Dám Yêu Dám Hận

Chương 3



11

Cách này không được, Thẩm Ý đương nhiên sẽ nghĩ ra cách khác.

Hắn bình tĩnh lại được hai ngày. Rồi đột nhiên hắn nói sẽ đưa cả nhà đi leo núi, ngâm suối nước nóng, ăn đồ ăn Nhật. Tạo dư luận về tình yêu của chúng tôi.

Tôi không hề giả vờ lưỡng lự mà trực tiếp đồng ý, Thẩm Ý có vẻ hơi ngạc nhiên, có lẽ hắn nghĩ rằng việc thuyết phục tôi sẽ tốn ít nhiều công sức.

Mẹ Trần cũng không phải là người không biết ý, khi ngâm mình trong suối nước nóng, bà mỉm cười, rồi bỏ đi đến một bể bơi khác, cố tình chừa khoảng trống cho tôi và hắn ta.

Xung quanh mù mịt hơi nước.

Thực ra, trước khi Trần Đan Thanh trở về, tôi và hắn là một cặp đôi rất quấn quýt. Về khoản đó, nói thực lòng chúng tôi khá hoà hợp.

Bầu không khí trong hồ bơi lúc này như đang gợi lên rất nhiều cảnh thân mật trong ký ức của tôi.

Bằng một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, Thẩm Ý đã đến gần hơn.

Sau khi đổ chút nước vào người tôi, hắn hắng giọng, giọng nói nhẹ nhàng xen chút đau đớn:

“Hoàn Hoàn, trước khi Thanh Thanh trở về, anh thật sự cho rằng anh đã yêu em rồi, nhưng cô ấy khi quay lại, anh lại nhớ đến những ngày tháng xưa, anh nhận ra nếu còn nhớ về cô ấy như vậy, anh rồi sẽ nhớ về cô ấy đến hết cuộc đời”.

"Cổ phần của công ty có thể thương lượng lại, em còn trẻ, không cần lãng phí sự không cam lòng của em đối với anh thế này.”

Hắn cũng biết tôi không cam lòng? Vậy còn hắn? Hắn ở bên Trần Đan Thanh, là vì yêu, chứ không phải vì không cam lòng sao?

Tôi và con tôi là thế thân, để hắn dùng những năm qua của tôi, trả giá cho sự không cam lòng của hắn sao?

Lúc này hắn hẳn đã muốn thoả hiệp.

Đầu tiên là cúi đầu trước hiện thực. Sau đó là để giữ gìn phẩm giá. Nếu không, hắn sẽ phải đối mặt với một tôi lạnh lùng tàn nhẫn mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

Tôi sẽ không để cuộc đời tôi trở thành một câu hỏi trắc nghiệm đúng-sai cho hắn sử dụng như thế.

Hắn xuống nước như thế này đã đủ chưa?

Chắc chắn là không đủ.

Tôi muốn tham lam hơn, tôi muốn đòi lại tất cả mọi thứ.

Tôi lau mặt, từ góc độ mà hắn có thể nhìn thấy, mắt tôi lặng lẽ đỏ lên.

Thẩm Y cau mày, giữ lấy tôi.

Tôi kích động muốn thoát ra, nhưng không thể.

Sau khi giãy giụa mấy lần rồi bị hắn dùng sức xoay người lại, tôi giả vờ run rẩy toàn thân, cắn mạnh quai hàm hắn, nước mắt lưng tròng.

"Thẩm Ý, anh tồi lắm… Anh bỏ em thế này, anh có đau lòng không?”

Tôi tỏ ra cố gắng hết sức để kìm nén nhưng nước mắt vẫn trào ra từng chút một. Tôi, Nhiếp Hoàn, luôn bướng bỉnh, kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, tôi muốn hắn biết rằng tôi luôn mềm lòng, và mọi hành động của tôi trong thời gian này chỉ là chút uất ức nhất thời mà thôi.

"Nhiều năm có nhau như vậy, chúng ta không phải tốt hơn sao?”

"Thẩm Ý, chúng ta cùng cố gắng, ở bên nhau, cố gắng... Thẩm Ý-”

Tôi lao vào vòng tay hắn, khóc lóc nũng nịu, thậm chí còn ra vẻ có chút sợ hãi hắn sẽ buông tôi ra.

