[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 5



Lâm thần y chửi đến miệng khô lưỡi khô, thấy Bùi Dã hờ hững, tức giận đến đầu choáng váng, hất màn xe lên đi ra ngoài cưỡi ngựa.

Dung Chương nhìn Bùi Dã mồ hôi ẩm ướt tóc mai, mí mắt cụp xuống con ngươi run rẩy, một tay giúp hắn đem áo choàng kéo lên trên, “Đến giờ, đệ vẫn ghi hận Lâm đại phu.”

Bùi Dã rên lên một tiếng, nỗ lực mở mắt nhìn Dung Chương, thần sắc bên trong mang nỗi khổ riêng.

Dung Chương lại hỏi, “Đau không?” Âm thanh trầm thấp nhu hòa, ngay ở bên tai.

Trong phút chốc, màng tai Bùi Dã bị gõ đến nổ vang, tim đập như trống chầu, mờ mịt há miệng, muốn nói “Ca, đệ mỗi lần nhớ ca, đều sẽ đau lòng”. Có thể vẫn chưa nói ra, cổ trùng chỉ tùy ý cắn xé như kim châm muối xát.

“Không đau, ca, đừng lo lắng.”

Trở lại Vân Trung thành, Dung Chương bày mưu đặt kế, trực tiếp đem Bùi Dã đưa đến giường y chữa thương.

Lâm thần y thở phì phò bưng một bát thuốc, đặt lên bàn. Bùi Dã đang muốn cãi hắn vài câu, thuốc kia đã được Dung Chương bưng lên, đưa đến bên miệng hắn.

Dung Chương trên mặt không vui không giận, có thể lừa gạt được người khác nhưng không lừa được Bùi Dã đang lo lắng

Bùi Dã chỉ có thể đàng hoàng, từng ngụm từng ngụm uống hết chén thuốc kia.

Thần trí mơ hồ, liền rơi vào mê man.

Lâm thần y vì hắn xử lý vết thương, bôi thuốc băng bó. Lui ra khỏi gian phòng, để Dung Chương ở bên trong.

Lâm cô nương cũng tinh thông y thuật, quay trở ra cửa, sắc mặt kỳ quái, “Bùi Dã cùng thúc có quan hệ gì?”

Mắt Lâm thần y biến sắc mấy lần, nói lầm bầm, “Cùng hắn có lễ thì tốt. Nói tới lễ, ta và Dung Chương mới có quan hệ.” Lão liếc nhìn cháu gái, “Thôi, có vài chuyện cũ con phải biết.”

Nhắc tới một đoạn chuyện cũ.

Bảy năm trước, Bùi Dã bước vào mộ kiếm. Mộ kiếm mười năm mở một lần, kiếm giấu bên trong đều là những thanh kiếm truyền kỳ. Không phải mộ chôn kiếm, mà là mộ chôn người, có gan đi vào, kiếm khách mười người có chín người chết. Một trăm thanh kiếm nằm ở bên trong nhưng không chắc có thể mang một thanh kiếm đi ra.

Kiếm thần có bội kiếm xuất từ mộ kiếm, “Kiếm đệ tam” Tạ Dật Quần có bội kiếm cũng xuất từ mộ kiếm. Chỉ có kiếm lấy ra từ dưới mộ kiếm mới có thể làm gãy một thanh kiếm lấy ra từ mộ kiếm khác. Muốn giết Tạ Dật Quần, Bùi Dã nhất định phải tiến vào mộ kiếm. Lần này không thành, phải đợi thêm mười năm nữa.

Sáng tối đều muốn báo thù, tâm sức đều khô cạn, người cũng hóa điên.

Bùi Dã được ăn cả ngã về không, mang ra “Bất Bình Kiếm”. Diệt môn là bất bình lớn nhất thế gian, thế gian có nhiều bất bình như vậy. Trong lòng hắn bất bình không có cách nào giải trừ, tâm tình của hắn rất hợp “Bất Bình Kiếm”.

Hắn bị cơ quan mộ kiếm làm trọng thương, Dung Chương cầu Lâm thần y cứu trị hắn.

Lâm thần y lẩm bẩm, “Danh y chung quy phải có chút chỗ cổ quái, cũng không thể người nhà bảo con trị thì con liền trị. Không làm khó dễ bệnh nhân, thì sẽ phải làm tới mệt chết? Khi đó tuyết rơi, ta liền…”

Lâm cô nương nói, “Bảo Dung Chương đứng chờ trong tuyết.”

Lâm thần y lúc này mới lúng túng nói, “Ta vốn chỉ định để cho y chờ hai nén nhang[1], đâu có biết trước ban đêm sắc thuốc canh lửa chờ đợi quá mệt mỏi, trời xế chiều đã ngủ…”

Lâm cô nương trố mắt, tỉnh táo lại hỏi, “Lúc thúc tỉnh đã mất bao lâu rồi?”

“… Hai canh giờ.” Lâm thần y buồn bực, “Con hỏi ta làm sao sẽ biết y dễ bị tổn thương bởi giá rét. Trên người có hàn tật, bên trong tuyết đứng hơn hai canh giờ, triệt để lưu lại mầm bệnh, trị nhiều năm như vậy không chút khởi sắc. Ta không trị hết, y đời này cũng không khỏi được. Tên nhóc khốn nạn cũng sẽ không hận ta đến bây giờ!”

Bên trong phòng đốt ánh nến, người hầu bưng tới khăn mùi soa và nước nóng, tay Dung Chương ra lệnh, để hạ nhân lui xuống. Y vắt khô nước, nhào qua nhào lại, lau lớp mồ hôi mỏng trên trán Bùi Dã.

Ánh nến khiến bóng y chiếu trên người Bùi Dã, Dung Chương nhìn chằm chằm không chớp mắt ngắm nhìn người đang mê man. Thường ngày đều là Bùi Dã nhìn y như vậy, bây giờ lại là y nhìn Bùi Dã như vậy.

Chỉ là Bùi Dã xưa nay kiệt ngạo, nhìn vào làm người khác không thể tránh né được, cứ như ưng như lang. Chính bản thân y nhìn hắn, vẫn đang suy nghĩ chút chuyện hoang đường.

Y nhìn về phía Bùi Dã nắm chặt tay, sống mũi cao, đôi môi góc cạnh rõ ràng. Rốt cục lại khiến y lui về phía sau, quay người, đi tới cửa phòng.

Bùi Dã nghiêng người, trên vạt áo dính mấy giọt máu, đâm vào mắt y.

Ngoài cửa võ sĩ lên tiếng nói, “Thành chủ?”

Dung Chương nhẹ nhàng đóng cửa lại, tay y rất vững vàng, không tạo ra một chút tiếng vang nào, sợ làm phiền người kia ngủ say, “Bùi công tử nằm ở đây dưỡng thương, mấy ngày nay ta ngủ thư phòng.”
[1] Hai nén nhang: mười phút. Hai canh giờ: 4 tiếng.