[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 10



Bùi Dã nửa tỉnh nửa say, nghiêng nghiêng ngã ngã, đi vào trong đình viện.

Vẫn là ban ngày, lúc hắn cùng Tần Ngũ động thủ cũng không đủ một canh giờ, trong viện vẫn còn đá vụn, mấy lọn tóc của hắn… Lại biến mất.

Bùi Dã đứng ở trong viện, xoay xoay mấy vòng, nhất thời tỉnh rượu hơn một nửa, vừa giống như say gấp bội ban nãy, mê muội từng trận dâng lên đỉnh đầu.

Hắn không dám tin hai mắt của chính mình, là thật à? Thay đổi hướng đi, tiến thẳng đến thư phòng Dung Chương.

Dung Chương không ở thư phòng, đang tiếp khách trong phòng khách, cùng Vi chân nhân chơi cờ.

Chân nhân hồng nhan tóc bạc, trên mặt hiện lên nét vui mừng, “Thành chủ hôm nay hình như có chút buồn bực mất tập trung, nhường cho bần đạo mấy phần thắng.”

Dung Chương cầm quân trắng, ngón tay thon dài, ngừng một hồi lâu, hạ xuống một con cờ, “Đa tạ, chân nhân đã thua ta hai lần.”

Vi chân nhân sững sờ cười, “Dung thành chủ…”

Lại nghe ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Dịch Giác kính cẩn nói, “Sư phụ, đệ tử có việc cần bẩm báo.”

Vi chân nhân chủ động nói, “Bần đạo hôm qua nghe nói Vân Trung thành có núi lá phong đỏ rất đẹp, đang muốn đi ngắm thử.”

Chân nhân rời đi, Dịch Giác bước vào cửa, nói, “Là Bùi công tử.”

Dung Chương nói, “Nói.”

Dịch Giác lén nhìn sắc mặt y, “Bùi công tử uống say, nằm sư phụ trong phòng, nói… Sư phụ lấy đồ của hắn.”

Dung Chương đi vào phòng ngủ của mình, xa xa nhìn thấy sau tấm bình phong, có người nằm trên giường.

Hơn nửa người nằm ở trên giường, ủng ờ bên ngoài giường, mùi rượu xuyên qua bức bình phong lan ra.

Dung Chương đứng lại, “Đệ đang bị thương, không nên uống rượu.”

Tiếng ngáy dừng lại, Bùi Dã mở mắt nhìn y, “Ca, đệ đau.”

Hắn ngày hôm nay cùng Tần Kiêu động thủ, làm vết thương nứt ra.

Lúc này hắn lại đứng lên, không đợi Dung Chương mở miệng, hỏi, “Ca, ca tại sao không cưới vợ?”

Hắn như là say rồi mà lại vừa giống như cực kỳ tỉnh táo. Trong cặp mắt kia là cảm giác say, đều là cố chấp, bên trong như đang thiêu đốt, vượt qua khống chế của Dung Chương, thậm chí có ý áp chế Dung Chương.

Hắn ở trước mặt mình xưa nay tận lực giấu tài, chưa bao giờ phô trương như vậy.

Dung Chương không tránh ánh mắt của hắn, “Đệ không biết sao.”

Bùi Dã cười nhẹ, “Ca nói ca sợ thiên tử kiêng kỵ, thế nhưng thiên tử chẳng qua là đứa nhỏ mặc long bào, ca muốn cưới ai, không phải không tìm được cách?”

Dung Chương nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “Đệ đánh giá ca quá cao.”

Bùi Dã đi về phía hắn, “Ca, sao ca giấu đồ của đệ?”

Dung Chương trấn định nói, “Đệ đưa ta món gì, ta đều nhận, sao nói là giấu được?”

Bùi Dã cười, mắt không che giấu được ánh sáng, từng bước một bước đến gần, “Ca biết đệ nói không phải là đồ mà đệ từng tặng. Ca, sao hôm nay ca lại lấy tóc của đệ?”

Dung Chương không nói.

Bùi Dã lại đi gần, không gian giữa hai người cách nhau vừa đủ nửa cánh tay, gần trong gang tấc, hô hấp cũng nghe thấy, “Tại sao?”

Con ngươi của hắn như hai mũi tên nhọn bắn về phía Dung Chương, hắn lớn rồi, cao ngang Dung Chương, không còn là khuôn mặt thiếu niên, đường nét rõ ràng, gương mặt anh tuấn mà kiệt ngạo, thân thể mạnh mẽ tráng kiện, Dung Chương trầm giọng, “Tránh ra.”

“Đệ không cho.” Bùi Dã chỉ cảm thấy mình mừng tới phát điên, hắn đoán trúng, hắn từng bước từng bước tiến về phía trước, như đứng ở trên băng, lại như đứng ở trên lửa, bước sai một bước chính là vạn kiếp bất phục, cũng đã đập nồi dìm thuyền mà liều chết, không còn đường lui.

