[Đam Mỹ] Tiểu Yêu Tinh

Chương 1: Kiếp này



Trên trời có một vị thần tiên vô cùng xinh đẹp nhưng miệng lại không đẹp, xứng với danh xưng "Ăn nói chua ngoa". Đáng tiếc vị thần tiên này cũng không có tâm đức, vì vậy không được ai đón chào.

Bởi vậy, nói năng chua ngoa thường xuyên bị người khác khi dễ, chuyện tốt không gặp được còn chuyện xấu cứ ập vào, hiện tại thì đã hạ phàm.

Lần này y phụng mệnh đi tiêu diệt Thằn Lằn tinh, thằn lằn - cũng chính là thạch sùng. Nhưng trên đời này có rất nhiều thằn lằn, rốt cuộc là Bề Trên muốn y bắt con nào đây? May mắn thay, y được Thái Thượng Lão Quân nhắc nhở.

"Bốn chân, không có đuôi, một mắt."

Y gãi gãi đầu, thầm nghĩ thật phiền phức.

Y vốn muốn gọi thổ địa lên muốn xem danh sách yêu tinh bản địa nhưng cuối cùng lại không có. Thổ địa mách rằng phòng tắm hơi ở thành Đông có một con Hồ Ly tinh, nó giữ một cuốn sách ghi chép những con yêu quái từ nơi khác đến.

Y tìm nửa ngày trời mới đến được phòng tắm hơi ở thành Đông, vừa vào cửa còn chưa kịp hỏi Đại Bạch thì thấy một bầy Hồ Điệp tinh xông tới như ong vỡ tổ, nói một tràng dài: "Haizz má ơi nhìn đại ca này quen mắt lắm, tới làm hạng mục hả? Làm hạng mục gì? Hay là chỉ mát xa thôi? Dung mạo ngài xinh đẹp như này thì chỉ lấy 88% so với giá gốc."

Y nào biết bọn nó nói gì, được chiêu đãi nhiệt tình như vậy thì không biết làm sao, mãi đến khi bị đặt ở trên giường nhà tắm hơi thì đột nhiên mới nhớ ra mình đến để làm gì.

"Chỗ này của mấy người có ai tên Đại Bạch không?"

"Ngài đó, đó là ông chủ của bọn tôi."

Nói xong thì Hồ Điệp tinh đã đem chai lọ mang đến cạnh giường.

"Kêu nó lên đây, ta, ta! Ngươi tuột quần ta làm gì!"

Y cảm giác toàn thân mát lạnh, vội vàng giữ chặt lưng quần.

Hồ Điệp tinh cười hì hì kéo lên: "Bà chủ của bọn tôi không phục vụ xoa bóp, thấy ngài là lần đầu tiên nên đừng ngại quá nha, lát tôi sẽ làm nhẹ mà."

À, y đã hiểu.

Y đá Hồ Điệp tinh một cước văng xa: "Mắt chó không thấy thái sơn! Nhanh đi gọi quản sự Hồ Ly tinh đến đây trước khi bản tiên thu phục ngươi!"

Hồ Điệp tinh chỉ là tiểu yêu mới được thăng cấp, chưa từng thấy thần tiên, y giận dữ làm nó giật mình. Yêu quái đều sợ uy lực thần tiên, huống chi là tiểu yêu vừa học được cách hóa hình người.

Hồ Điệp tinh bị kích thích, nhất thời hoa mắt chóng mặt, "ầm" một tiếng đã hiện nguyên hình, hai mảnh cánh nhỏ rung rinh rơi xuống trên mặt đất.

Y không có trái tim đậu hũ, cũng sẽ không làm điều ác, dù sao là thần tiên nên cũng có từ bi. Y nhặt Hồ Điệp lên đặt trong lòng bàn tay, thổi một làn tiên khí thì Hồ Điệp tinh mới khôi phục hình người, y để nó lên trên giường, sau đó rời khỏi.

Cầm đầu phòng tắm hơi chính là Hồ Ly tinh Đại Bạch, mặc dù là một con hồ ly trắng ba đuôi muốn trở thành hồ ly chín đuôi nhưng đây cũng là lần đầu ả nhìn thấy thần tiên sống. Ả mời y ngồi lên ghế chủ của mình, đôi mắt hẹp dài không ngừng liếc nhìn trên dưới.

Ả ta suy nghĩ, có phải thần tiên nào cũng đẹp như vậy không?

Rồi lại nghĩ không biết nếu mình sờ soạng thì thần tiên có để ý không.

Cuối cùng còn nghĩ thần tiên xinh đẹp như vậy, nếu có thể ăn được thì tốt quá rồi.

