[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 4



Bùi Dã ra khỏi thành, Dung Chương ngồi một mình ở trong thư phòng.

Không lâu lắm, Dịch Giác tiến vào hầu hạ. Thiếu niên này biết đến sư phụ không muốn bị quấy rầy, đứng ở một bên.

Dung Chương muốn mở sách ra xem, mới dời “Sơn hải kinh”, thấy được bao giấy dầu được giấu đi.

Y làm bộ không nhìn thấy, tránh đệ tử, đem sách trả về. Nếu Bùi Dã tới đây điều tra, một hai lần, thấy bao giấy dầu vẫn còn, chắc sẽ đắc ý, rồi sốt ruột, nói bóng gió nhắc nhở y cuối cùng giấu ở đâu, đến lúc đó sẽ thú vị cực kì.

Dung Chương không muốn xem sách, ra lệnh cho Dịch Giác lấy đàn. Ngón tay mới vừa chạm vào dây đàn, lại nghĩ tới đàn này là đàn mà Bùi Dã thay y làm ra- vốn là bị một vị đại gia sưu tầm đàn mua được, hắn tìm tới cửa, quấy rầy đủ ba tháng, rốt cục dùng một số tiền lớn mua lại, tặng cho y, xem như là quà sinh nhật.

Nhớ đến đây, chỉ pháp không sai, lòng lại không chăm chú. Phía trước cửa sổ cây mai mới tu bổ qua, cuối mùa thu tu bổ lần nữa để ngày đông nở hoa. Những cây hoa mai phản chiếu bóng vào trên cửa sổ đều là Bùi Dã đem đến. Hắn vác xẻng, đương nhiên, “Mấy cây mai phát triển tốt, nên trồng phía trước cửa sổ của ca.” Lại vô lại mà nói, “Vậy thì, sau đó hàng năm mùa đông, đệ đều có thể tới trộm mai của ca.”

Dung Chương cười cười, thủ lĩnh võ sĩ đến báo, “Thành chủ, đã thu được khói truyền tin của đội quân tiền tiêu!”

Dịch Giác mặt đầy ngạc nhiên, “Sư phụ, khói truyền tin?”

Bùi Dã lần này ra khỏi thành, tuy rằng không nói thật với Dung Chương, mà tâm lý Dung Chương biết rõ ràng hắn là muốn cùng người khác đánh nhau.

Nên y mới buộc Bùi Dã mặc áo choàng chỉ bạc mới cho xuất phát; Bùi Dã cũng là không muốn y lo lắng mới đáp ứng.

Nhưng này lần cùng Bùi Dã động thủ là người có thù hận quá sâu với bọn họ, Dung Chương sai người ẩn núp xa xa, một khi khai chiến liền dùng khói truyền tin.

Võ sĩ dẫn đầu cung kính nói, “Thành chủ, chúng ta có nên chủ động tiếp viện hay không?”

Dung Chương đứng dậy nhìn cành mai tươi tốt, quay người nói, “Không cần, lúc cần hắn tự nhiên sẽ gọi các ngươi.”

Biết rõ Bùi Dã tuyệt đối có thể thắng, lại vẫn có chút không yên lòng như vậy. Dung Chương mỉm cười, nhất định bị tiểu tử kia nói là dây dưa dài dòng. Nhưng vẫn căn dặn thuộc hạ, “Thỉnh Lâm đại phu theo ta ra khỏi thành một chuyến.”

Ngựa kéo xe tuy không bằng “Truy quang”, nhưng cũng là ngựa thượng đẳng, chạy băng băng như bay.

Bên trong buồng xe lại vững vàng bất thường, lót dày thảm, Trên bàn con, rượu và chén rượu đều không bị rung lắc.

Lâm thần y uống một ngụm rượu, nhìn Dung Chương liếc mắt một cái, “Ta xem trọng rượu… Ngươi thật là, tên nhóc khốn nạn đó quanh năm suốt tháng, động kiếm không có một ngàn cũng có tám trăm lần, ngươi cũng không thể mỗi lần như vậy đều đến xem?”

Dung Chương vẫn là bộ dạng nhã nhặn, chỉ nói, “Không ở trước mắt ta, ta tự nhiên không quản.”

Lâm thần y đáy lòng giễu cợt, ý này chính là nếu đến trước mắt y, y nên coi chừng kia tên nhóc khốn nạn đó.

Không lâu sau, võ sĩ đã hội họp cùng đội quân tiền tiêu, truyền đến tin tức, báo là xa xa nhìn thấy Bùi Dã thắng, đối thủ ngã xuống đất, chắc là chết.

Hiếm thấy chính là Bùi công tử lại không có lập tức quay đầu ngựa trở về thành.

Dung Chương giơ tay ra hiệu không cần nói nữa, đi xuống xe ngựa, bước chân không nhanh không chậm, đi hướng Bùi Dã và thi thể.

