Dám Yêu Dám Hận

Chương 4



14

Trong mùa tốt nghiệp năm đó, tôi bận việc học thạc sỹ, không để ý đến chuyện thế gian.

Tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm ấy, trời mưa to, tôi đang ôn tập trong căn nhà nhỏ cha mua cho, chuông cửa reo, tôi mở cửa đi lấy đồ ăn, nhìn thấy Thẩm Ý đưa đồ tới, hắn sốt cao đến mức dường như sắp ngất đi.

Hóa ra, để kiếm thêm tiền chu cấp cho Trần Đan Thanh, hắn đã vay ngân hàng, hàng tháng thấu chi tiền lương, liền phải làm công việc giao đồ ăn bán thời gian để trang trải số nợ.

Hắn thấy tôi, có vẻ xấu hổ lắm, nhưng vẫn cố đưa đồ cho tôi rồi quay người đi.

Tôi chợt nhớ năm đó hắn đã nói:

“Anh không hiểu nhiều về tình yêu, nhưng anh sẽ không nỡ phản bội người mình thật lòng yêu thương”.

Sau cùng, tôi không nhịn được, nắm lấy góc áo hắn.

Thẩm Ý bước vào nhà, sốt nóng bừng kèm tủi nhục, hắn rơm rớm nước mắt.

Trong khoảng thời gian hắn vất vả nhất, tôi và hắn đã ở bên nhau.

Một năm sau, cha tôi đột ngột qua đời, Thẩm Ý vội vã từ nơi khác trở về, đưa mẹ con tôi ra khỏi đó trước khi người phụ nữ ngoài luồng của cha tôi tới tranh giành tài sản.

Tình cảm của chúng tôi ngày càng sâu sắc hơn.

Sau này, dưới sự giới thiệu của mẹ tôi, mẹ Thẩm đã tái hôn với cha dượng của Thẩm Ý, người có chút địa vị, gia đình hắn từ đó cũng dần trở nên thịnh vượng hơn.

Hai chúng tôi cùng nhau khởi nghiệp, cùng nhau chịu đựng gian khổ, làm việc chăm chỉ dù không nhận được nhiều sự hỗ trợ tài chính từ gia đình.

Vào ngày sinh nhật tôi, Thẩm Ý bất ngờ tỏ tình, nói hắn muốn ở bên tôi.

Cha vừa mới qua đời cách đó không lâu, tôi rụt rè mỉm cười:

“Đừng thương hại em, Thẩm Ý. Nếu là vì gia đình em đã giúp đỡ anh, thì không cần đâu.”

Tôi từ chối hắn với đôi mắt đỏ hoe.

Lúc đó, hắn ngơ ngác nhìn tôi hồi lâu, rồi tiến tới ôm tôi.

"Nhiếp Hoàn. Anh yêu em.”

"Sau khi Trần Đan Thanh rời đi, anh mới nhận ra em luôn ở bên anh, sự tốt bụng của em, sự đáng yêu của em. Làm sao anh có thể không yêu em được, sao em có thể nghĩ anh thương hại em?”

“Anh đừng bỏ rơi em, chỉ vậy thôi, được không?”

Tôi oà khóc, lao mình vào vòng tay hắn.

Chúng tôi đã yêu say đắm.

Khởi nghiệp thất bại rồi lại ngoạn mục thành công, chúng tôi đã cùng sát cánh bên nhau, chiến đấu vượt qua thương trường đầy rẫy khó khăn như thế.

Tôi đã nghĩ rằng bao năm vất vả, tôi đã có được sự nghiệp và tình yêu viên mãn.

Cho đến khi Trần Đan Thanh trở về.

Thẩm Ý không biết rằng ngày hắn bỏ đi đón Trần Đan Thanh, tôi đã nghe thấy cuộc điện thoại lúc hắn ở trong nhà vệ sinh:

"Tôi nhận ra, Thanh Thanh đã học tập rất vất vả vì tôi. Đã nhiều năm như vậy, cô ấy có lẽ đã rất khó khăn…"

“…Nhiếp Hoàn thì sao?”

Qua khe cửa, tôi nhìn thấy ánh mắt Thẩm Ý từ mơ hồ chuyển sang kiên định, hắn bình tĩnh dùng tiếng nước xối để che đi giọng nói của mình:

“Lúc này tôi không có thời gian để nghĩ đến cô ấy. Sau khi cha cô ấy mất đi, gia đình cô ấy… "

"Không, cô ấy sẽ không dám bỏ tôi, cô ấy sẽ không buông tay đâu… "

"Sẽ không có ai yêu cô ấy ngoại trừ tôi. Không có tôi những năm tháng này, cô ấy sẽ chẳng là gì cả.”