Nghĩ đến đây, Hồ Ly tinh không khỏi liếm môi, nuốt nước bọt: "Tiên quân muốn tìm một con Thằn Lằn tinh cụt đuôi một mắt sao?"

Y gật đầu.

Hồ Ly tinh vỗ tay một cái, cười: "Cũng vừa khéo, chỗ chúng tôi đúng là có một con Thằn Lằn tinh như vậy."

Y nói: "Vậy thì tốt, kêu nó đến đây gặp ta đi."

Hồ Ly tinh chớp mắt, vẻ mặt hơi khó xử: "Đáng tiếc dạo gần đây nó về nhà viếng mộ, không ở chỗ này."

Y cảm thấy có hứng: "Yêu tinh kia còn có cha mẹ?"

Hồ Ly tinh trợn mắt: "Chúng tôi không có, nhưng hắn có, năm nào cũng đi, ai mà biết được hắn thắp hương cho cha mẹ hay là đi tìm tình nhân chứ."

Nghe đến đây, y càng muốn thấy con Thằn Lằn tinh "trọng tình trọng nghĩa" kia, thế là nhấc mông muốn đi, Hồ Ly tinh bước lên phía trước ngăn lại, nài nỉ lôi kéo y ngồi lại ghế: "Nếu tiên quân tìm được rồi thì đừng vội đi làm gì, nhà hắn ở chỗ này, hắn phải trở về, nếu không thì sao con của hắn sống được!"

"Hắn còn có con trai sao?" Y hỏi.

Hồ Ly tinh đáp: "Đúng vậy, có một đứa con trai tên là Tiểu Hắc, không biết là nhặt được hay là sống tạm bợ thôi nhưng nhìn nó xấu lắm, thật sự rất xấu!"

Hồ Ly tinh làm bộ dạng cực kỳ khổ sở, y cảm thấy nó không tử tế chút nào, nhìn ả cũng không ra thể thống gì mà còn trông mặt mà bắt hình dong.

Cho đến ngày thứ hai, khi nhìn thấy con trai của Thằn Lằn tinh thì y mới hiểu tại sao Hồ Ly tinh lại đau khổ như vậy.

Con trai của hắn nhìn như cọng giá, đầu to, người nhỏ, cao mới tới eo y, miệng thì to, mắt như muốn lòi ra ngoài, khiến y không thể không hoài nghi có phải tiểu yêu này có phải là con của Cóc tinh hay không.

Con trai của Thằn Lằn tinh không nhìn y mà chỉ nói chuyện với Hồ Ly tinh, nó gọi ả ta là "dì Bạch", nhưng vẻ mặt của dì Bạch nó lại đau khổ, hận không thể lập tức xông ra ngoài chết đi cho rồi chứ không muốn ở lại nhìn Tiểu Hắc thêm một giây nào nữa.

Cũng may y nhịn được trước sự xấu đau này của tiểu yêu, sau khi hỏi thăm được khi nào Thằn Lằn tinh trở về thì vội vàng rời đi, đến độ không quan tâm đến thái độ thù địch của nó.

Điều khó hiểu chính là lúc tạm biệt rời khỏi, Tiểu Hắc không nói câu nào vậy mà lại chủ động kéo y lại, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ngươi là hắn sao?"

Y không hiểu cho lắm, Tiểu Hắc có hơi thất vọng.

Nháy mắt đã qua 3 ngày.

Đại Bách báo cho y là Thằn Lằn tinh đã quay về. Y ngáp dài, chui từ trong chăn ra, gần đây có hơi lười nhác.

Đáng tiếc con Thằn Lằn tinh này không phải là con mà y muốn tìm, mặc dù đều một mắt, cụt đuôi, nhưng bảng thông báo của Thái Thượng Lão Quân không phải con này.

Y buồn bực, Đại Bạch thì cười hi hi ha ha trấn an y, mời ở lại đây hai ngày nhưng y phải đi ngay, đêm trước hôm rời đi thì xảy ra vấn đề.

Đại Bạch mang theo một đám Hồ Điệp tinh làm trận pháp vây nhốt y trong phòng, lúc này y mới phát hiện thì ra Đại Bạch luôn có ý đồ xấu với mình.

Nuốt sống thần tiên là đại tội, sẽ bị sét đánh đó!

Y không hiểu tại sao con Hồ Ly tinh này lại phải mạo hiểm như vậy? Nếu nó cứ nuốt mình vào thì chống nổi lôi kiếp chắc?

Lúc này bị ả vây nhốt trong phòng, tiên khí ngày càng yếu, đến ngày thứ tư thì ngay cả mở mắt cũng tốn sức.

