[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 6



Bùi Dã mơ thấy rất nhiều chuyện, mơ thấy mùi vị trên người ca ca hắn.

Ca ca hắn yêu đàn, trong lồng ngực tình cờ có một chút hương tùng nhàn nhạt.

Bọn họ từ nhỏ lưu lạc chân trời, từng tới thảo nguyên, đầu xuân thời tiết lạnh đến mức dọa người. Hai người chen trên một giường lót thảm nỉ bên trong. Ban đêm ló đầu ra, một bên hàm răng run lên, một bên nhìn Dung Chương chỉ sao.

Hiện tại là giường cao gối mềm, còn có thể ngửi được dư vị huân hương trên áo Dung Chương.

Hắn mơ thấy một buổi tối, một mặt nắm khăn đỏ, cùng tân nương đội mũ phượng mang khăn quàng vai[1] đi vào động phòng.

Ban đêm cưới vợ, hắn ở trong mộng hiếu kỳ: Cô nương ta thú trông như thế nào?

Là tuyệt đại giai nhân làm ta thần hồn điên đảo, hay là tướng mạo không xuất chúng, nhưng lại có cách thuyết phục ta? Ai biết được trong mộng cảnh vật xoay một cái, đứng ở trước mặt hắn càng không phải vợ đẹp, mà là nam nhân nho nhã thong dong!

—— ta mơ thấy ta cưới ca của ta! Ta làm sao mơ thấy ta cưới ca của ta được? Ca của ta làm sao gả cho ta được?

Bùi Dã tỉnh lại, khó ngủ hơn. Mỗi ngày sáng sớm nghĩ chuyện khác, vừa vào đêm chỉ sợ lại mơ tới thấy hắn làm cái gì đó với ca ca. Nam tử mở to hai mắt không dám ngủ, liên tiếp ba ngày đêm, mới nghĩ thông suốt, ta không phải con người như vậy, ta không bằng cầm thú, đối với ca ca mà ta có ý đồ không an phận.

Sau đó là rất nhiều năm trốn tránh.

Hắn lần này trong giấc mộng dài thấy hắn một mình ở bên ngoài, một con ngựa, một thanh cổ kiếm. Một toà thành tiếp một toà thành, ban đêm không tìm được chỗ ngủ trọ, thường xuyên ngủ ở trên ngựa, dùng áo choàng ca ca hắn trước khi chia tay đưa bọc lấy chính mình, trong bóng tối lay động nằm nhoài trên lưng ngựa qua một đêm.

Ban đêm hắn thường nhớ nhà, nhớ Vân Trung thành, Dung Chương ở đâu thì đó chính là nhà của hắn. Hắn cứ như khách tha phương nhớ quê hương vạn dặm giống như nhớ Dung Chương. Gặp qua rất rất nhiều những khách tha phương khác, cùng bọn họ uống rượu, say rượu cao hứng lại đàm luận hát vang, kể về quê hương của nhau. Cũng từng uống quá say, khi tỉnh lại đều là mặt khô hằn đầy vệt nước mắt. Nhìn thấy cùng người như Dung Chương thì nhớ tới y, nhìn thấy người không giống Dung Chương cũng nhớ mong y. Tưởng niệm quá mức, đứt ruột đứt gan từng khúc, dùng nỗi nhớ nhà thay nỗi tương tư.

Đêm đó hắn cảm giác có người vì hắn mà lau mồ hôi, có người không ngại phiền phức dùng khăn ướt làm mềm đôi môi hắn, đem thuốc đút vào trong miệng hắn.

Cặp tay kia ổn định nhanh nhẹn, hắn dùng tận lực cọ má và mặt lên, thân thể lại như thuyền chìm, không mảy may nhúc nhích được. Chỉ có thể vào thời điểm chạm vào thì mừng rỡ, sau giây tiếp xúc ngắn ngủi đó thì lại phẫn hận mất mát.

