Dám Yêu Dám Hận

Chương 2



6

Ngày nhận giấy chứng hôn, có tận ba người đến Cục Dân chính.

Các nhân viên ở đây không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Tôi là chồng cô, nhưng cô ấy là người yêu của tôi.”

Thẩm Ý cười lạnh, ôm lấy Trần Đan Thanh.

“Xem nào, cô ta có thể không cần danh phận, nhưng sau khi lĩnh chứng, tôi đường hoàng chính chính là vợ anh.”

Tôi nhìn thẳng vào Trần Đan Thanh:

“Được thôi, anh không ngại người yêu của anh ở đây bị gọi là con khốn vô liêm sỉ, vậy tôi đương nhiên cũng không bận tâm.”

Mọi người trong Cục đều nhìn cô ta.

Trước khi ra ngoài, tôi quay lại mỉm cười với Thẩm Ý:

“Anh yêu, nhớ đeo bao vào, tôi sợ bẩn.”

Trần Đan Thanh tựa hồ không thở nổi, sắc mặt tức giận tím tái.

7

Sau hôm đó, Thẩm Ý suốt một tuần không về nhà.

Nghe nói hắn và Trần Đan Thanh cùng nhau đi công tác, tôi bị hắn chặn tài khoản, nhưng Trần Đan Thanh lại cố tình không chặn tôi.

Họ cùng nhau đến Ô Trấn, chèo thuyền, chụp ảnh, xem kịch.

Tôi chụp ảnh que thử thai lên Moments:

"Bố đang đi chơi với người phụ nữ khác, nhưng không sao, con vẫn còn có mẹ ở đây.”

Thẩm Ý xuất hiện tại nhà, mặt mày méo mó.

Tôi đoán cha Thẩm đã tác động tới chuyến đi của hắn, bắt hắn trở về.

"Cô muốn thế này sao?”

“Như ý cô, Nhiếp Hoàn.”

Hắn lao vào tôi như một con sói, cởi cà vạt, đè tôi xuống.

Tôi đạp hắn, mạnh đến mức hắn đau đớn cuộn tròn trên ghế sofa, hai tay che vùng nhạy cảm lại.

Tôi lau tay, chán ghét ném giấy lau vào người hắn:

"Tôi nói tôi ngại bẩn! Anh không hiểu tiếng người à?”

Thân thể Thẩm Ý run rẩy cứng đờ, hắn ngẩng mặt lên nhìn tôi với vẻ khó tin.

Mười hai năm quen nhau, tôi chưa bao giờ nặng lời như thế.

Tôi gấp lại bộ quần áo trẻ sơ sinh vừa nhận được xong, dùng ánh mắt lạnh lùng ghê tởm mà nhìn hắn:

"Anh đã nói với tôi ra sao? Sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ khiến tôi phải hối hận từng ngày? Anh nghĩ tôi sẽ cho anh chạm vào tôi hay sao? Anh nhớ cho rõ, trong gia đình này, anh là kẻ có tội!”

Thẩm Ý bị đóng băng trọn vẹn hai phút.

Tôi không đếm xỉa tới hắn, trở về phòng của mình.

"Cô thật sự cho rằng tôi muốn ngủ với cô sao…"

Hắn vừa chế nhạo, vừa đẩy cửa vào phòng, bật đèn định lấy gối. Tôi giữ im lặng, khoanh tay dựa vào cửa nhìn hắn ta.

Thẩm Ý sắc mặt cứng đờ.

Trong phòng không có gối của hắn.

Chúng tôi từng cùng nhau trang trí phòng tân hôn.

Lúc đó, tôi hào hứng đón hắn tan sở, bịt mắt hắn, cho hắn xem chiếc giường cưới do tôi trang trí với vẻ mong đợi và vui mừng.

Tôi còn trải một tấm chăn cashmere dày lên nệm, hiển nhiên ai cũng biết tấm chăn có tác dụng gì.

Thẩm Ý ôm tôi vào lòng, nói:

“Em thật không biết xấu hổ…”

Thẩm Ý nhìn phòng ngủ nơi tôi đã dọn sạch đồ đạc của hắn, vẻ mặt trở nên hoàn toàn lạnh lùng.

"Nhiếp Hoàn, cô đã chán ghét tôi như vậy, vì sao vẫn ép tôi phải kết hôn?”