Tôi không đủ sức để nghe tiếp nữa, mỗi câu nói như một nhát búa cắm thẳng đinh nhọn vào trái tim tôi.

Hắn nghĩ rằng tôi sẽ giống mẹ, sẽ chịu đựng nỗi đau bị ngoại tình, sẽ giả câm giả điếc gìn giữ hôn nhân và sự nghiệp yên ổn? Hắn nghĩ răng việc hắn làm tổn thương tôi như thế không hề có vấn đề gì?

15

Trần Đan Thanh vẫn là không nhịn được mà hẹn tôi gặp mặt.

Trong quán cà phê, cô ta nhìn tôi, cười nói:

“Tôi vốn tưởng rằng phải mất nhiều công sức hơn mới giành lại được Thẩm Ý, không ngờ lại dễ dàng như vậy.”

Tôi phớt lờ cô ta, đủng đỉnh uống cà phê.

“Sức khỏe của cô tốt thật, vừa mất một đứa con, lại liền có thai hai tháng trước, cô nghĩ tôi không nhận ra cô giả mang thai sao?”

Tôi mỉm cười nhìn cô ta:

“Thật giả liệu có quan trọng không? Cốt yếu tôi vẫn có thể ràng buộc Thẩm Ý.”

Mí mắt Trần Đan Thanh giật giật.

"Gần đây cô gặp khó khăn phải không? Hắn không giao cho cô vị trí dự án đã hứa, cũng không thường xuyên nghe điện thoại. Hắn còn muốn cùng tôi đi khám thai nữa đấy.”

Tôi nhìn bụng của tôi, rồi lại nhìn cô ta:

"Trần Đan Thanh, cảm giác không được danh chính ngôn thuận, thế nào?”

"Cứ tiếp tục thế này, cô sẽ bị gắn với mác tiểu tam, nhục nhã suốt đời."

Trần Đan Thanh cuối cùng cũng tức giận, nhưng lại cố gắng đè nén sự khó chịu, cô ta liếc mắt ra phía ngoài cửa sổ, rồi đột nhiên lớn tiếng nói:

“Cô không thể tranh giành với tôi, dù là học thuật hay Thẩm Ý, cô biết như vậy mà Nhiếp Hoàn. Thẩm Ý nói rằng anh ấy nỗ lực để có được thành công ngày hôm nay, chỉ là để trải nghiệm xem đám nhà giàu mà anh ấy từng ghét nhất là như thế nào thôi. Tất cả những năm tháng qua chỉ có như vậy thôi.”

“Chúng tôi luôn cùng một tầng lớp, chúng tôi thấu hiểu nhau, Tôi chỉ cần vung tay, anh ấy liền có thể cắn lại cô. Nhiếp Hoàn, cô có tin không?”

Nói xong, cô ta mỉm cười, rồi đưa tay tự hất vào mình tách cà phê nóng ở một góc khuất mà không ai nhìn thấy ngoài tôi.

Thẩm Ý từ đâu chạy đến, ôm Trần Đan Thanh thương xót, liền sau đó nổi giận với tôi, chất vấn có phải tôi đang quá đáng hay không, mắng tôi rằng tất cả những thứ tôi có bây giờ vốn đều thuộc về Trần Đan Thanh.

Không ngoài dự liệu, nên tôi cũng không quá đau lòng.

Tôi lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn, muốn đứng dậy giải thích, nhưng Thẩm Ý đã đẩy tôi ra, tôi ngã mạnh xuống gầm ghế.

Ừm… thời gian thích hợp.

Lúc này, một số phóng viên từ bên ngoài lao vào, bắt đầu chụp ảnh.

"Bị người thứ ba xúi giục, vợ cả bị chồng đẩy ngã, suýt nữa sẩy thai.”

Đây là tiêu đề tôi gửi cho phóng viên.

Thẩm Ý, đã đến lúc cá chết lưới rách rồi.

16

Tôi đang tra cứu thông tin trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, tôi nhìn lên.

Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Ý từ phía sau truyền đến:

“Nhiếp Hoàn, tôi chỉ vì đứa trẻ mà không nỡ bỏ mặc cô, lại trở thành công cụ của cô để tổn thương Thanh Thanh, cô đi xin lỗi cô ấy đi! “

Tôi mím môi cô gắng nhịn cười, cúi đầu nghịch đống len trên chăn, run vai, giả vờ khóc.

Thẩm Ý có chút sửng sốt, không tiếp tục được những lời kia nữa.

Sau đó hắn nói:

“Tối nay có tiệc, chúng ta cùng nhau đi giải thích với Thanh Thanh.”

