[Đam Mỹ] Tiểu Yêu Tinh

Chương 2: Kiếp trước



Hạ Thu Đông là một hòa thượng gà mờ, cả ngày không làm được việc gì nên hồn, hãm hại lừa gạt người khác mà sống.

Một ngày nọ dừng chân trong một khách điếm thì thấy một con thằn lằn một mắt, chỉ là nó chưa tu luyện thành tinh, đang trốn trong khe gạch ngủ ngon, bị Hạ Thu Đông túm lấy đuôi kéo ra.

Thằn lằn thấy Hạ Thu Đông thương lượng với mình: "Huynh đệ này, thực sự là ta đang rất đói khát không thể nhịn được nữa, ngươi có thể thay ta đi đến phòng bếp trộm một ít lương khô không?"

Thằn lằn một mắt trợn tròn con mắt duy nhất còn sót lại, lè lưỡi nói: "Ta đã yên phận trong tường này năm trăm năm, dựa vào đâu mà ngươi kêu ta đi là ta phải đi, không được!"

"Vậy làm sao ngươi mới chịu đi?" Hạ Thu Đông hỏi.

"Gọi ta là ông nội!" Thằn lằn một mắt hai chân chống nạnh, hai chân đứng lên, "Gọi ta là ông nội thì ta sẽ đồng ý với ngươi!"

Làm sao Hạ Thu Đông có thể gọi một con thằn lằn là ông nội được, y cởi giày đập bốp một phát vào trán nó, xém chút nữa làm nó rớt xuống đất: "Không đi thì đánh cho ngã!"

Ai ngờ con thằn lằn một mắt này lại là một tên chịu ngược, sau khi bị đập thì tính tình bộc phát, ôm lấy đùi Hạ Thu Đông khóc long trời lở đất, muốn làm tiểu đệ nhà người ta: "Ôiiiii! Đại tiên, đại tiên đến rồi! Ta chờ ngài đã năm trăm năm!"

Hạ Thu Đông hừ một tiếng: "Cút bà ngươi đi!" Y nhấc chân lên đá văng Thằn Lằn tinh.

Thằn Lằn tinh nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, đu lên đầu giày to lớn, hai chân nhỏ nhanh nhẹn đuổi theo sau: "Thái Thượng Lão Quân nói năm trăm năm sau ta sẽ gặp được quý nhân, quý nhân sẽ móc ta từ trong vách tường ra rồi đá một phát! Đại tiên! Quý nhân! Ngài chờ ta một chút!"

Hạ Thu Đông sờ sờ đầu, trong lòng lẩm bẩm: "Có khi nào nó bị đánh đến choáng đầu óc rồi không."

Thời cuối nhà Minh đầu nhà Thanh, chiến sự không ngừng, yêu ma tứ phượng lộng hành quấy phá, một người không có tài cán gì như Hạ Thu Đông sẽ gặp khó khăn, Thằn Lằn tinh đưa ra một chủ ý vô cùng ngu ngốc: "Đại tiên, hay là chúng ta hợp tác, ta đi hù dọa bọn họ, rồi ngài giả dạng làm cao tăng đến thu phục ta!"

"Có cần phải cải trang không?" Hạ Thu Đông búng một phát lên trán Thằn Lằn tinh, nghĩ lại cũng thấy đây là một cách hay, liền cầm nó lên, "Ngươi có thể hóa thành hình người không? Nếu được thì biến cho ta xem một chút."

Thằn Lằn tinh có hơi ngượng ngùng, mặc dù nó có thể làm được nhưng trước giờ không nghĩ là sẽ dùng đến, lúc này xấu hổ giống như một cô gái yếu đuối mà vểnh mông của mình lên.

Tất nhiên Hạ Thu Đông không hiểu tâm tư nhỏ này của Thằn Lằn tinh, y không nhẫn nại được nên nắm lấy đuôi của nó rồi kéo, "pặc" một tiếng, cái đuôi bị đứt mất một đoạn.

