[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 8



“Là ta ép buộc y.” Bùi Dã trầm giọng nói.

“Dung Chương giục ngươi kết hôn là y ép buộc đệ, hiện tại Dung Chương không giục đệ kết hôn, tìm biện pháp khác giải quyết sâu độc kia của đệ, đệ liền cảm thấy là đệ đang ép y.” Thẩm Thỏa Nương đứng ở một bên nói, tiện tay đưa cho hắn cái xẻng.

Hai người trong vườn mai làm việc, Thẩm Thỏa Nương “Mai cư sĩ” không phải loại chỉ thấy hoa mai thì ngâm thơ vẽ tranh kia, nàng thật yêu thích cây mai. Thoát thân khỏi chốn kia, ở Vân Trung thành làm người không phận sự, nàng mỗi ngày vui vẻ đến chăm nom hoa mai, tưới nước bón phân.

Bón phân quan trọng nhất một là tháng Sáu, hai là cuối mùa thu sau khi lá rụng.

Ngày thu sau khi lá rụng đến đầu mùa đông, bón phân để giữ ấm cho cây mai.

Bùi Dã cùng nàng làm việc, đơn giản là làm phần lớn việc chân tay. Trái phải trong vườn mai không có người, Thẩm Thỏa Nương đem phân chôn ở một gốc cây cây mai, nói, “Đệ đối với ca của đệ…” Ngược lại, nàng không vạch trần, chỉ là dùng ánh mắt nhìn Bùi Dã, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

“… Tỷ nhìn ra à?” Bùi Dã dừng tay, ngồi dậy hỏi nàng. Lại thấy, nàng làm sao lại không nhìn ra. Gió trăng Tần Hoài, vàng son một thuở, nàng có cái gì chưa từng thấy.

Thẩm Thỏa Nương lại nói, “Nghe lời đoán ý, tình cảm thức thời. Ta không hạ thấp mình, dù cho so với người khác có lợi hại hơn một chút, cũng không lợi hại đến nỗi mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh. Ta dám nói với đệ, người ta không người ra bởi vì không một người nào nghĩ tới hướng đó, ta chẳng qua là dám đoán mà thôi.”

Nàng lấy gối da lót xuống đất ngồi. Bùi Dã ngồi ở bên cạnh nàng.

“Chuyện này, ca của đệ, ” trong lồng ngực hắn dồn nén cảm giác đến khó chịu, như đá tảng đè lên, mà rồi như trút được gánh nặng, ca ca hắn tất nhiên cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đó, đoán theo hướng đó. May là y không biết.

Thẩm Thỏa Nương nói, “Đệ tại sao không nói cho y biết? Ca ca của đệ… với đệ, cũng không phải không thể. Y không phải là dạng ‘quân tử’ mua danh chuộc tiếng, đem thủ cấp kẻ thù thị chúng, cứu ta ra khỏi thanh lâu, người có mắt đều có thể nhìn ra. Y đối với đệ, đừng nói đối với đệ, đối với ‘Truy quang’ của đệ đều đối xử khác biệt. Đệ nếu như nói cho y biết, y —— “

Thẩm Thỏa Nương bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, nghiêng đầu nhìn Bùi Dã, chỉ thấy nam tử anh tuấn kia hai mắt nhắm nghiền.

Vừa vặn đây là chuyện Bùi Dã sợ nhất.

Dung Chương đối với bản thân mình tàn nhẫn nhất, nếu biết chuyện đệ đệ đối với y có tâm tư gì, làm sao có thể nhẫn tâm để hắn đau khổ, lại làm y dằn vặt lần nữa? Huống chi sâu độc trên người Bùi Dã, đây là chuyện lớn liên quan tới sống chết, Dung Chương làm sao có thể ngồi nhìn hắn chết?

Dung Chương sẽ ép mình cùng Bùi Dã “hai bên tình nguyện”, y thậm chí bức ép cả đời mình, đem màn diễn này diễn kín kẽ không một lỗ hổng, chỉ để Bùi Dã vui vẻ khoái hoạt.

Ca ca hắn nếm cực khổ nhiều rồi cũng gánh đủ tội rồi, đã qua nhiều năm tháng gian nan như thế.

Bùi Dã làm sao cam lòng để y lại làm khó dễ chính mình?

Thẩm Thỏa Nương thở dài, liền nhoẻn miệng cười.

Vườn mai này hướng sáng khuất gió, lúc này ánh nắng sáng trong, gió lặng, nàng nghĩ, trên đời này sao lại có hai nam nhân như vậy. Nàng từng thấy Bùi Dã giết người, cũng thấy Dung Chương dùng thủ đoạn, bọn họ cũng không phải kẻ mềm yếu.

Chỉ là đối với nhau, lại cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo đối phương có một chút khổ sở miễn cưỡng nào. Tâm ý đáng trân trọng này, nàng yên lặng không nói nên lời.

Thẩm Thỏa Nương vỗ vỗ mu bàn tay Bùi Dã, “Người có lòng, trước sau ta vẫn tin tưởng, trời cao sẽ không bạc đãi người có lòng. Thuyền đến đầu cầu, tự nhiên sẽ thẳng.”

Bùi Dã nói, “Cảm ơn lời chúc của tỷ.”

Buổi tối ngày hôm ấy, Dung Chương gọi Bùi Dã tới.

Bàn đồ ăn nghiêm chỉnh, tất cả đều là món Bùi Dã thích ăn, từ món ăn đầu đường xó chợ tới mỹ thực trong tửu lầu, có gói bằng lá sen giấy dầu, có cái dùng mâm ngọc.

Bùi Dã cười rộ lên, “Mùa đông tới mà còn có cá nóc sao!”