Lúc này, một con bướm bay vào, y không nhận ra nó, nhưng nó vẫn nhớ ngày đầu y không giết nó, thế là dưới sự giúp đỡ của Hồ Điệp tinh, y thành công tẩu thoát ra ngoài, nhưng nếu muốn khôi phục pháp lực còn cần thêm mấy ngày nữa, nhất thời không tìm được chỗ ẩn thân, vậy mà lại tìm đến đứa con trai Tiểu Hắc của Thằn Lằn tinh.

Mặc dù Tiểu Hắc không thích y nhưng nó vẫn cho vào, lúc này y mới phát hiện ra trong nhà còn có một người, nhưng y nóng lòng chạy trốn nên sớm đã mệt lử, lúc ngã xuống thì được người kia đỡ lấy bằng một tay, bên tai vang lên giọng nói: "Là ngài sao?"

Đêm hôm ấy y mơ một giấc mơ, trong mơ Thái Thượng Lão Quân triệu y trở về, nói rằng đổi người làm nhiệm vụ.

Y cũng quên mất mình đã trả lời thế nào, sáng hôm sau tỉnh lại, đầu óc trống không, y cảm thấy cổ mình hơi ngứa, đưa tay lần mò thì túm được một con thằn lằn.

Con thằn lằn trong tay vẫn còn đang ngủ, cái bụng trơn láng, ngủ vô cùng ngon, y phát hiện con thằn lằn này giống hệt với con mà mình đang tìm, một mắt, cụt đuôi, thế là vội lật bảng nhắc nhở của Thái Thượng Lão Quân ra, quả nhiên đèn đã sáng.

Lúc này y mới quăng con thằn lằn xuống đất: "Này! Ngươi là con yêu tinh mà ta muốn tìm!"

Thằn Lằn tinh bừng tỉnh, trở mình bò dưới đất, há to mồm ngước mắt nhìn y. Thật lâu sau một giọt nước mắt rớt xuống đất.

"Cuối cùng ta cũng chờ được ngài rồi."

Y thấy mấy lời này nghe hơi quen, hình như rất lâu trước đó cũng có người nói vậy, liền hỏi: "Ngươi biết ta sao?"

Thằn Lằn tinh ôm bắp chân của y, cực lực gật đầu: "Ngài còn nhớ ta không? Ba trăm năm trước chúng ta từng trải qua mấy thập niên, ngài gọi ta là Lục Tri Xuân, ngài nói thằn lằn ngủ đông, muốn ta mãi mãi ở mùa xuân, sau đó ngài chết, không cho ta đi tìm ngài, nhưng ta luôn luôn tìm kiếm, tìm khắp Địa phủ cũng không tìm được, thì ra ngài đã trở thành thần tiên!"

Y càng nghe càng cảm thấy hỗn loạn, y bóc con thằn lằn lên để trong lòng bàn tay, xích lại gần một chút, ai ngờ con thằn lằn kia dùng hai chân chống lên đứng dậy, hôn "chụt" một tiếng ngay miệng.

Y trở tay, ném con thằn lằn vào trong tường, nó chui xuống dưới đất.

Hồ Ly tinh Đại Bách vì tìm y mà nhốn nháo cả lên, mà pháp lực chưa khôi phục nên không thể nghênh chiến, vì vậy tạm thời bỏ qua việc tính sổ với Lục Tri Xuân, cứ vậy, Lục Tri Xuân vô cùng vui vẻ.

Mỗi ngày hắn đều kể chuyện cho y nghe, nhưng y nghĩ không tới, nói cho Lục Tri Xuân: "Mỗi lần thần tiên hạ phàm đều sẽ không có ký ức, lúc về trên đó lại cũng sẽ không nhớ gì."

Mặc dù Lục Tri Xuân thất vọng nhưng trong lòng vẫn ấp ủ chút niềm tin. Dần dà, y nghe hắn kể mãi cũng phiền, nhưng nghe chuyện cũ của người khác vậy mà cảm thấy có ý nghĩa.

Một ngày nọ, sau vô số lần đá Lục Tri Xuân ra khỏi chăn thì y lại cầm hắn từ dưới đất lên, vô cùng hứng thú hỏi: "Con trai ngươi từ đâu tới?"

Lục Tri Xuân nằm trong lòng bàn tay y, thoải mái mà trở mình, làm lộ ra cái bụng trắng trẻo: "Nó là cái đuôi đã đứt của ta, có một lần ta đấu pháp với một lão yêu tinh sắp tu luyện thành tiên thì thua, phải chặt đứt cái đuôi cho lão, lão thổi làn khí, cái đuôi liền biến thành đứa trẻ, sau đó trả lại, nói rằng sau này cái đuôi này có thể cứu ta."