Thằn Lằn tinh hét lên, giật bắn, nước mắt lưng tròng mà nhìn Hạ Thu Đông: "Đại tiên, ngài muốn ta trở thành như nào?"

Hạ Thu Đông suy nghĩ một lúc, nói: "Nam."

Thân thể Thằn Lằn tinh lay động, ầm một tiếng đã trở thành một người đàn ông, hỏi: "Thấy sao?"

Hạ Thu Đông vừa nhìn thấy đã đập hắn một phát: "Ngươi biến thành ta làm cái gì! Làm lại!"

"Ò." Thằn Lằn tinh vắt óc suy nghĩ, "ầm" tiếng nữa, "Lần này như nào?"

"Không được không được, trông cường tráng hơn đi."

Ầm!

"Cường tráng thế, không được không được, eo nhỏ lại chút, mông cũng vậy luôn."

Ầm!

"Mặt dài hơn chút, mắt cũng phải to hơn."

Ầm!

"Cao hơn xíu, nhiều tóc một chút, đừng khom lưng!"

Ầm!

"Không được không được, xấu quá, lại lần nữa!"

Ầm!

Ầm!

Ầm...

Cuối cùng, Hạ Thu Đông cũng hài lòng với khuôn mặt hắn, vui vẻ mà đưa Thằn Lằn tinh đi, nói: "Có một ngôi miếu cũ trên núi Càn Khôn, sân trước trong miếu có một cái áo cà sa, ngươi đến trộm về đây."

"Tại sao lại là ta?" Thằn Lằn tinh hóa thành hình người có chút không vui.

Lần này Hạ Thu Đông không động tay, y nhìn khuôn mặt của Thằn Lằn tinh, mỉm cười nhón chân lên, vuốt ve tóc hắn: "Haiz, năm đó vì ta trộm miếng bánh nên bị đuổi xuống núi, không lập công thì còn mặt mũi nào mà trở về, mấy lão hòa thượng ở đó còn đang chờ ta về để cười nhạo."

"Vậy ngài quay về thì phải cho ta ăn một bát thịt kho tàu." Thằn Lằn tinh sờ sờ lên bụng, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ tủi thân, "Lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt."

"Ta cũng không ăn mà." Hạ Thu Đông dịu dàng nhìn Thằn Lằn tinh.

"Nói xạo! Tối hôm qua ta thấy ngài nằm trong chăn ăn thịt!"

Hạ Thu Đông khẽ mỉm cười, giơ chân lên, đạp một cái vào mông Thằn Lằn tinh: "Mẹ nó ngươi lại bò lên giường của ta!"

Sau đó, Hạ Thu Đông đã được toại nguyện, khoác lên mình chiếc áo cà sa mà y thích nhất, đưa Thằn Lằn tinh đi lừa gạt ăn uống khắp nơi, à không, là du ngoạn tứ phương.

Mỗi lần phạm sai lầm thì Thằn Lằn tinh sẽ biến thành người đáng thương, Hạ Thu Đông thích gương mặt đó của hắn, thế là số lần bị đánh dần ít đi. Dần dà, Thằn Lằn tinh cũng không làm bò sát nữa, cũng học được cách ăn mặc, Hạ Thu Đông thích khuôn mặt đó nên luôn vui vẻ bỏ tiền ra cho hắn mua y phục.

Thỉnh thoảng Thằn Lằn tinh nghĩ, nếu mình không dựa vào khuôn mặt này để kiếm ăn thì vẫn còn một số kỹ năng, có thể đi học pháp thuật, nói không chừng cũng có thể trở thành đại tiên, đúng rồi, tại sao lúc đó hắn lại đi theo hòa thượng này đến đây?

Qua mười mấy hai mươi năm, dường như hắn cũng đã quên đi, đợi đến lúc nhớ ra thì đã trải qua khoảng thời gian rất lâu rồi.

Lâu đến mức tóc mai của Hạ Thu Đông điểm bạc, cuối cùng đi không nổi nữa.

