[Đam Mỹ] [ABO] Tiểu Thanh Mai

Chương 3: Ngu gia



"Tiên sinh."

Sở Kiêu ngồi lên xe đưa đón, nghe được tiếng gọi của Diệp Vân.

Diệp Vân là con trai của quản gia Sở gia, quản gia chăm sóc ba Sở từ khi ông còn rất nhỏ, mãi đến bây giờ vẫn trung thành và tận tâm. Ba Sở không quá quan tâm đến hắn, trái lại quản gia Diệp luôn chăm nom người thừa kế duy nhất của Sở gia thật tốt.

Diệp Vân là một lựa chọn không tồi, anh và ba mình giống nhau, từ nhỏ đã ở bên cạnh bầu bạn cùng Sở Kiêu. Anh là một Beta, tin tức tố của Alpha hay Omega đều không thể ảnh hướng đến anh.

Sở Kiêu đáp, Diệp Vân nhạy bén phát hiện ra dường như tâm trạng hắn rất tốt.

"Tiên sinh, đây là tài liệu ngày hôm nay." Diệp Vân biết tính tình Sở Kiêu, cũng không lắm miệng, đưa văn kiện cho hắn.

Sở Kiêu nhận lấy nhưng không mở ra xem, "Đừng vội lái xe."

Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía ngoài xe.

Tài xế sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần nói: "Được." Diệp Vân hơi tò mò, anh nhìn qua cửa sổ xe, chỉ thấy tốp năm tốp ba học sinh ngoài cổng trường.

Sở Kiêu mặc kệ ánh mắt của bọn họ, tầm mắt hắn dừng trên chiếc xe đối diện đang đỗ bên đường cái, lông mi run rẩy, đôi mắt màu lục thâm thúy xinh đẹp.

Hắn thấy chiếc xe nọ khởi động, cửa sổ sau xe mở ra. Ngay lập tức hắn ngửi được một loại hương vị như có như không, rõ ràng đến bất ngờ, mặc cho lẫn phải mùi hương thức ăn vặt hàng quán hay bụi đất ven đường.

Ngu Kiều nhận ra xe của Sở Kiêu, thấy xe hắn không nhúc nhích, anh mở cửa sổ xe rồi vẫy tay với hắn.

Sở Kiêu cũng hạ cửa kính xuống, không có lớp thủy tinh che chắn, nụ cười của người kia càng hiện rõ hơn. Dẫu có một con đường lớn cắt ngang giữa cả hai, nhưng dường như hắn có thể cảm nhận được hô hấp của Ngu Kiều ngay bên cạnh.

"Mai gặp nhé." Hắn gật đầu với Ngu Kiều, âm thanh nói chuyện rất nhỏ.

Chiếc xe chở người kia rất nhanh rời đi, Sở Kiêu trông theo một lúc rồi mới lưu luyến dời mắt.

Điện thoại rung lên, Sở Kiêu nhìn thoáng qua, là tin nhắn Ngu Kiều gửi đến.

"Mai gặp nhé, Tiếu Tiếu."

Tiểu Ngư.

Anh ấy đáng yêu quá. Sở Kiêu rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve màn hình.

"Đi thôi." Cất di động, hắn nhàn nhạt nói.

Xe chạy về hướng ngược lại với Ngu gia.

Ngu Kiều về đến nhà, vừa vào cửa đã bị một người chạy nhanh như viên đạn đang bay ôm lấy. Ngu Thiên biết anh trai là Omega, nên khi đụng phải không dám dùng lực quá mạnh.

Bé ôm chặt đùi Ngu Kiều, Ngu Kiều cúi đầu, bé giống như cún nhỏ đang cọ tới cọ lui. Anh khom lưng bế cậu nhóc năm tuổi lên, "Chạy nhanh thế em?"

"Chị hai nói muốn đánh em." Cậu nhóc lộ ra vẻ oan ức vô cùng, cánh tay nhỏ mập mạp chống trên vai anh trai.

Ngu Kiều bật cười, "Sao Viên Viên lại muốn đánh em?"

Ngu Lạp là con gái thứ của Ngu gia, nhỏ hơn Ngu Kiều hai tuổi, lại sinh cùng tháng với Sở Kiêu, cũng là một Alpha.