Tôi đuổi hắn ra ngoài, dùng ánh mắt bình thản nhìn hắn ta:

"Còn anh thì sao, Thẩm Ý? Nếu anh không còn yêu tôi, tại sao đến tận trước ngày cưới vẫn còn phải diễn trò?”

8

Thẩm Ý có vẻ như chột dạ. Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Hắn nắm tay đấm vào tường, rồi đi ra phòng khách.

Sáng sớm hôm sau, mẹ của Thẩm Ý, bà Thẩm, đã tới cửa.

Khi hắn thức dậy, tôi đang trò chuyện với bà.

“Mẹ sợ con và Tiểu Ý cãi nhau, lại sợ con không có người chăm sóc. Tuy đứa trẻ còn nhỏ, nhưng cũng sẽ phát sinh nhiều vấn đề. Mẹ nghĩ sẽ tốt hơn nếu mẹ tới đây…”

Thẩm Ý có lẽ đã biết trước, hắn chỉ nhếch miệng cười, ý định để tôi một mình xử lý chuyện này, dù gì hắn cũng không quan tâm.

Tôi chống cằm một lúc, mỉm cười gật đầu:

“Được rồi, mẹ, tối nay tan làm con sẽ nói cho mẹ biết con muốn ăn gì.”

Bà Thẩm nhanh chóng nói:

“Tiểu Ý, còn con muốn ăn gì.”

Thẩm Ý cau mày.

Tôi lên tiếng trước khi hắn nhận ra có điều gì đó không ổn:

“Ừ, nếu anh không về, ít nhất hãy nói với mẹ, đừng để mẹ đợi anh”.

Bà Thẩm vội vàng kéo tay tôi:

“Chỉ cần mẹ ở đây, nó nhất định sẽ về nhà.”

Thẩm Ý sắc mặt sầm xuống. Hắn biết tôi không thích sống với nhà chồng vì trước khi cưới, tôi nói muốn trải nghiệm cuộc sống vợ chồng son, trước đây chúng tôi có tranh luận về vấn đề này, nhưng rồi cũng đã đạt được thỏa thuận là sẽ sống chung nếu tôi có thai.

Lúc này, hắn gọi mẹ Thẩm đến tận nhà, nhưng không ngờ lại thành ra tự mua dây buộc mình.

Trên đường đi, Thẩm Ý không nói một lời, giữa đường lại quay xe đến một khu dân cư khác.

Tôi không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Đan Thanh bước ra khỏi căn hộ mang tên hắn, cô ta tái mặt khi nhìn thấy tôi, thậm chí còn không đáp lại lời chào của nhân viên bảo vệ:

“Cô Thẩm ra ngoài ạ.”

Tôi cười lớn.

Trần Đan Thanh cắn môi, ngồi vào ghế sau.

Tôi kéo cửa sổ xe xuống, nói với bảo vệ:

“Tôi là cô Thẩm trong đăng ký kết hôn. Còn người phụ nữ này sống ở nhà chúng tôi, không chịu rời đi mặc dù tôi đã có em bé. Chồng tôi có lẽ đã cho cô ta rất nhiều tiền…"

Nhân viên bảo vệ không giấu nổi vẻ sửng sốt, có lẽ chưa bao giờ thấy ai nói những điều phi lý như vậy với giọng điệu bình thản đến thế.

Khuôn mặt Trần Đan Thanh méo mó vì tức giận. Nhân viên bảo vệ mỉm cười với tôi, rồi chưa đầy vài giây sau đã thấy anh ta chạy đến buôn chuyện với người gác cổng khác.

Thẩm Ý tức giận đấm vào vô lăng:

“Nhiếp Hoàn, Thanh Thanh không ở đây để cô sỉ nhục, nếu cô có bất mãn thì giải quyết với tôi!”

Trần Đan Thanh cố gắng đè nén, mở giọng yếu ớt nói:

“Em vừa mới về nước, cứ thế này thanh danh của em…”

Thẩm Ý nghe vậy, như phát điên:

“Nhiếp Hoàn, cút khỏi đây!!”

"Anh chắc chưa?”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt ung dung bình tĩnh:

“Giá cổ phiếu của công ty cho tới bây giờ không hề loạn là do tôi giúp anh che đậy. Thẩm Ý, tôi vẫn muốn cùng anh sống tốt. Cho tới giờ tôi vẫn còn tử tế với anh. Còn nếu anh vì bạch nguyệt quang mà không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, dù sao với tôi, anh c.hết hay sống cũng không quan trọng. Anh có thể cùng cô ta trong vài tháng nữa ăn cám qua ngày, anh dám không?”