Rất nhiều năm trước, hắn cùng với hòa thượng mở một quán trà, làm ăn cũng không tệ, y vẫn cảm thấy đáng tiếc cho đầu óc kinh doanh của mình, thế là gọi Thằn Lằn tinh đến trước giường than khổ.

Thằn Lằn tinh cúi đầu nghe, tay lột đậu nành trong đĩa, đây là bộ dáng mà Hạ Thu Đông thích nhất, mấy chục năm qua chưa hề thay đổi.

"Nếu ta chết đi, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định không thể bán cửa tiệm cho con nhóc bán vải, cũng không thể bán cho tên A Cường bán cá, càng không thể để người làm thuê để mắt đến." Hạ Thu Đông lải nhải, vẻ mặt không vui, "Bọn họ không phải người tốt, nợ tiền không trả mà còn muốn đến ăn chực, hừ!"

"Nếu ngài không chết thì sẽ không xảy ra." Thằn Lằn tinh cầm đĩa hạt đậu nành đã được bóc vỏ sạch sẽ, đút từng hạt cho Hạ Thu Đông.

"Ngu gì, muốn ta chịu hết mấy tội nghiệt trên đời này sao, ta không hiểu làm yêu tinh thì có gì tốt! Sống dai hơn rùa thì nhàm chán lắm."

"Vậy sau khi ngài chết ta có thể đi tìm không?"

Hạ Thu Đông không ngờ tới Thằn Lằn tinh lại nói ra những lời này, y quay đầu nhìn về phía thằn lằn một mắt, lại phát hiện hắn đã hóa thành chân thân, quấn lên cổ mình, cảm giác lạnh buốt, Hạ Thu Đông không thể nhớ nổi lần cuối cùng hắn hóa về chân thân là lúc nào.

"Hầy!" Y thở dài, vỗ vỗ con thằn lằn đang nằm trên ngực, "Tiểu yêu tinh, sau khi ta qua đời thì ngươi đi tìm người khác đi."

Thằn Lằn tinh nghe xong thì run người, như sắp rơi lệ: "Ngài không chết có được không? Ta rất thích ngài, ngài đừng chết được không?"

Hạ Thu Đông chỉ cười khổ, y không trả lời.

Y còn nhớ có một lần, đó cũng là lần duy nhất, y quá chén ở quán rượu, đến nỗi Thằn Lằn tinh phải dìu về nhà, ngồi trên giường xem hắn lau người cho mình, rượu vào thì cả người cũng cảm thấy ấm áp, khuôn mặt dễ nhìn cứ ẩn hiện trước mặt, lòng Hạ Thu Đông khẽ động, y rướn người lên gặm lấy, sau đó...

Sau đó chính là như vậy.

Sáu ngày sau, Hạ Thu Đông lìa đời, y đi vào giấc mơ. Đêm hôm đó, Thằn Lằn tinh hóa thành hình người một hồi rồi lại trở về chân thân, bám lấy tay Hạ Thu Đông không tha, Hạ Thu Đông ngáp không ngớt, hất nó bay vào tường. ngôn tình hoàn

Thằn Lằn vô cùng buồn bực, một lát sau lại thấy Hạ Thu Đông ngoắc ngoắc tay: "Đến đây."

Hắn vội vàng bò qua, cái đầu nhỏ gác lên tay Hạ Thu Đông, giống như một con chó trung thành.

Hạ Thu Đông nhắm mắt lại, cười một tiếng, y xoa đầu thằn lằn, hỏi: "Tiểu yêu tinh, ngươi tên gì?"

"Đại tiên, ta không có tên."

"À đúng rồi, tiếc thật."

"Ngài đặt cho ta một tên đi."

Hạ Thu Đông gắng gượng mở mắt ra, nhìn thằn lằn một lần cuối cùng, dừng lại ở con mắt đen láy, cong môi cười: "Gọi là, Tri Xuân đi."

Mưa rào không biết hết Xuân, chỉ khi trời nắng mới lường Hạ sâu.

Hạ Thu Đông đã đi, chỉ còn lại thường Xuân.

Theo gót.