Dung Chương thấy hào quang trong mắt hắn, mắt y cũng không khỏi ánh lên ý cười, “Chỉ cần đệ thích, sao lại có thể không có.”

Trên bàn cái gì cũng có, chỉ là không có rượu —— lúc này Dung Chương sẽ không cho hắn uống rượu, Bùi Dã vốn nên lớn tiếng oán giận, nhưng lúc này đây hắn lại cười đến lộ liễu. Có Dung Chương bồi, không cần rượu, cũng sẽ giống như được uống rượu nếp chưng cất.

Hắn cũng như năm đó vậy cùng Dung Chương tán gẫu, đem chuyện những năm tháng ấy không sớm chiều gặp nói cho ca ca hắn nghe.

Hắn đêm trăng leo qua đỉnh núi cao, ngồi thuyền qua hồ băng, đi qua danh sơn chùa cổ, hiếm thấy nhất là kết giao với mấy bằng hữu. Tăng nhân trong núi sâu, gặp mấy cô nương làm trò đi trên dây trong phố chợ, trong ngõ hẻm gặp thợ rèn đóng móng ngựa cho “Truy quang”… Dung Chương uống trà cùng hắn, trong lồng ngực tất cả ôn nhu ôn nhu trào dâng. Bùi Dã thích cùng người từ tam giáo cửu lưu kết giao không phân biệt, giang hồ có bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, Bùi Dã kết giao từ người buôn bán nhỏ đến danh môn chính phái cũng không thấy khác biệt.

Bùi Dã nói tới miệng khô, rót trà một chén lại một chén. Dung Chương cũng chẳng nói gì khi hắn nốc ừng ực, chà đạp trà ngon, một năm chỉ có tam cân lá trà tinh quý như vậy, hắn lại đi uống như thế.

Dung Chương chỉ nhắc, “Dùng bữa.” Vì hắn đem từng mảnh từng mảnh thịt cá nóc lột ra, thành một dĩa thức ăn nhỏ.

Bùi Dã nói đến chuyện hắn và Tần Ngũ Lang đi vào đất Thục, Tần Ngũ Lang cư nhiên không thể ăn cay, đất Thục một ngày ba bữa, ăn hai món, ăn không no bụng, nếu không chỉ có thể ăn lương khô. Một chuyến hành trình đến đất Thục, đói bụng đến thắt lưng rộng ra, mỗi ngày cực khổ cùng oán giận.

Dung Chương bị chọc cười, “Đệ đối với Triệu cô nương kia còn không bằng đệ đối Tần gia Ngũ Lang. Tiếp tục như vậy, làm sao cưới được vợ.”

Y cười rộ lên khóe mắt cong cong, dưới ánh nến không giấu được ôn nhu lay động nhân tâm. Bùi Dã hô hấp đều đứng lại, cắn hơn một nửa cái bánh ngọt, lòng phảng phất có ngàn vạn con sâu trong đó đập cánh, máu dâng trào lên đầu, thật vất vả nuốt xuống miếng bánh, bật thốt lên, “Đệ đối Triệu cô nương không lưu tâm, bởi vì đệ đã sớm có người trong lòng.”

Nói xong tê cả da đầu, chỉ nghe hai tiếng đinh đinh, đũa bạc trong tay Dung Chương rơi xuống.

Y đem đũa bạc đặt cạnh một bên, “Tại sao không nói cho ca biết sớm?”

Bùi Dã cổ họng như mắc nghẹn, sau một lát nhẹ nhàng nói, “Đệ nhớ người, người lại không nhớ. Đệ còn thiếu nợ người đó rất nhiều.”

Lòng Dung Chương như bị châm đâm vào, kiềm chế chỉ thở ra một hơi. Rốt cục vẫn là có một ngày như thế, Bùi Dã đã động tâm. Ngày đó so với y dự liệu đến thật trễ, nhưng ngàu đó đến cùng vẫn phải tới.

Dung Chương thay đổi ngữ khí, “Phải là vị cô nương đó à?” Y hiểu một lòng đặt lên một người có bao nhiêu là khổ, dù cho có một phần cơ hội, cũng không muốn để Bùi Dã cảm nhận sự đau khổ này.

Bùi Dã lại nhìn y, ánh sáng càng làm cho gương mặt kia mấy phần tiên khí, mi phong sắc bén, đôi mắt sáng như tuyết, trong mắt ý cười mang theo vẫn không đổi, loại ánh sáng đó như vũ khí đâm vào tim Dung Chương.

“Trong lòng đệ chính là người đó, chính là người đó, cả đời đều là người đó. Vả lại, ca, sao ca chắc người đó là cô nương?”

Đúng vào lúc này, võ sĩ đột nhiên ở ngoài cửa báo, “Thành chủ, ngoài cửa thành có người cầu kiến!” Dung Chương nói, “Là ai?”

“… Là Tần gia Ngũ công tử Tần Kiêu!” Võ sĩ kia lo lắng nói, “Nhất định phải gặp Bùi công tử, nói Bùi công tử thiếu nợ hắn, hắn là tới cửa đòi nợ!”

Trong chốn giang hồ nhân tài mới xuất hiện, không phải cô nương, cùng Bùi Dã vừa gặp đã cùng nhau du ngoạn ba tháng, hoàn vừa vặn là người mà Bùi Dã “Thiếu nợ rất nhiều”.

Bùi Dã há to miệng, biết là Dung Chương hiểu lầm, nhưng không cách nào ngăn cơn sóng dữ.

“Ca… Đệ, hắn —— “

“Ca biết rồi.” Dung Chương đứng dậy, nước chảy mây trôi đẩy cửa, “Mở cửa thành, thỉnh Tần Ngũ công tử vào. Chiêu đãi thật tốt.”

Bùi Dã đứng chết trân tại chỗ, vừa tức vừa cười, thô lỗ mắng vài câu.