Ngu Thiên nhỏ giọng nói thầm: "Vì em bảo anh hai và anh Sở phù hợp tuyệt đối, sau này sẽ kết hôn á. Chị nghe xong đòi đánh mông em ngay."

Ngu Kiều ôm bé đến phòng khách, cười khẽ nói: "Viên Viên dọa em thôi."

Ngu Thiên trừng to mắt, "Chị còn lấy roi ra nữa cơ! May là em chạy trốn nhanh!" Trong lòng bé hãy còn sợ hãi, trở tay sờ sờ cặp mông nhỏ của mình.

Ngu Thiên vừa nói xong, Ngu Lạp bưng một khay trái cây lại gần.

"Anh hai."

Trước mặt Ngu Kiều, Ngu Lạp luôn là một em gái nhỏ hiền dịu, mặc cho dáng người của cô còn cao lớn hơn anh mình.

"Em tan học sớm vậy?" Ngu Kiều đặt nhóc con đang thèm thuồng lên sô pha, ngồi một bên nhẹ nhàng hỏi.

"Hôm nay em trực nhật một lát rồi về luôn." Ngu Lạp nở nụ cười, cô đẩy trái cây trên bàn đến trước mặt Ngu Kiều, "Anh hai, em vừa rửa và cắt trái cây xong, có dâu tây mà anh thích đó."

"Em cũng thích ăn dâu tây!" Ngu Thiên hô lên, chờ mong nhìn Ngu Kiều chằm chằm.

Rất nhanh, bé cảm nhận được ánh mắt chết chóc bắn ra từ phía Ngu Lạp.

Mặt Ngu Lạp không biểu tình nhìn Ngu Thiên dán lên người anh trai, cô sắp thành niên, không thể dựa lên người anh ấy quá gần.

Nhưng Ngu Thiên có thể.

Dù nó cũng là Alpha, nhưng mà...

Nó còn nhỏ.

"Lăn qua đây cho chị." Ngu Lạp lạnh giọng nói.

"Anh hai ơi, chị lại bắt nạt em!" Ngu Thiên rất muốn ôm cánh tay Ngu Kiều, nhưng bé không dám.

Ai bảo Ngu Lạp lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt lạnh như sắt thép, Ngu Thiên vẫn là em bé, Ngu Thiên hơi sợ QwQ.

Bé nhìn động tác duỗi tay của anh trai, nghĩ rằng anh sắp lên tiếng bênh vực mình, ai ngờ Ngu Kiều bắt đầu dùng nĩa ăn dưa hấu.

Vị ngọt của dưa hấu làm Ngu Kiều nheo mắt, anh nhìn hai người bên cạnh, chớp chớp mắt hỏi: "Sao lại ngừng rồi? Tiếp tục đi, anh không quấy rầy hai đứa."

Anh trai không quản, Ngu Lạp liền mỉm cười với Ngu Thiên, "Lại đây với chị nào, Ngu Thiên."

Ngu Thiên khiếp sợ nhìn anh trai bỏ mặc mình, tuy rằng mỗi lần đều như vậy, nhưng bé không ngại lặp đi lặp lại biểu cảm này.

Một khi đã như vậy! Chỉ còn cách dùng thân thể nhỏ bé này đi xoa dịu cơn giận của sư tử Hà Đông thôi QAQ.

Ngu Thiên nghĩ.

Ngu Kiều đã quen với cách thức sống chung của hai chị em, từ khi Ngu Thiên biết dính lấy anh, Ngu Lạp cứ vậy mà đùa giỡn với bé.

Thấy hai chị em có tình cảm tốt đẹp, Ngu Kiều cười thỏa mãn.

Ngu Kiều không thường buộc tóc đuôi ngựa khi ở nhà, bởi buộc cao lên sẽ làm da đầu đau nhức. Anh tìm dây chun, buộc qua mái tóc, có vài sợi tóc hơi ngắn rũ xuống hai bên má.

