Bùi Dã nở nụ cười, “Làm gì, Lâm lão đầu lớn tuổi, trời lạnh không xuống giường nổi, sáng sớm để ngươi thay hắn sắc thuốc à?”

Dịch Giác hừ lạnh, không ưa nổi cái tên mới tới này.

Bùi Dã cũng không buồn bực, hắn đứng bên cạnh so với thiếu niên thì cao hơn hẳn cái đầu, cứ như vậy ngồi xổm, suy tư nói, “Y thân thể bây giờ thế nào? Lâm lão đầu lần trước nói với ta, Nam Cương có bài thuốc bí mật chuyên khử hàn độc bên trong, đối với hàn tật cũng có ích. Đáng tiếc ta không tìm được.”

Câu cuối cùng kia của hắn che giấu chân tình khó giải thích, mà ở trong lòng Dịch Giác như tàn nhẫn gõ lên. Tiểu thiếu niên thất vọng nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới hội hoa đăng ngẫu nhiên gặp, hứa với nhau rằng Năm mới sẽ gặp lại. Nhưng kết cục chỉ có hai chữ đáng tiếc.

Thái độ nó không buông lỏng, nhớ tới lần đầu gặp gỡ hôm qua, người này người đầy phong trần, “Sư phụ vẫn ổn. Ngươi… Là vì sư phụ tìm thuốc, tìm ba năm?”

Bùi Dã nói, “Ca của ta, y chiếu cố ta rất nhiều năm.” Hắn nhìn Dịch Giác chớp mắt, tiện tay thêm củi vào lò thuốc, “Cho dù là sống nhờ chốn trăng gió, lúc y sáng tác nhạc cho danh kỹ, cũng không để ta chịu khổ.”

Nói tới chỗ này, Bùi Dã cười ra tiếng. Đó là chuyện mười mấy năm trước, khi đó Dung Chương ở tuổi của Dịch Giác, mang theo đứa nhỏ càng nhỏ hơn chính mình, vô lực mưu sinh, có thể đổi lại một ngày ba bữa, có mái che đầu. Thuở nhỏ y được học quân tử lục nghệ[1]– học không sâu, có thể sáng tác ca khúc vậy là đủ rồi.

Bài hát đó nói về một tài tử không gặp thời cùng với một kỹ nữ bàn chuyện tình yêu như nước chảy. Dung Chương lúc này còn quá nhỏ, thời khắc này khi Bùi Dã nhớ lại, khá là buồn cười.

“Thỏa Nương thương tình hai ta, cho nên xướng khúc y viết. Hát rồi nổi tiếng, mới có nhiều người hơn tìm y sáng tác.”

Dịch Giác cả kinh, “Ngươi nói Mai cư sĩ?”

Thẩm Thỏa Nương tính tình sảng khoái, dựa dẫm quyền quý che chở, cũng đắc tội không ít quyền quý. Dung Chương đoạt lại Vân Trung thành, sau đó thay nàng chuộc thân, tôn trọng nàng như khách quý, nàng tự mình lấy tên Mai cư sĩ. Bên trong Vân Trung thành liền gọi nàng như vậy.

“Ta biết, thiên hạ đều đồn rằng ca là vì Thỏa Nương nên đến nay chưa lập gia đình.” Bùi Dã nhún vai, “Bất quá bọn họ cũng không có tình yêu nam nữ.”

Mà lúc này cũng một nam một nữ không có tình yêu, đang cùng nhìn một bức chân dung.

Thẩm Thỏa Nương mặc trang phục nữ quan, một thân đạo bào màu xanh, lườm đống chân dung chất chồng, “Đây là cái gì?”

Dung Chương, ngón tay thon dài đặt trên bức họa khẽ vuốt, “Hôm qua, sau giờ ngọ mới truyền tin mà tối hôm qua đã thu được rất nhiều chân dung thế này.”

Thẩm Thỏa Nương mỉm cười gật đầu, “Mấy năm qua thanh danh Bùi Dã càng ngày càng lớn, hắn là đệ tử của Kiếm thánh, trong mắt phụ huynh của nử tử khuê phòng, tự nhiên là con rể tốt, em rể tốt.”