Hắn muốn thể hiện tình cảm của chúng tôi trước mặt mọi người, đồng thời hắn cũng cho rằng tôi đã không thể buông bỏ hắn, nên dù hắn có càn rỡ tới thế nào, tôi cũng chỉ có thể chịu đựng.

Hắn cũng tận hưởng cảm giác tôi và Trần Đan Thanh tranh giành hắn, giống như cảm giác cha tôi ức hiếp mẹ tôi mà mẹ tôi không dám phản kháng.

"...Được.”

Lúc này, thực sự là khó khăn lắm tôi mới kìm được nước mắt.

17

Bữa tiệc thực chất là một hội nghị thượng đỉnh công nghệ mới, các nhân vật cấp cao đều tụ tập lại, họ đều là những người thuộc giới chuyên môn trong ngành của chúng tôi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một số cố vấn và cựu sinh viên quen thuộc.

Trần Đan Thanh có chút lúng túng, chỉ biết đi theo người cộng sự.

Tôi dựa vào Thẩm Ý, yếu ớt nắm lấy cánh tay hắn.

Thẩm Ý không khỏi cảm thấy có chút thoả mãn.

Có vẻ như những lời nói ở quán cà phê đã thực sự đánh vào tâm lý của Trần Đan Thanh, cô ta đến gần tôi, nhìn bụng tôi, cười nói:

“Anh ấy vẫn là có trách nhiệm với đứa trẻ, tôi không chấp cô cũng không sao. Nhiếp Hoàn, cố gắng mà diễn vai của cô đi. Tiếp tục nghe lời, có lẽ tôi sẽ để Thẩm Ý cho cô chút thương hại.”

Tôi bình thản thong thả đưa tay lấy một ly rượu. Trần Đan Thanh cau mày, tựa hồ cảm giác được thái độ của tôi có gì đó không đúng, nhưng lại không thể đoán ra.

“Ồ, cô có muốn đánh cược không?”

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt châm chọc.

“Cô nói gì?”

Trần Đan Thanh không khỏi chột dạ, định quay người bỏ đi đi, lại đột nhiên có người chặn cô ta lại.

"Này, đây không phải là Trần Đan Thanh sao? Hiện tại em đang làm cho công ty này sao?”

Người đó đi tới giữa hội trường, nhìn cô ta, lớn tiếng nói:

“Em quên tôi rồi sao? Lúc xin học bổng du học, em nhờ tôi làm luận cho em, tôi gửi em, em liền chặn tôi. Em còn nói giữa chúng ta là chuyện tình cảm. Em đã câu được bao nhiêu con cá như tôi rồi?"

Trần Đan Thanh sắc mặt tối sầm. Có vẻ như phải mất rất lâu cô ta mới nhớ ra người này là ai.

Khi đó cô ta không thực sự có đủ năng lực để đạt được học bổng đó, để tiết kiệm chi phí thuê ngoài, cô ta đã tìm một sinh viên cùng trường chúng tôi có tình cảm với cô ta, đồng thời có điều kiện gia đình tốt và có chút tài năng, giúp cô ta có được điều cô ta muốn, không ngờ hôm nay lại bất ngờ bị lộ ra.

“Anh nhầm người rồi.”

Trần Đan Thanh nỗ lực cứu vớt hình ảnh của bản thân.

Đối phương vỗ trán:

“Em đối xử với tôi như vậy, nghĩ lại, dù sao cũng chưa phải là tồi tệ lắm. Thẩm Ý đã dùng hết sạch tài sản của mình, thậm chí còn mượn tiền Niếp Hoàn để đưa em ra nước ngoài. Kết quả là em bị xóa liên lạc ngay trong ba tháng đầu sau khi em đi. Nghe nói em còn chưa trả lại tiền!!”

"Đúng là tôi không có quyền thấy bất công khi so sánh mình với hắn!”

Anh ta lớn tiếng như vậy, hiển nhiên, một số giáo sư cùng cựu sinh viên cũng tiến tới hóng chuyện. Các phóng viên cũng di chuyển theo hướng này.

Trần Đan Thanh kìm nén tức giận:

"Tôi và Thẩm Ý chỉ đơn thuần là bạn học mà thôi…"

"Bạn học đơn thuần lại sẵn sàng chi cho cậu 23 vạn?"

"Tôi là bạn cùng phòng của Thẩm Ý. Tôi chứng kiến cậu ấy ăn màn thầu, nhận công việc làm thêm giao đồ ăn mỗi ngày cho tới tận khi tốt nghiệp. Cậu có biết chuyện này không? Cậu đã trả lại tiền cho Thẩm Ý thật sao?

“Nghe nói Thẩm Ý và Nhiếp Hoàn đã ở bên nhau bảy năm. Cũng nghe nói lúc họ kết hôn, chính cậu đã tác động gì đó khiến Thẩm Ý không có mặt tại hôn lễ?!”