Phòng của Ngu Kiều rất lớn, có hẳn một phòng sách, anh không có ý định tranh quyền thừa kế, cũng không có hứng thú đối với đế quốc thương mại như Ngu gia. Ba Ngu mẹ Ngu tự do tự tại đã quen, không mưu cầu gì sản nghiệp Ngu gia. Hai người sinh con xong thì đưa về nhà chính, để ông nội Ngu nuôi nấng nên người. Đối với Ngu Lạp và Ngu Thiên, Ngu Kiều vừa là anh, vừa là ba.

Ba Ngu là anh cả Ngu gia, phía sau còn có hai em gái, em gái lớn là một Omega. Cô rất có thiên phú, gánh được trọng trách ông nội giao cho, xử lí cơ nghiệp gia tộc thuận buồm xuôi gió. Em gái nhỏ là Alpha, nghe nói vẫn đang theo đuổi người yêu định mệnh của đờimình, thường xuyên không về nhà, làm ông nội tức giận đến mức không nuốt trôi cơm.

Ông nội Ngu già rồi, may mắn Ngu Kiều dần trưởng thành, hai đứa nhóc có anh chăm sóc, ông cuối cùng cũng có thể yên tâm trồng rau nuôi cá với đám bạn già.

Ngu Kiều thích đọc sách, không phải là những cuốn sách nổi tiếng hay nghệ thuật gì, anh thích đọc tiểu thuyết, thích những chuyện tình thơ mộng đẹp như tranh vẽ.

Vừa ngồi xuống, dấu khoanh tròn màu đỏ trêи tấm lịch để bàn làm anh chú ý.

Ngày 14 tháng 3 là sinh nhật Ngu Lạp.

Trước đó một ngày, ngày 13 tháng 3, sinh nhật của Sở Kiêu.

Ngu Kiều sờ lên vị trí sau cổ theo bản năng, anh không dán miếng dán cách li nữa, vị trí làn da được chạm vào truyền đến cảm giác nhẵn nhụi tinh tế.

Sở Kiêu sắp thành niên rồi.

Ngu Kiều nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, điều này nghĩa là, em ấy sắp có thể đánh dấu mình.

Phù hợp tuyệt đối, có hôn ước từ nhỏ, Alpha mạnh mẽ khí thế.

Đều là điều kiện cần có của một bộ tiểu thuyết cẩu huyết! Ngu Kiều nghĩ về ngày trước, anh không cẩn thận bước nhầm vào một cái hố sâu không thấy đáy.

Ngu Kiều nhìn qua trầm ổn hiểu chuyện, là một thiếu niên từ nhỏ đến lớn chưa từng có chướng ngại vật trêи con đường muốn đi. Vậy mà lúc anh học lớp tám, cũng đã từng đọc tiểu thuyết mạng máu chó đầy đầu.

Ví dụ như bá đạo Alpha mạnh mẽ cưng chiều.

Lại ví dụ như, cái gì mà cô vợ Omega nhỏ nhắn xinh đẹp của tôi.

Cốt truyện đầy cẩu huyết, mâu thuẫn ngút trời, sau một đêm tình nồng nóng bỏng thì mang bầu ôm con chạy, Ngu Kiều nghĩ nghĩ, loại kịch bản này hình như không liên quan gì đến anh thì phải?

Nhưng Sở Kiêu phù hợp với tất cả tiêu chuẩn của nam chính Alpha trong tiểu thuyết cơ mà. Vậy...

"Chẳng lẽ mình là pháo hôi?" [1] Ngu Kiều suy nghĩ linh tinh. Anh bắt đầu tưởng tượng ra một kịch bản tương tự, chỉ khác ở chỗ, nhân vật chính trong đó là anh và Sở Kiêu.

[1] Pháo hôi: Nhân vật làm nền cho nhân vật chính, thường có kết thúc thê thảm.

Trong tiểu thuyết, gia thế của Omega luôn không bằng Alpha thần bí nọ. Nhưng Ngu gia không giống vậy, trước giờ thế lực của Sở gia và Ngu gia đều ngang nhau.

Còn nữa, trong tiểu thuyết, mẹ của Alpha ném chi phiếu lên người Omega, bắt Omega phải rời xa con trai mình. Nhưng mẹ của Sở Kiêu rất thích anh, thường xuyên tạo cơ hội cho anh và Sở Kiêu đi chơi cùng nhau.