Dung Chương chậm rãi nói, “Ta nếu như đem những bức hoạ này cho hắn hết, hắn sẽ không nhìn một cái. Không bằng ta tự tìm ra mấy vị, dẫn hắn tới cửa bái phỏng. Chỉ là, những người này đều là cô nương rất tốt, ta lại không chắc hắn có thể hợp với dạng nữ tử nào.”

Y là nam nhân, tự nhiên không hỏi thăm nữ tử khuê phòng tính tình tướng mạo ra sao, Thẩm Thỏa Nương tin tức lại linh thông, hay lui tới nhiều danh viện.

Thẩm Thỏa Nương rút ra một tấm, “Tiểu nương tử nhà Âu Dương, thân thể thon thả, nhu uyển tao nhã.”

Dung Chương cau mày, “E không quản được hắn.”

Thẩm Thỏa Nương liền lấy một tấm, “Nhị nương Tần gia, kiên cường quả quyết.”

Dung Chương hơi suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, “Qúa giống hắn, tương lai nếu có tranh chấp, khó có thể giảng hòa.”

Thẩm Thỏa Nương trầm ngâm, lại rút ra một tấm, mỉm cười nói, “Tiểu muội Dương gia, thông minh bình tĩnh.”

Dung Chương nói, “Đúng là hiếm thấy, là bào muội của Dương Dực? Ta nhớ Dương Dực đề cập tới, bào muội của hắn tuổi còn nhỏ quá.”

Thẩm Thỏa Nương không nhịn được cười, “Muốn quản nổi hắn, lại không thể cùng hắn cứng đầu, tuổi tác cũng không thể quá nhỏ. Hắn hai mươi bảy tuổi rồi, ngươi muốn vì tìm một vị cô nương ba mươi tuổi chưa gả hay sao? Hiếm thấy đấy.”

Vào thời ấy, nhà ai có nữ nhi ba mươi tuổi chưa gả, cũng đều là nữ quán tử, không có ý lấy chồng. Dung Chương bị nàng chế nhạo, yên lặng trong chốc lát.

Y vốn là trầm tĩnh, ngày xưa như lưu thủy ung dung không vội. Lúc này khi yên tĩnh liền thành một dòng nước sâu, tay ấn lên vùng chân mày, làm người khác không nhịn được thay hắn phân ưu.

Thẩm Thỏa Nương lên tiếng an ủi, “Quan tâm lòng sẽ rối.”

“Ta là quan tâm thì lòng sẽ rối sao.” Dung Chương thở dài, gặp mặt thiên tử có thể tâm không loạn, lại vì trù tính chung thân đại sự cho Bùi Dã lòng lại rối bời.

Vừa nghĩ tới hai chữ “quan tâm” này, khóe môi lại hiện lên nét cười.

Vì sao quan tâm Bùi Dã như vậy? Người người đều nói y là huynh trưởng rất tốt, chiếu cố đệ đệ lớn lên. Mà y tự mình rõ, mười bảy năm này, những năm đầu như dài đăng đẵng, báo thù vô vọng, lênh đênh khắp chốn, y không phải chưa từng nghĩ tới cái chết.

Những lúc ấy, may mà có Bùi Dã chống đỡ y. Còn nhớ có một lần, ở chốn trăng gió, làm nhạc sĩ viết lời ca, biết Bùi Dã đi xem chọi gà hơn nửa ngày, trong cơn nóng giận phạt hắn chép sách.

Hắn khi đó mười hai mười ba tuổi, chưa từng thấy chính y tức giận như vậy, càng không phản bác, chỉ nói “Ca, ca đừng giận”, lúc đó đèn sáng cả một đêm. Ngày thứ hai, đợi y bớt giận rồi mới nói, “Đệ đi xem đá gà không phải vì ham chơi, có người ở hội đấu gà gian lận, đệ nhìn thấy, kiếm được chút tiền. Lúc trước ca muốn con dấu này, đệ có tiền mua rồi.”

Dung Chương chỉ cảm thấy lòng lúc đó mềm lại, sau đó với Bùi Dã cũng không còn lòng đa nghi nữa.
[1] Lục nghệ: âm nhạc, lễ nghĩa, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp, toán học