Thẩm Ý đột nhiên cứng đờ.

Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, dù có trong hoàn cảnh nào, thì tôi vẫn là một tiểu thư kiêu ngạo, chưa bao giờ tôi hành động yếu đuối, dù tôi biết đàn ông thích kiểu người như thế.

Ngoài ra, sau những cuộc đối đầu ăn miếng trả miếng những ngày này, hắn đã thực sự khó chịu, sự yếu đuối của tôi lúc này chỉ đơn giản là khiến hắn ngỡ ngàng và càng thấy trân trọng hơn.

Tôi buộc mình phải ngẩng đầu lên, làn sóng lăn tăn trong mắt hắn gần như nuốt chửng tôi.

Thẩm Ý trầm xuống trong chốc lát, sau đó…

Một đêm điên rồ.

12

Kể từ ngày đó, Thẩm Ý có vẻ như biết hối cải, bắt đầu cúp máy Trần Đan Thanh trước mặt tôi.

Tôi tỏ ra bối rối.

Lần đầu tiên nhìn thấy cuộc gọi của Trần Đan Thanh hiện lên trên điện thoại hắn, tôi tỏ ra đau đớn, rồi giả vờ cứng rắn, quay người bỏ đi.

Lần thứ hai, tôi im lặng.

Lần thứ ba, tôi lao vào vòng tay hắn, khóc lớn.

Thật ra tôi luôn muốn khóc.

Tôi khóc cho đoạn thời gian bên nhau, từ lúc còn mặc đồng phục học sinh, tôi đã bên hắn, vượt qua những năm tháng hắn mất đi người yêu đau đớn nhất;

Tôi khóc cho đoạn thời gian cùng hắn vất vả khởi nghiệp, từ khi thành lập công ty cho đến khi lên sàn niêm yết;

Tôi khóc cho những năm tháng tôi phải cài cắm chuyển sang làm việc ở các công ty đối thủ, nhiều lần còn phải đối mặt với các vụ kiện tụng vì cạnh tranh không lành mạnh trong ngành;

Tôi khóc cho những ngày tháng sau khi cha tôi qua đời, người đàn ông này vẫn luôn miệng nói sẽ ở bên tôi mãi mãi, để bù đắp cho sự mất mát của tôi.

Có một lần, sau khi ân ái, Thẩm Ý lần đầu tiên lặng lẽ đưa tay chạm vào bụng tôi:

“Mèo nhỏ tham lam…”

Thẩm Ý hôn khóe miệng tôi, ánh mắt hắn sáng lên,

“Tình yêu của chúng ta ở đây này, Hoàn Hoàn.”

Tôi nhìn hắn, lại bật khóc.

Vốn dĩ tôi có thể coi như trên đường đời vô tình bị chó cắn càn, bình thản bỏ hắn đi.

Nhưng hắn không bao giờ nên làm tổn thương con tôi như thế.

13

Chúng tôi gặp Trần Đan Thanh sau khi tôi và Thẩm Ý tốt nghiệp trung học.

Tôi là một cô con gái nhà giàu, tôi cũng không muốn quá khác biệt so với các bạn học khác, nhưng Trần Đan Thanh luôn cố gắng làm cho tôi “nổi bật" hơn, dù vô tình hay cố ý.

Khi tôi quyên góp rất nhiều cho quỹ trường, cô ta chế nhạo tôi là “Chỉ biết dùng tiền của bố mẹ”;

Khi tôi cố gắng học tập, cô ta giả vờ ngây thơ hỏi: “Cô đang tranh giành học bổng với các bạn học khác sao? Họ còn không cả có tiền đóng học phí đó";

Khi chúng tôi đi cắm trại, tôi có chút không quen với môi trường, cô ta cười nhạt: “Nếu cô không chịu được thì về đi vậy”.

Khi tôi thực sự bị cô ta chọc tức, cô ta lại giả vờ yếu đuối trước mặt Thẩm Ý: “Em quên mất, cô ấy là đại tiểu thư luôn được cưng chiều, là do em không tốt, em sẽ đi xin lỗi cô ấy.”