Đợi đến hắn ra một người đầy mồ hôi, thân thể từ lửa nóng thành lạnh, tứ chi cũng nhẹ đi. Bùi Dã nghe thấy ở ngoài có người tiến vào, tiếng bước chân cũng không nghe rõ, không thể chờ đợi được nữa lảo đảo lao xuống giường, nắm lấy người, “Ca, đệ…”

—— Lâm cô nương bưng một bát thuốc đổ ở trên người hắn, bát sứ leng keng rơi xuống đất, cái bát nát thành từng mảnh. Bùi Dã người bị đổ đây thuốc, ngốc nghếch đứng đó không bình tĩnh lại được, Lâm cô nương mặt lộ vẻ lúng túng, ho khan vài tiếng, “Ta, đưa thuốc.”

Nàng là khách, sao lại tới đưa thuốc. Có thể vì nàng cũng là đại phu, có lẽ Lâm thần y muốn nàng vào xem mình, cho nên nàng liền tiện tay bưng thuốc tới, rồi xem vết thương một chút.

Thuốc trên người Bùi Dã nhanh chóng nguội lạnh, cỗ lo lắng trong ngực kia cùng nhiệt huyết cũng nguội lạnh theo. Vẫn còn may không phải là ca của ta, hắn nghĩ, phía sau lưng liền  run rẩy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, ta đã nói với y hết rồi.

Hắn hỏi, “Là cô nương chăm nom ta?” Âm thanh khàn khàn.

Lâm cô nương nhìn hắn một chút, nhìn lại mảnh sứ vụn trên đất một chút, “Vốn là đây là kịch bản, bước kế tiếp là để ngươi hiểu lầm là ta cực nhọc ngày đêm, không ăn ba bữa không ngủ đủ giấc, mà chăm sóc ngươi. Từ đó ngươi sẽ đối với ta vài phần kính trọng.”

Bùi Dã sững sờ.

Lâm cô nương làm sáng tỏ, “Bất quá đây không phải là loại kịch bản đấy. Chi bằng chúng ta nói rõ ràng, mấy ngày nay cực nhọc ngày đêm, không ăn ba bữa không ngủ đủ giấc mà chăm sóc ngươi chính là ca ca ngươi, ta nửa điểm cũng không dính líu tới.”

Nàng nói xong cũng quay đi, Bùi Dã đứng tại chỗ, ban nãy một luồng sức lực từ đâu vọt lên, bây giờ đứng hơi lâu liền trời đất quay cuồng.

Tầm ít nhất hai nén hương dài, lúc hắn không nhịn được ngồi xuống đất thì nghe thấy một câu “Thức dậy làm gì”.

Dung Chương đưa tay ra đỡ lấy hắn, dìu hắn trở lại bên giường, để hắn nửa nằm nửa ngồi. Bùi Dã kêu một tiếng, “Ca.”

Lâm cô nương bưng chén tiến vào, “Thuốc bên trong bình lại còn còn lại nửa chén.” Đưa cho Dung Chương, Dung Chương cầm trên tay đút cho Bùi Dã.

Dung Chương trong mắt đầy lo lắng, dáng vẻ thất hồn lạc phách của Bùi Dã vẫn còn trước mắt y, y chạm vào trán Bùi Dã một chút, không còn nóng tới phỏng tay nữa, lúc này mới thả lỏng, dặn dò, “Uống thuốc trước, rồi ngủ.”

Bùi Dã theo dõi y, hết thảy lời nói đều đến bên môi, lại như than hồng, nghẹn ở ngực không phun ra.

Hắn liền nói một tiếng, “Ca.”

Dung Chương hỏi hắn làm sao vậy trước, từng ngụm từng ngụm đút thuốc, đút gấp quá, suýt nữa sặc.

Dung Chương muốn lấy khăn cho hắn lau nước thuốc, tay lại bị hắn trói lại, “Ca, ca đừng đi.”

Dung Chương đành ngồi xuống, muốn hắn an tâm nên nói, “Được, ca không đi.”

Lâm cô nương rón rén đóng cửa lại, chuồn ra ngoài.

Ngón tay Bùi Dã còn đặt trên cổ tay Dung Chương, như móng ưng cứng rắn, mà Dung Chương rõ ràng biết trên người Bùi Dã có thương tổn, không so được với ngày xưa, chính mình dùng sức thì có thể tránh ra.

