[Đam Mỹ] Nhân Ngư

Chương 3



21.

Trong lúc người đánh cá đang suy nghĩ miên man, hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạ lẫm không giống với cảm giác ngón tay chạm vào --

Có cái gì đó ấm áp, mang theo hơi nước ẩm ướt, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.

Người đánh cá thậm chí còn có thể cảm giác được có giọt nước lành lạnh nhỏ xuống gương mặt hắn, hắn khống chế lại chính mình, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích.

Nhân ngư luống cuống cọ cọ vào môi hắn, đem gò má cọ cọ vào mặt người đánh cá, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.

Đó là một thứ âm thanh khác hoàn toàn với ngôn ngữ loài người, từ cổ họng phát ra, dường như còn có giai điệu của biển cả hòa vào đó, rõ ràng lan truyền ra một loại bi ai tuyệt vọng.

Người đánh cá sợ run lên.

Hắn có nên mở mắt ra không đây?

22.

Bầu trời trong vắt xanh thẳm, mây chầm chậm trôi, gió biển dịu dàng thổi, mang đến hơi nước ẩm ướt.

Nhân ngư duy trì tư thế này đã rất lâu rồi, đuôi cá vắt dọc theo mạn thuyền, mái tóc ướt nhẹp vùi vào cổ người đánh cá không nhúc nhích, cứ như đang tiến hành một nghi thức tưởng niệm nào đó, vô cùng yên tĩnh.

Người đánh cá rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, giật giật cánh tay cứng ngắc --

Động tác rất nhỏ cơ hồ khó phát hiện ra, thế nhưng người cá lập tức phát hiện được, cậu hệt như bị kim đâm đột nhiên nhích người ra, đuôi cá dùng sức đánh một cái, toàn bộ thân thuyền đều bị động tác này của cậu làm cho tròng trành.

Được rồi, xem ra đây là một cơ hội tốt để tỉnh lại.

Người đánh cá nghĩ.

Sau đó, hắn từ từ mở mắt ra.

23.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi gò má đường nét rõ ràng của nhân ngư, từng giọt nước theo sống mũi cao lướt xuống, đôi mắt đẹp đẽ màu xanh lam tràn đầy ánh sáng cứ như biển cả đang căng thẳng nhìn hắn, chớp mắt cũng không chớp, khiến người đánh cá thấy được rõ ràng bên trong tràn đầy căng thẳng và hy vọng --

Trái tim người đánh cá đột nhiên mềm nhũn, nhất thời nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là giả vờ chớp mắt mấy cái, dời mắt đi, đưa tay muốn ngồi dậy.

Động tác này lại không thể làm được.

Nhân ngư nở nụ cười, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ, đột nhiên áp tới, cản lại động tác của người đánh cá, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

24.

Không, trên thực tế nhân ngư có lẽ cũng không biết ý nghĩa của động tác này, cũng không biết động tác này gọi là hôn, bởi vì cậu chỉ nhẹ nhàng chạm chạm vào môi người đánh cá, không có đến nửa phần thâm nhập.

Có lẽ đây là phương thức biểu đạt tình bạn và sự vui vẻ của cậu ta?

Người đánh cá cũng không để ý động tác này, ngược lại hắn đối với động tác này của người cá còn có mấy phần suy đoán, đồng thời thản nhiên như không.

Nhân ngư hiển nhiên cảm nhận được thái độ của hắn, thất vọng lui thân thể về sau, đuôi cá bất an đánh một cái, rũ mắt xuống, che đi đôi mắt xanh đẹp đẽ kia.

Làm sao bây giờ, người cậu thích lại không thích cậu.

Nhân ngư nghĩ.

Có lẽ loài người không thích dáng vẻ cậu như vậy, dù sao cậu cũng không có chân, con người không thích cậu cũng có thể hiểu được.

Cậu thật muốn có một đôi chân...

25.

Trên thực tế, người đánh cá cũng không nghĩ nhiều như cậu, bởi vì hắn đã thoát khỏi đôi mắt xanh sâu thẳm kia, đầy ắp trong đầu đều là những con cá nhỏ nọ.

"Cậu..." Người đánh cá vừa phun ra một âm tiết, nhân ngư liền nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu ngoan, dáng vẻ vô cùng thật lòng.

"Lần sau cậu đừng bắt cá cho tôi nữa."

Người đánh cá dừng một chút, đem lời nói ra, vẻ mặt nhân ngư lập tức thay đổi, có chút lo lắng, cuống quýt muốn nói chuyện lại nói không ra, cả gương mặt toàn là thất vọng cùng oan ức.

Người đánh cá nhất thời tay chân hơi luống cuống, thử thăm dò đưa tay ra, còn chưa chạm được nhân ngư, nhân ngư đã thật chủ động đem gò má áp tới, dụi vào tay người đánh cá hai lần, đáng thương mà nhìn người đánh cá.

Tuy rằng anh không thích em, thế nhưng cũng đừng ngăn cản em bắt cá cho anh được không?

Thật thần kỳ, người đánh cá lại cảm giác mình hiểu rõ ý của nhân ngư.

26.

"Tôi... không có không thích cậu." Người đánh cá chần chừ nói ra câu này, "Chỉ là loại cá này ăn ngán rồi, hơn nữa tôi muốn tự mình bắt."

Nhân ngư sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, gật đầu, vươn ngón tay chạm vào môi người đánh cá, lại chạm vào môi mình, cổ họng lại phát ra tiếng ưm ưm.

"Cậu biết... động tác này có ý nghĩa gì không?"

Người đánh cá quả quyết cho rằng nhân ngư không hiểu ý nghĩa của hành động này.

Nhân ngư dùng sức gật đầu.

Như vậy ý nghĩa đã rõ ràng rồi.

Được rồi, hắn cũng rất thích cậu nhân ngư ngốc nghếch này.

Hắn vừa nghĩ, vừa chậm rãi tiến đến gần, ôm lấy eo nhân ngư.

27.

Lại đến lúc thu lưới, người đánh cá kéo tấm lưới nặng kinh người lên.

"Được rồi... Đừng chui vào lưới của anh nữa! Anh không bắt nhân ngư!"

- ----

Lời tác giả:

Người đánh cá: Tôi có kỹ năng đặc biệt là bắt người cá đó!

Hu hu hu hu hu cuối cùng lại viết thành dạng này!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!