Các phóng viên nhanh chóng phỏng vấn những người xung quanh, một số cựu sinh viên biết chuyện, cũng có một số người được mời tới đám cưới của chúng tôi, liền trực tiếp gật đầu, nói hết những chuyện đã xảy ra.

Trần Đan Thanh bị công kích, liếc thấy Thẩm Ý sắp đứng ra bảo vệ cô ta, tôi nhìn vào điện thoại, khẽ lẩm bẩm:

“Cổ phiếu mất mấy chục triệu, mới hồi phục được hai tiếng lúc chiều…”

Thẩm Ý sững sờ.

Một phóng viên cau mày hỏi:

“Cô Trần, anh Thẩm đã ủng hộ cô từ những ngày ấy. Cho dù không phải mối quan hệ gì khác, như lời cô nói, thì cũng cứ coi như anh ấy đã hết lòng với cô. Có lý gì cô lại phá hoại hôn nhân của họ ngay khi cô quay trở lại?”

Thẩm Ý chen qua, nâng chén lên:

“Tất cả chỉ là hiểu lầm. Tiến sỹ Trần gia nhập công ty chúng tôi như là đầu tư chất xám, số tiền trước đó coi như đã được hoàn trả từ ngày tiến sỹ Trần vào công ty, chuyện này Nhiếp Hoàn có thể làm chứng.”

“Cô Thẩm, có phải như vậy không?”

Phóng viên hỏi, lập tức mọi người đều nhìn sang phía tôi.

Tôi tỏ ra sững sờ mấy giây, sau đó, tôi cười buồn, cúi đầu, giọng khàn khàn nói:

“Ồ… Tôi phải trả lời sao… Ờ, có vẻ như là như vậy...”

Sự bất bình dễ thấy hiện lên khắp mọi gương mặt có mặt nơi đây.

Da đầu Thẩm Ý tê dại, hắn trực tiếp kéo tôi đi.

Lên xe, hắn đang định chửi mắng tôi, thì lại thấy tôi đang cắn môi kìm nén nước mắt. Cơn giận của hắn liền bị đè lại, dường như lúc này hắn mới nhận ra rằng người bị đối xử bất công là tôi.

“Thanh Thanh giải thích với tôi rằng ngay khi cô ấy ra nước ngoài, cô ấy đã bị bọn lừa đảo lừa hết tiền, đồng thời bị mất điện thoại. Sau đó cô ấy chịu áp lực học tập quá lớn, không có thời gian, nên không liên lạc với tôi được.”

“Thật sự không dễ dàng với cô ấy khi một thân một mình suốt 7 năm để học tới tiến sỹ. Sau khi trở về, cô ấy lập tức đưa nghiên cứu của mình tới cho công ty chúng ta, vì cô ấy cảm thấy công sức này có một phần của tôi. Đây là kết quả của những năm qua chúng tôi cùng gây dựng.”

Thật sao?

Thẩm Ý, “chúng tôi” ở đây, là những ai cơ?

“Hoàn Hoàn,”

Thẩm Ý cố nén cơn tức giận, gượng gạo nắm tay tôi, như có ý muốn dỗ dành tôi:

“Đừng gây rắc rối nữa, chấp nhận sự tồn tại của cô ấy, được không?”

Thật kinh tởm.

Tôi giả vờ yếu đuối, rấm rứt khóc, đôi mắt đỏ hoe:

“Chấp nhận cô ta hay không thì có nghĩa lý gì?”

“Em đâu có muốn làm ra những hành động vô nghĩa. Em luôn biết anh yêu cô ta. Lúc đó anh chỉ bất đắc dĩ mới phải ở bên em, còn lại, có ai biết được anh đã phải vất vả, đau khổ, dằn vặt đến thế nào đâu…"

"Thẩm Ý, em chỉ cảm thấy thật bất công cho anh.”

Thẩm Ý đột nhiên choáng váng. Từ sửng sốt, tới bối rối, cuối cùng là cảm giác tội lỗi hiện lên trên khuôn mặt hắn ta.

Chắc hắn không bao giờ có thể ngờ rằng tôi ngang ngược tổn hại đến công ty như vậy, tất cả chỉ vì tình yêu dành cho hắn, chỉ vì thấy hắn đang phải chịu bất công.

Tôi khóc suốt chặng đường. Thẩm Ý im lặng lái xe về nhà.

Hắn thu xếp cho mẹ Thẩm về lại nhà với bố Thẩm, rồi ôm tôi, dỗ dành tôi suốt đêm.

Nửa đêm, điện thoại tôi có tin nhắn.

"Nhiếp Hoàn, là anh, Bùi Lâm."