[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 9



Tần gia Ngũ Lang Tần Kiêu so với Bùi Dã nhỏ hai tuổi, tuổi mới hai mươi lăm, giống như là bạch y tiểu tướng quân sánh cùng thương bạc.

Lúc này bạch y tướng quân cầm trong tay phương thiên họa kích, đứng ở dưới thành ngẩng đầu chửi bậy, mặt mày đỏ sẫm, đương nhiên đã uống nhiều rượu rồi.

“Bùi Dã! Bùi Hành Chi, ngươi là tên vương bát đản! Là ngươi làm khổ tiểu gia… Á —— “

Bùi Dã tại trên tường thành nhíu nhíu mày, “Tần Tiểu Ngũ! Gia gia ngươi ta nợ ngươi cái gì? Ngươi đừng quên, ngươi ăn cay rồi uống liền bốn bình hoa quế nhưỡng, tiền là ta mượn ngươi, còn ngươi nợ tiền của ta còn chưa có trả! Ngươi muốn đánh nhau đúng không?”

“Đánh. Đánh, đánh thì đánh! Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi, đợi ta tìm thấy kích của ta…”

Nói còn chưa dứt lời, Bùi Dã đã sớm nhảy xuống cửa thành, đánh một cái làm bất tỉnh gã, đem vóc người xấp xỉ mình khiêng ở trên vai, trong con mắt mọi người, bên trong thành có đuốc soi sáng, đem Tần gia Ngũ Lang khiêng vào Vân Trung thành.

Đi vào nội thành, Bùi Dã tìm người hầu hỏi, “Vứt gã vào phòng nào?”

Người hầu tay chân hoảng loạn rồi nói, “Tổng quản nói, thành chủ nói, Tần công tử nếu cần phòng khách, thì an bài phòng gần Bùi công tử; nếu là không cần thiết, sẽ theo Bùi công tử…”

Bùi Dã giận dữ, giận dữ cười, “Cái gì là có cần hay không, đương nhiên cần thiết! Không có phòng khách, chẳng lẽ muốn ta đem hắn vứt trên giường của ta à!”

Hắn ngữ khí bình bình, “Thành chủ đâu?”

Người hầu càng hoảng loạn, toàn thân run rẩy, “Vi, Vi, Vi chân nhân hôm nay đến bái phỏng thành chủ, thành chủ sẽ ra sáng mai mới gặp ngài, tối nay lại đột nhiên mời mời mời chân nhân đánh cờ…”

Bùi Dã hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng, hận vô cùng. Ca ca hắn thông minh một đời, mà lại hồ đồ nhất thời, không chịu nghe hắn giải thích, vậy ca cứ đi chơi cờ của ca đi!

Hắn đem Tần Ngũ vứt ở sân trước phòng khách, mình thì đi ngủ, lại một đêm bất an, không có cách nào để ngủ, trời chưa sáng đã ở trong viện luyện kiếm.

Tần Ngũ say đến sảng khoái, ngủ cũng sảng khoái, ngày kế tỉnh lại ngoại trừ sau gáy có chút đau, tinh thần thì lại cực kỳ sảng khoái.

Ra cửa lại thấy Bùi Dã luyện kiếm, mừng rỡ, nhấc lên phương thiên họa kích, vừa ra chiêu liền chặn lại mũi kiếm của Bất Bình Kiếm.

Bùi Dã nhịn một đêm, lúc này rất buồn bực, trên mặt nửa là kiệt ngạo, nửa là tùy tiện, dám đánh Bất Bình, xoay người đâm tới, Tần Ngũ kêu to, “Ngươi làm như thật vậy! Ta chọc giận ngươi hồi nào?”

Tần Ngũ đỡ trái lại hở phải, ngửa mặt cong lưng ra sau làm thành tư thế Thiết Bản Kiều, miễn cưỡng tránh được mũi kiếm, lại nổi cáu, “Họ Bùi khốn kiếp ngươi—— “

Bùi Dã trào phúng, “Muốn đánh thì đánh, dài dòng làm gì!”

Tần Ngũ mặt đỏ bừng lên, bị hắn chọc tức, dùng toàn lực ứng phó, trong khoảng thời gian ngắn đã thực sự động thủ.

Phương thiên họa kích dài, Bất Bình Kiếm nhẹ nhàng, ba mươi chiêu phân được cao thấp, một trăm chiêu vẫn thắng bại chưa phân. Đến một trăm năm mươi chiêu, phương thiên họa kích sắc bén chếch ở một bên mặt Bùi Dã, vẽ ra một vết thương, cũng cắt đứt mấy lọn tóc mai.

Đó là tiếng của Dung Chương, Bùi Dã lập tức thu kiếm.

Tần Kiêu thu chiêu, phương thiên họa kích chạm đất, đập vỡ tan phiến đá, “Ngươi thua rồi!”

Bùi Dã ôm cánh tay, “Ngươi chờ một chút.”

Tần Kiêu cuống lên, “Chờ, chờ cái rắm! Thua chính là thua, ngươi sẽ không muốn quỵt nợ ——” mới bước tới một bước, miệng nói thao thao rồi dừng, tay chân luống cuống đặt lên quần, cổ đỏ rực, trợn mắt nhìn, “Bùi Dã, ngươi có biết xấu hổ hay không, có biết xấu hổ hay không!”

Bùi Dã vô lại lên tiếng, “Xấu hổ? Muốn ta xấu hổ sao?”