Cứ như vậy, dù tôi không làm gì cả, nhưng mọi người vẫn có cảm giác như tôi đang bắt nạt cô ta.

Tôi nói với Thẩm Ý, thật ra hắn cũng ở trong danh sách nhận được tài trợ từ cha tôi, nên hắn rất nhạy cảm với chuyện này, hắn chỉ nói:

“Thanh Thanh cũng rất khó khăn chứ không thuận lợi như em. Em có thể đừng so đo với cô ấy được không?“

Lúc đó, tôi thấy lòng mình đau nhói.

Tôi thích Thẩm Ý. Hắn toả sáng và nổi bật. Hắn nhận được sự hỗ trợ tài chính từ gia đình tôi từ khi chúng tôi còn cấp 3, nhưng hắn cũng cố gắng hết sức để dạy kèm cho tôi để bù đắp phần nào công ơn này, nên tôi đã vào cùng trường đại học với hắn.

Vào năm lớp 12, tôi chợt phát hiện ra cha tôi có mối quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ khác, tôi, người luôn cho rằng gia đình mình thật đầy đủ và hạnh phúc, đã phải chịu một đòn rất lớn.

Mẹ tôi nhu nhược, giả điếc giả mù khi biết chuyện. Mặc dù cha vẫn rất thương tôi, nhưng ông vẫn ngang nhiên làm những việc trái đạo đức.

Trong khoảng thời gian khó khăn đó, Thẩm Ý đã luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi hỏi hắn về quan điểm của hắn với tình yêu, hắn cười nói:

“Anh không hiểu nhiều về tình yêu, nhưng anh sẽ không nỡ phản bội người mình thật lòng yêu thương”.

Đó là lúc tôi bắt đầu yêu hắn.

Tôi cũng hiểu rằng Thẩm Ý có thể không nhận ra được những suy nghĩ bài trừ của chính hắn đối với thế giới người giàu. Nhưng tôi yêu hắn. Và tôi sẽ cố gắng phấn đấu vì tình yêu này.

Tôi đè nén tình cảm của mình, chăm chỉ học tập, bất chấp sự thật trước mắt rằng Thẩm Ý và Trần Đan Thanh cứ thế nhập nhằng trong suốt bốn năm.

Trần Đan Thanh dường như ngày ngày bám lấy hắn ta, nói rằng chỉ muốn học tập, không muốn yêu đương. nhưng lại ngang nhiên chấp nhận mọi sự săn sóc từ Thẩm Ý.

Vào năm cuối đại học, đột nhiên có tin đồn họ sắp chia tay.

Thẩm Ý đột nhiên đến tìm tôi, lắp bắp mãi, cuối cùng hắn méo mó cầu xin tôi nhường suất học bổng du học cho Trần Đan Thanh.

Tôi đã rất sốc.

“Thẩm Ý, ý anh là, tương lai của Trần Đan Thanh quan trọng hơn tương lai của tôi?”

“Gia đình em có điều kiện như vậy, quả thực cũng không cần tranh giành suất học bổng này với cô ấy…”

Thứ lý lẽ gì đây?

"Còn nữa, học bổng trao đổi cũng chỉ là thứ yếu, còn các khoản sinh hoạt phí bên đó nữa. Anh cũng không biết cô ta sẽ xa nhà bao lâu. Anh định chu cấp cho cô ta sao?”

Thẩm Ý vẻ mặt xấu hổ:

“Nhiếp Hoàn... Thực xin lỗi…”

Lòng tôi đau nhói, nhưng tôi mỉm cười:

“Không sao, tôi cũng không muốn ra nước ngoài. Tôi cho cô ta cơ hội này, đổi lại, chúng ta từ nay không quen biết”.

Tôi không quan tâm đến tình cảm bao lâu nay dành cho hắn nữa. Hắn không xứng với Nhiếp Hoàn tôi.

Thẩm Ý trông có vẻ đau khổ, nhưng với ánh mắt kiên định, hắn cảm ơn tôi, cũng viết giấy nợ tôi.

Sau đó, nghe nói hắn đưa toàn bộ số tiền mình có cho Trần Đan Thanh.

Một năm sau khi Trần Đan Thanh rời đi, hoàn toàn không có tin tức.