Bùi Dã không quay lưng, nghe ra tiếng bước chân Dung Chương, nói, “Tạ Hàn Yên.”

Tiểu nhi tử Tạ gia. Khuôn mặt thanh tú tầm mười bảy mười tám tuổi, tóc mai dính bụi trần.

Kiếm Bùi Dã đang nhỏ máu.

Dung Chương nhớ tới ba năm trước, một ngày kia báo được thâm thù, y cũng nhìn thấy Bùi Dã đi tới hướng y, anh tuấn đến cực điểm, lại như một vị Tu La, một đường đi tới tại tuyết thượng lưu huyết, trên áo vết máu, trên thân kiếm tích huyết, hời hợt nói, “Ca, đệ chặt đầu đám người họ Tạ, ca muốn nhìn một chút sao?”

Bọn họ nhà tan, người mất bắt nguồn từ hai kẻ họ Tạ, họ Ôn. Ôn tập đã chết, kẻ thù sống sót chỉ có thiên hạ đệ tam kiếm Tạ Dật Quần.

Bùi Dã bẻ đi kiếm của gã, chém đầu của gã xuống. Dung Chương nhớ đến chính mình lúc đó nói, “Không cần, treo lên thị chúng đi.”

Mười bảy năm chờ đợi chính là thời khắc này, có thể thời khắc này đến lại không có một chút thoải mái nào.

Y cùng Bùi Dã đứng đối diện nhau, Bùi Dã đem đầu kẻ kia ném cho võ sĩ. Y thấy Bùi Dã, nhớ tới nam hài rất nhiều năm trước xem hội hoa đăng, nhớ tới đêm hôm đó hội hoa đăng cùng kẹo đường hình người, nhớ tới y nắm tay tiểu đệ đệ về nhà. Bỗng nhiên thấy từ nhà toàn khói đặc, cuồn cuộn ánh lửa ngút trời, võ sĩ cưỡi ngựa tản vào các con phố đạo tìm kiếm hai con cá sa lưới.

Dung Chương không biết ngày đó cùng Bùi Dã đứng trong gió tuyết bao lâu, cuối cùng nghe Bùi Dã nói, “Tạ Dật Quần có con trai ở Thần Tiêu phái học kiếm, chỉ cần hắn không trở lại báo thù, ca, giữ cho hắn một mạng.”

Bọn họ cũng như kẻ khác, đều hiểu nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Dung Chương lại gật đầu đáp ứng hắn, đáp ứng rồi sau đó mới hỏi, “Nếu là hắn trở về thì sao?”

Bùi Dã nói, “Ta sẽ giết hắn.”

Bùi Dã câu nói đó bên trong không có chút tự kiêu nào, cũng không có bừa bãi, nhẹ nhàng xác thực như vậy.

Tạ Hàn Yên quả nhiên chết rồi.

Dưới sườn Bùi Dã cũng có một vết máu, từ từ thấm ra ngoài.

Dung Chương đỡ lấy hắn, không có chút buồn bực. Bùi Dã khoác áo choàn chỉ bạc, để cho y an tâm, nhưng lúc cùng người quyết sinh tử mà dựa vào bảo bối này thắng mà không vẻ vang gì.

Y chỉ hỏi, “Đau không?”

Bùi Dã nói, “Không đau.” Sau đó nói, “Ca, trước đây đệ suy nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì?” Dung Chương dìu hắn đi về hướng xe ngựa.

“Tạ Hàn Yên nói, cha hắn đối với chúng ta rất tốt. Khi còn bé đệ cầm kẹo hình người ăn, trong nhà không ai cho đệ mua kẹo, ‘Tạ thúc thúc’ lén lút đưa cho đệ. Ca muốn xem thoại bản[1], lão thành chủ không cho ca xem, cũng là hắn thay ca bí mật mang theo.”

Kẻ thù diệt môn từng là thúc bá cưng chiều hậu bối, Dung Chương nói, “Hắn nói không sai.”

“… Lúc Tạ Hàn Yên đang nói điều này, thừa dịp đệ chưa sẵn sàng, rút ra dao găm đâm vào đệ một đao.”

Lâm thần y tức giận đến chửi ầm lên, Bùi Dã mắt điếc tai ngơ, co người, miễn cưỡng ở trong xe ngựa dựa vào, nhìn Dung Chương bù đắp một câu, “Dao găm không tẩm độc, có thể thấy được hắn làm tiểu nhân cũng làm không được.”

Dứt lời đang muốn đáp lễ Lâm thần y vài câu, liền bị Dung Chương đè lại cánh tay, thỉnh Lâm thần y thay hắn bắt mạch.

Bùi Dã đành phải đem lời đến khóe miệng nuốt xuống, quang minh chính đại dựa vào Dung Chương, nhắm mắt nghỉ ngơi.
[1] Thoại bản: truyện tiểu thuyết về tình hình lịch sử và truyện đương thời