Y hỏi: "Lợi hại như vậy sao, vậy lão yêu tinh kia đâu?"

"Bị sét đánh chết rồi." Lục Tri Xuân xoay người, bốn chân bò khỏi lòng bàn tay y, "Không chống được thiên kiếp, lúc ta tìm đến thì lão chỉ còn lại đống tro tàn."

Y có hơi khổ sở, mặc dù thần và yêu không chung đường nhưng y vẫn rất thích những yêu tinh chăm chỉ, thế là hỏi Lục Tri Xuân: "Ngươi không muốn có thành tựu gì sao?"

Lục Tri Xuân nằm ở gối bên cạnh, đáp: "Không, lão yêu tinh tu luyện ba ngàn năm bị sét đánh còn phải cút xuống Địa phủ đầu thai, trước kia ta luôn muốn tìm ngài, vậy nên không muốn đầu thai, bây giờ tìm thấy rồi thì lại càng không muốn."

Có một đêm nọ, hai mí mắt y đã muốn dán vào nhau, mà mỗi lần trở người lại xém chút đè chết Lục Tri Xuân nằm bên cạnh, vậy nên y nổi giận: "Ngươi thật là một con yêu vô dụng, ngay cả hình người cũng không biến thành nổi!"

Lục Tri Xuân nói hắn có thể mà.

Y nói: "Vậy thì biến đi!"

Ầm một tiếng! Ầm thêm tiếng nữa, hắn trở thành một cô gái ngực tấn công mông phòng thủ.

Y tát một phát, la lên: "Biến thái! Đổi ngay! Muốn đàn ông!"

Lục Tri Xuân tốt bụng nói: "Được."

Ầm!

Y hận không thể một phát đạp bay hắn: "Lỗ mũi ngươi như thế là muốn hù chết người đó à! Đổi lại!"

Ầm!

"Eo to quá! Tay lớn chút nữa!"

Ầm!

"Mặt dài chút, tóc ngắn phải ngắn hơn!"

Ầm!

"Quá xấu! Làm lại!"

Ầm!

Ầm!

...

Cuối cùng y cũng hết nhịn nổi nữa mà lăn ra ngủ, cũng mặc kệ Lục Tri Xuân ở bên cạnh.

Lúc này lại "ầm" một tiếng, nhưng y không mở mắt. Lục Tri Xuân ở bên giường kéo kéo tay y, rồi lại sờ lên mặt, cuối cùng hôn hôn miệng y, nếu lúc này y chịu mở mắt ra thì nhất định sẽ thấy được khuôn mặt mà mình hài lòng nhất.

Đáng tiếc Lục Tri Xuân cũng không thể duy trì quá lâu, chỉ chốc lát đã hiện về nguyên hình, cuộn tròn bên cạnh ngủ thiếp đi.

Mặc dù đã sinh sống cùng nhau rất nhiều ngày nhưng Tiểu Hắc vẫn không thích y, y thì vẫn trêu chọc nó, còn đặt cho nó biệt danh "cái đuôi nhỏ", cả ngày cứ cái đuôi nhỏ ới, cái đuôi nhỏ ơi, khiến bản thể của nó cũng phải ghen tị.

Thế là ngày nào bản thể đi ra ngoài mua nước tương, lúc về nhà cũng thấy y đang ôm cái đuôi của mình hoài niệm chuyện xưa.

Trong cơn tức giận, Lục Tri Xuân đã rút 5 đồng đưa cho cái đuôi của mình rồi đuổi nó đi.

Y vỗ vỗ tay đứng dậy, không nói lời nào. Làm thần tiên điều thứ nhất là gì? Đúng rồi, là không có thất tình lục dục.

Có thể thần tiên có thất tình lục dục nhưng ở một mình lâu rồi cũng sẽ đơ ra, thế là y ngơ ngẩn chạy đi tìm Lục Tri Xuân để nói chuyện: "Ngươi nói xem tại sao lúc đó ta không để lại một đứa con nào?"

Lục Tri Xuân thầm nói, ngươi còn nghĩ gì nữa?

Y ôm lấy mặt: "Ta còn trẻ, ngay cả một đứa trẻ cũng không để lại, muốn cứ như vậy mà tuyệt tử tuyệt tôn."

"Ngài muốn đứa trẻ sao?" Lục Tri Xuân hỏi.

Y lắc đầu: "Ta tạo không được."

Lục Tri Xuân cười nhạt: "Đúng là thần tiên."