9

Xác định là một cặp vợ chồng, phải có chút ràng buộc với nhau. Kiếm tiền cùng nhau có thể cần một số nỗ lực, tuy việc phân chia tài sản đòi hỏi phải có đầu óc, nhưng với tôi lúc này còn dễ hơn việc làm sập một tòa nhà.

Thẩm Ý nghe xong, lúc đầu còn cảm thấy không cam lòng, liền sau đó tức giận đến mức hai mắt sắp nổ tung, các đốt ngón tay bấu lên vô lăng trắng bệch.

Chẳng mấy chốc hắn vẫn phải im lặng chịu đựng sự thật này.

Tôi mỉm cười, quay lại nhìn Trần Đan Thanh:

“Vì chồng tôi còn chưa có ý định đóng cửa công ty, nên đành mời cô Trần xuống xe. Chúng tôi còn có việc phải làm.”

Trần Đan Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ căm hận, lại không nghe được lời bên vực nào từ phía Thẩm Ý, đành phải bước xuống.

Xe chạy đi, cô ta đứng c.hết trân tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, bị một đám cô dì sáng sớm dậy đi chợ hóng náo nhiệt từ bảo vệ chỉ trỏ, quả thực là một cảnh tượng mát mắt.

Tôi không để ý đến tâm trạng của Thẩm Ý bên cạnh, uể oải nói:

“Bụng tôi đau quá, đưa tôi đi bệnh viện.”    

Đến cổng bệnh viện Phụ sản Vân Sơn, xe của Thẩm Ý chậm rãi dừng lại.

Bên cạnh có ánh đèn nháy.

Tôi liếc nhìn về phía đó, khi xuống xe, tôi lặng lẽ đặt tay lên bụng dưới.

Thẩm Ý, cái giá của sự phản bội không chỉ là sự thay đổi thái độ của tôi đối với anh, anh không nỡ từ bỏ Trần Đan Thanh, sẵn sàng làm tổn thương tôi, cho nên tôi càng không cần khách khí.

10

Cuối tuần Thẩm Ý vẫn ra ngoài từ sớm, chắc hắn ta lại có ý đồ gì đó, rời đi với vẻ giễu cợt về phía tôi.

Thật không may, hắn trông có vẻ suy sụp khi quay trở lại.

Liệu hắn có shock không nếu biết hắn bị chụp ảnh đi chơi với tiểu tam, trong khi vợ hắn đang nằm viện vì động thai, khiến dư luận đàm tiếu.

Đang đọc sách bên cửa sổ trong phòng, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thẩm Ý và mẹ Thẩm khi hắn trở về.

“Cầu xin Hoàn Hoàn đi. Công ty cũng là công sức của nó, nó còn yêu con, có thể nó sẽ xuôi lòng.”

Thẩm Ý lần khần hồi lâu:

“……Ừm.”

Hắn bước vào, nhìn tôi, tháo cà vạt, lạnh lùng ra lệnh:

“Cô phải làm rõ tin tức. Hoặc nếu có ai hỏi…”

Tôi dửng dưng lật trang sách:

“Là tin tức anh đi công tác ngay sau khi tôi có thai phải không? Tôi biết Trần Đan Thanh thực ra là nhân viên mới mà anh tuyển dụng.”

“Nhưng không chỉ là nhân viên mới, cô ta còn là tiểu tam,”

tôi làm ra vẻ ngạc nhiên nói:

“Anh thật sự muốn tôi tổ chức họp báo làm rõ chuyện này?”

Thẩm Ý tức giận đến sắc mặt tái nhợt.

Một lúc sau, hắn nhếch miệng cười:

"Nhiếp Hoàn, chính cô là người nói hôn nhân không có tình yêu chẳng khác gì ngục tù, cô nhìn xem, cô thật sự rất đáng bị như thế này.”

Có lẽ hắn vẫn mong tôi hối hận, muốn tôi thấy dày vò, rồi buộc tôi phải rút lui với chồng chất tổn thương.

Tôi cười, tiếp tục lật sang trang khác của cuốn sách:

“Tôi cũng không phải là người duy nhất ở trong ngục tù này. Tôi không dễ chịu, đừng ai mong dễ chịu."

"Anh ngoan ngoãn đừng gây sự với tôi, hay là tiếp tục làm loạn... Thẩm Ý, tùy anh."