Vẫn chưa hết, Omega trong đó rất yếu đuối, có nhiều người thân "hàng hiếm chất lượng rẻ tiền" như anh chị em ba mẹ dì dượng ông bà, từng người từng người đều bị Alpha đến vả mặt.

Như này càng không giống với Ngu Kiều.

Ngu gia quy củ trong sạch, ông nội Ngu bởi vì thời trẻ từng bị Omega của mình cắm sừng nên không cho phép trong gia tộc có người xằng bậy, nếu bị phát hiện lập tức gạch tên ra khỏi gia phả. Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Ngu gia không có con rơi con rớt bên ngoài.

Tiếp theo là ba mẹ, Ngu Kiều nghĩ, tuy ba mẹ không quan tâm anh và hai em cho lắm, nhưng vẫn đối xử với con mình rất tốt.

Người thân cặn bã thì sao? Ngu Kiều nghĩ đến cô cả nhà mình, thân thể mềm mại yếu ớt nhưng tung hoành thương giới đầy oai phong, lại nghĩ đến cô út thoắt ẩn thoắt hiện như rồng, thấy đầu không thấy đuôi.

Tổng kết: Quan hệ giữa anh và hai cô cũng rất tốt.

Ngu Kiều khác với vai chính tiểu thuyết rất nhiều, thậm chí không hề có chút nào na ná nhau.

"Chẳng lẽ mình là vai phụ." Ngu Kiều mím môi, cố gắng tìm ra điểm giống nhau.

Đây rồi! Cưới trước yêu sau!

Rất nhiều tiểu thuyết viết về chuyện tình cưới trước yêu sau. Anh cảm thấy chỉ đúng với mình một nửa, Sở Kiêu là đối tượng kết hôn của anh, tương lai họ sẽ ở bên nhau, nhưng anh sợ rằng Sở Kiêu đối với mình chỉ có cảm xúc chiếm hữu của Alpha.

Yêu? Ngu Kiều hơi mờ mịt, anh chưa từng thích ai, từ lúc còn nhỏ, sau khi biết được mình và Sở Kiêu là hai con người có độ phù hợp tuyệt đối, số mệnh đã trói chặt họ vào nhau.

Anh không có cơ hội yêu đương, không có cơ hội được cảm nhận thứ tình yêu ngọt ngào giấu dưới những con chữ trong tiểu thuyết.

"Nếu kếu hôn với Sở Kiêu, mình sẽ thích em ấy chứ?" Ngu Kiều nhẹ giọng lẩm bẩm, "Em ấy ưu tú như vậy cơ mà."

Ngu Kiều đột nhiên nhăn mày, anh nghĩ đến vài tình tiết trong tiểu thuyết.

Tiểu tam, lục trà biểu, bạch liên hoa. [2]

[2] Tiểu tam, lục trà biểu, bạch liên hoa: Lần lượt là kẻ thứ ba, phụ nữ giả vờ trong sáng đi quyến rũ đàn ông của người khác và kiểu người ngây thơ thánh mẫu luôn cho rằng mình vô tội.

"Sở Kiêu xuất sắc như vậy, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích, nếu mình thích em ấy, chẳng phải sẽ bị tức chết sao?" Ngu Kiều càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm.

Anh mở máy tính ra, bắt đầu đọc mấy bộ tiểu thuyết đang lưu trữ, "Mình phải chuẩn bị trước khi thích Sở Kiêu."

Ngu Kiều nhấn chuột, mở một cuốn tiểu thuyết mang tên "Tình yêu dịu dàng".

Lỡ như anh không biết gì hết, sau này bị người khác bắt nạt thì phải làm sao? Tuy nếu muốn kết hôn cùng Sở Kiêu, anh phải tin tưởng con người hắn.

Nhưng ở cái thời đại coi trọng vật chất này, anh cần phải học được kĩ năng trêи đánh bay bạch liên hoa, dưới đá banh lục trà biểu.

Trong tương lai, hôn nhân của anh và Sở Kiêu.

Hãy để anh, Ngu Kiều đến bảo vệ!