Y thở dài: "Bể khổ khôn cùng."

Lục Tri Xuân cố chấp: "Ta không thể quay đầu."

Y lắc đầu không nói nữa.

Lục Tri Xuân như nhớ ra điều gì đó, thả giấy trong tay xuống, nói: "Ngài xem, ta sẽ làm ảo thuật!"

Chỉ thấy Lục Tri Xuân vơ lấy nắm không khí, sau đó từ từ mở lòng bàn tay ra, bên trong xuất hiện một hạt ngọc nhỏ xanh thẳm, tản ra từng làn hương khí.

Y cầm lên nhìn xem, vui vẻ mà nói với Lục Tri Xuân: "Ngươi lấy đâu ra đấy?"

Lục Tri Xuân vô cùng đắc ý: "Đổi với mấy yêu tinh khác, ta có một bình lá trà ngon, yêu tinh kia thích trà nên đổi cái này cho ta, ngài ăn vào rồi thì có thể nhanh chóng khôi phục lại."

Y nửa tin nửa ngờ, vuốt ve hạt châu không nuốt, hỏi: "Ngươi không sợ ta có pháp lực rồi sẽ áp giải ngươi đi sao?"

Lục Tri Xuân cũng không để ý: "Ta sợ ngài bị người khác ức hiếp hơn, ăn nhanh đi, ăn rồi ta lại cho ngài xem đồ tốt."

Thế là y nuốt xuống, cuối cùng Lục Tri Xuân cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ: "Lần trước ngài chê ta biến hình khó coi, lần này xem đi."

Vừa dứt lời thì ầm một tiếng! Y thấy Lục Tri Xuân biến thành một người đàn ông cao lớn tuấn tú, y há miệng nhìn hắn cả buổi trời: "Xem như không tệ." Sau đó duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lục Tri Xuân rồi trở về phòng.

Ban đêm, pháp lực đã khôi phục không ít, y trở về Thiên giới ở trong mộng, vội vàng đi đến phủ Lão Quân, muốn lấy gương đồng soi mặt chuyển thế, Thái Thượng Lão Quân muốn y tranh thủ quay về Thiên giới, nói rằng người mới sắp xuống Hạ giới rồi, y liên tục gật đầu, ước lượng tấm gương rồi vội vàng hạ giới.

Ngày hôm sau, lúc Lục Tri Xuân tỉnh lại thì thấy y đang ôm chiếc gương đồng, hắn ỷ mình là thằn lằn nên bò lên trên bả vai y, hỏi: "Đây là cái gì?" Y không trả lời, Lục Tri Xuân nhìn vào gương cũng đã rõ.

Trong gương là một con thằn lằn đang ngủ gà ngủ gật, cuộn mình nằm trong khuỷu tay của một nhà sư đầu trọc, nhà sư khoát một chiếc áo bào cũ nát màu xám, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, y nhẹ nhàng nâng thằn lằn lên, chạm môi, thằn lằn khẽ động, hắn liền dừng động tác.

Lúc này, Lục Tri Xuân nghe thấy y tự nhủ: "Thay đổi ngoại hình đi."

Lục Tri Xuân nói: "Được." Nó nhảy xuống mặt đất, sau đó "ầm" một tiếng.

Lúc y ngẩng đầu lên lại lần nữa thì thấy được khuôn mặt mà mình muốn thấy nhất hơn trăm năm qua, thầm nghĩ làm sao mà mình có thể quên cho được?

Thế là y vẫy tay với Lục Tri Xuân đang trần truồng.

Lục Tri Xuân bước lên trước, cúi người, hai tay vô cùng dịu dàng mà kéo y vào lồng ngực, y tựa cằm lên vai hắn, toàn thân run rẩy không thôi.

Y thở dài, nhẹ nhàng vỗ lấy cánh tay đang căng cứng của Lục Tri Xuân: "Tiểu yêu, hồng trần muôn trượng, về sau đừng tìm ta nữa."

Lục Tri Xuân ôm lấy lồng ngực, thở không ra hơi, y mặc kệ nó áp đảo mình, cưỡi lên, điên cuồng như muốn xé rách, sau đó miệng bị chặn lại, chân đưa cao, y cau mày ngửa cổ về sau, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cái đuôi nhỏ không dám bước vào cửa, xuyên qua khe hở, nó thấy được thần tiên bị va chạm đến rụng rời, nó nhớ tới phần cuối cùng của câu chuyện xưa cũ.

"Cho nên thần tiên không có thất tình lục dục."

"Nếu thần tiên nào không cẩn thận mà hiểu được những thứ này thì rất phiền toái."