Tần Kiêu muốn mắng, lại không thể mắng, thắt lại thắt lưng, xoa xoa eo tức giận mà không nói được. Gã là khi còn bé nhiều bệnh, vì giữ mạng, bị cha mẹ đứt ruột gửi tại trong miếu để nuôi lớn, thành ra không có điểm nào giống bộ dạng của một đại gia công tử.

Hắn tức giận đến thở hồng hộc, chợt nghe thấy tiếng bước chân, không giống như của người tập võ. Quay đầu nhìn Bùi Dã, chỉ thấy Bùi Dã đã sớm bình tĩnh nhìn chằm chằm về hướng của người đó.

Tần Ngũ Lang cũng nhìn sang, gã không câu nệ tiểu tiết, muốn xem nam nhân này trông thế nào. Lúc này lại không khỏi “A” một tiếng, không biết nam nhân này đến tột cùng ưa nhìn chỗ nào mà trước tiên lại vô thức cảm thấy y ưa nhìn.

Dung Chương bước lên trước, “Tần Ngũ công tử, nghe đại danh đã lâu.”

Tần Kiêu lại như thấy trưởng bối, quy củ thi lễ một cái, “Bái kiến Dung thành chủ.”

“Không cần đa lễ.” Dung Chương nhìn thấy một vài lọn tóc rơi xuống đất, khách khí nói, “Thứ lỗi cho ta có việc khác, không thể tận nghĩa gia chủ. Tần Ngũ công tử vừa lúc tới tìm Bùi Dã, muốn đi nơi nào, ngắm cảnh cái gì, để Bùi Dã dẫn ngươi đi.”

Bùi Dã nhấc kiếm lên, quay đầu qua, “Tần Ngũ công tử, Tần Tiểu Ngũ, là ta không đúng, hay chúng ta đi xung quanh ngắm tham quan?”

Đối lưng với Dung Chương lại nhìn Tần Kiêu làm khẩu hình, “Theo ta uống rượu”.

Tần Kiêu đầy nghĩa khí, trong miệng nói, “A, được, đi thôi. Ngươi dẫn ta đi.” Liền bị Bùi Dã lôi đi.

Tần Kiêu không biết hắn bị thương, hào khí cực kì, uống rượu cũng không cần người bồi rượu.

Bùi Dã trốn tránh Dung Chương, cùng Tần Kiêu ngồi trên nóc nhà. Hai người ngại uống bằng chung rượu, dùng chén để uống.

Bùi Dã nói trước, “Ngươi đối với ca ca ta cung kính vậy?”

Tần Kiêu nhìn hai bên, “Lão đại nhà ta đã nói với ta, ca của ngươi không phải kẻ tầm thường. Bảo ta có dịp đến trước mặt y thì phải thành thật.”

Bùi Dã bật cười, uống xong một chén rượu đầy.

Tần Kiêu chỉ cảm thấy kỳ lạ, hôm nay Bùi Dã đổi tính hay sao, uống hết chén này đến chén khác, sảng khoái như vậy.

Uống liền mấy chén, Bùi Dã say, hỏi, “Ngươi nói ta nợ ngươi, ta nợ ngươi cái gì?”

Tần Kiêu uống ực một hớp rượu, “Nói đến chuyện này là ta lại bực! Ngươi nói xem, ngươi thành thân mà làm lớn tới vậy? Cha ta, ca ca ta đều hoảng, bảo ta cũng phải làm như vậy, nếu không mấy cô nương tốt sẽ bị Vân Trung thành các người giành mất! Ta trốn suốt đêm mới trốn được ra đây!”

Bùi Dã cười to, “Ngươi tới trễ rồi, nếu không sẽ được xem trò hay. Ca ta bắt ta lấy vợ.”

Hắn gối đầu lên cánh tay, nằm ở mái nhà, nghĩa tới chuyện ban nãy kéo Tần Tiểu Ngũ trước mặt ca ca hắn. Uống xong, rượu đều tích ở trong lòng.

Tần Kiêu ngồi xếp bằng, trước sau đánh giá hắn, thấp giọng hỏi thăm, “Chuyện này, ngươi làm thế nào mà ca ca ngươi không giục ngươi?”

Bùi Dã nói, “Ha, chính là nói cho ca ta biết, ta đã có người trong lòng.”

Tần Kiêu kinh hãi, “Vậy sao ca ngươi không buộc ngươi lấy nàng?”

Bùi Dã miễn cưỡng nói, “Ta nói cho y biết, người ta nhìn trúng là nam nhân.”

“A?!”

Một khi nói ra, liền lại ngậm miệng lại được. Con người Tần Kiêu, Bùi Dã hiểu rõ, chắc chắn sẽ không nói với người thứ ba, Bùi Dã lần đầu thẳng thắn, “Kỳ thực người trong lòng của ta là ca ca ta.”

“Hả?!”

“Thế nhưng ca của ta tưởng người đó là ngươi.”

Tần Kiêu suýt nữa lăn từ trên nóc nhà xuống.

Hắn sợ hãi không thôi, “Không, không, không phải, ca của ngươi sao thế, ngươi yêu nam nhân, ta và ngươi là bằng hữu, không có nghĩa ngươi thích ta! Hai chúng ta làm sao lại có thứ tình cảm đó!”

Bùi Dã nói, “Ngươi thì có thể hiểu rõ ràng, còn ca ca thì lại không.” Hắn ném cái bát, nhảy xuống.

Để lại Tần Kiêu một mình trên nóc nhà mắng, “Cái gì gọi là ‘ngươi có thể’, ngươi giải thích rõ ràng cho ta!”