Mũi của hắn thiếu chút nữa chạm tới má Dung Chương, bàn tay cho ống tay áo vào Dung Chương, lấy ra lọn tóc hắn chưa kịp nhặt lên, “Ca, ca nói xem, nói ca giấu cái này là vì có nguyên nhân khác, nói ca không cưới vợ không phải vì đệ, nói trong lòng ca không có đệ, đệ liền tránh ra.”

Bùi Dã nhìn kỹ Dung Chương, dùng ánh mắt như muốn đem hắn nuốt chửng, không buông tha bất luận biến hóa rất nhỏ nào trên mặt hắn. Hắn không nhìn thấy mảy may chán ghét hay miễn cưỡng, chỉ nhìn thấy Dung Chương nhắm hai mắt lại, nắm chặt lỏng tay ra, thừa nhận.

Hắn mở miệng, “Đệ không phải nằm mơ? Ca, ca tuyệt đối đừng nhéo đệ, tỉnh mộng theo cách này rất khổ đó. Không, đây không phải là mơ, đệ chưa mơ giấc mơ nào tuyệt như vậy hết —— “

Hắn lầm bầm lầu bầu, sau một khắc, hết thảy lời nói đều bị chặn ở cổ họng, Dung Chương hôn lên đôi môi hắn.

Đó là một nụ hôn ôn nhu, chỉ thoáng qua mà làm đất trời đen kịt, eo Dung Chương bị hắn ôm lấy, chạm vào tường, môi lưỡi quấn quýt.

Dung Chương chưa bao giờ cùng người khác quấn quýt kịch liệt như vậy. Trong mấy năm nay cầu cũng không được, khổ sở giãy dụa, cảm xúc của hai người bọn họ như đê vỡ tuôn trào. Bùi Dã như muốn đem y nuốt vào trong bụng, y lại không nhịn được cười, Bùi Dã là thủ túc của y, nằm ở vị trí mềm mại nhất trong lòng y, y có cái gì không thể cho hắn được?

Dung Chương để mặc hắn hôn, trở tay ôm lấy lưng hắn. Lúc tách ra hai người đều thở hồng hộc.

Bùi Dã nhìn thẳng hắn, mắt không đổi nhìn chằm chằm đôi môi hắn, Dung Chương liền rõ ràng đôi môi mình nhất định đã bị hôn đến sưng tấy. Ánh sáng trong mắt Bùi Dã biến hóa, sau đó hắn hiểu được sự dung túng của Dung Chương.

Hắn nhận được lợi ích khổng lồ mà cười rộ lên, chân mày cong cong, đôi mắt sáng, đem dùng sức ép Dung Chương vào tường, dán vào lồng ngực Dung Chương nói, “Đệ đã sớm muốn làm như vậy.”

Đệ đệ y kéo phát quan của y xuống, đem trâm gài tóc vứt đi, lông mày Dung Chương đều không động, thần sắc ôn nhu, mặc cho Bùi Dã nhấc kiếm hắn lên để ở một bên cổ, một nhát, cắt đi lọn tóc của y, buộc lại cùng tóc vừa nhặt được của Dung Chương, tùy tiện nhìn Dung Chương, “Ca, đây mới là kết tóc.”

Hắn tóc hai người thả trên giường, Dung Chương ôm lấy hắn, lại bị hắn hắn đè lên giường, lăn hai vòng. Bùi Dã tiện tay kéo màn, Dung Chương nằm trên, cầm lấy tay Dung Chương đè lên hạ thân mình, “Đệ muốn động phòng cùng ca. Ca có nguyện ý  không?”

Hạ thể Bùi Dã phản ứng giọng, Dung Chương cũng trầm thấp xuống vài phần, “Ca nguyện ý. Nhưng  hiện tại không được.”

Bùi Dã ép hỏi, “Tại sao?”

Dung Chương nhìn hắn, có ẩn ý mà cường điện, “Chỗ ta, không có gì hết.”

Muốn nước chảy thành sông, bọn họ đương nhiên cần một vài thứ. Bùi Dã quyết định thật nhanh, “Cứ tùy ca, đệ cho ca vào, đệ không sợ đau đâu.”

Hắn nói “Cứ tùy ca”, Dung Chương buồn cười, khi hắn nói không sợ đau, Dung Chương trực tiếp nói, “Không được.”

Bùi Dã sắc mặt biến đổi mấy lần, vội vã quăng câu tiếp theo, “Chờ đệ về.” Mặc vội quần áo rồi xuống giường.

Dung Chương gọi, “Bùi Hành Chi!” Bóng Bùi Dã đã sớm không thấy đâu nữa.

Một nén nhang sau hắn trở về, đem một cái hộp sứ ném cho Dung Chương, “Của Lâm lão đầu.”

Hộp đó chứa thuốc mỡ màu trắng như tuyết, mùi thơm nhạt. Dung Chương cau mày, “Đệ muốn là cái gì?”

Bùi Dã cởi y phục của mình, liền đi cởi quần áo Dung Chương, “Đệ nói với lão là đệ bị trĩ, bảo lão cho cái gì đó để đệ dùng đỡ.”