Nhưng y chỉ thở dài, như khi còn bé muốn Bùi Dã đi ngủ như, một bàn tay khác đặt lên đôi mắt Bùi Dã, để Bùi Dã ở trong bóng tối cái gì cũng đừng nghĩ, nhắm mắt lại.

Nhưng lúc này đây, tay y như đụng tới vật cực nóng, làm trong lòng y đau xót. Rõ ràng là mồ hôi Bùi Dã rơi cạnh hốc mắt, dính ẩm ướt nơi lòng bàn tay, mà làm Dung Chương tưởng nước mắt.

Đến ngày thứ ba, Bùi Dã có thể xuống giường. Ngày thứ tư, đi lại khắp nơi.

Dung Chương tuy rằng bận rộn, nhưng đều ở bên hắn để hắn uống thuốc đúng giờ. Bùi Dã bưng một chén thuốc, lại đặt xuống bàn, “Có lúc nào đệ không uống thuốc không?”

Dung Chương bưng chén thuốc kia lên, đặt trong tay hắn, “Chờ vết thương đệ khép lại.”

“Đệ đã không sao rồi.” Bùi Dã vỗ ngực một cái.

“Đại phu nói đệ không sao, ngươi mới không sao.”

Bùi Dã liếc y, Dung Chương nói lời này ngữ khí nhạt, sắc mặt cũng như thường, thế nhưng thì có loại uy thế không thể từ chối.

Bùi Dã đành phải bưng chén kia thuốc một hơi uống hết, “Đệ thấy không phải là đại phu nói đệ không sao, đệ mới không có chuyện gì; là ca cảm thấy đệ không sao, đệ mới không có chuyện gì.”

“Đệ cũng có thể nghĩ như vậy.” Dung Chương nói.

Bắt đầu từ ngày đó, Bùi Dã liền đổi phương pháp mà nói cho y biết “Ta không sao”.

Ba con bồ câu đưa thư mang theo tờ giấy thả vào trong thư phòng Dung Chương, “Ta không sao” “Ta không sao” “Ta không sao”, đấy cũng chỉ là cái mở đầu.

Giấy như tuyết rơi ập tới chỗ Dung Chương, mở ra một quyển sách, mười vị trí đầu trang đều kẹp chữ như giương nanh múa vuốt, “Ta không sao” “Ta không sao”…

Nhưng Dung Chương có thể đối những giấy này làm như không thấy, làm Bùi Dã nản chí. Mãi đến tận một lần uống trà, tại thành chén trà nhìn thấy ba chữ kia, y mới sai người đi thông báo Lâm thần y, không cần cho Bùi Dã uống thuốc.

Trời về chiều, Bùi Dã từ trên mái hiên thư phòng Dung Chương trượt xuống dưới, ôm về một nắm lá phong.

Nắm lá phong đỏ như máu, bị sương quét qua, Dung Chương không khỏi ngừng bút nhìn về phía hắn. Tuy rằng mới vừa chịu qua thương tổn, nhưng khí sắc hắn rất tốt, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tinh thần phấn chấn, liền như lá phong đỏ thẫm kia.

Bùi Dã nói, “Ca, tối hôm qua sương rơi, đệ nhìn thấy lá phong bên bờ hồ đỏ hết rồi, thay ca bỏ bớt.”

Không cần Dung Chương dặn dò, Dịch Giác sai người bưng chậu tuyết mai lên. Bưng lên mới phát giác được có chút không đúng, hai người hầu cẩn thận lộn ngược chậu, càng đổ ra hơn nửa chậu giấy.

Dịch Giác khóe miệng co rúm, Dung Chương liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái.

Bùi Dã đứng ở bên cửa sổ nhún vai, “Đệ thật không phải cố ý, đệ quên trong chậu này cũng nhét giấy.”
[1] Khăn quàng vai: một phần trong lễ phục xưa của người Trung Quốc. Từ gốc: 霞帔

P.S Cảm ơn bạn Cúc Nở Rộ đã giúp mình chỉnh những chỗ mình thiếu sót~