Dám Yêu Dám Hận

Chương 5



18

Bùi Lâm là con trai của chú Bùi, bạn tốt của bố tôi.

Đã sáu năm không gặp, kể từ khi anh nhận học bổng tiến sĩ của một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài.

Khi còn nhỏ chúng tôi sống cạnh nhau, bố mẹ tôi coi anh ấy như con trong nhà.

Nghĩ đến đây, tôi rút lại hồi tưởng của mình, trả lời anh:

"Bùi Lâm, đã lâu không gặp. Nghe nói anh vừa từ nước ngoài trở về, em muốn bàn chuyện hợp tác với anh.”

“Anh chia buồn về chuyện của chú,” anh nói.

Tôi sững sờ một lúc lâu, rồi mới trả lời:

“…Chuyện qua lâu rồi, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.”

"Có thời gian anh sẽ sang thăm dì.”

"Nhân tiện, em muốn biết về dự án anh đang đầu tư? Anh có nghe nói về công ty của vợ chồng em. Trình độ đó gần như không phù hợp, cho nên anh chỉ có thể xem xét chứ không hứa trước được điều gì.”

Cuối cùng, chúng tôi cũng đi đến điểm tôi muốn nói.

Tôi lập tức gạt bỏ nỗi buồn, đứng dậy và bình tĩnh trả lời:

"Không. Em không đại diện cho Thẩm Ý và công ty của em, em đang đầu tư vào O-max, một công ty đối thủ. Một trong những đối tác của Max Company.”

Bùi Lâm im lặng một lúc.

Con người anh có tính cách rất ổn định, hồi còn nhỏ chúng tôi vốn ít giao lưu, anh luôn chăm chỉ học hành, còn tôi thì luôn bị bố mẹ mắng vì không phấn đấu được như anh ấy.

Thỉnh thoảng gặp nhau, anh ấy sẽ nói với tôi rằng đam mê và khát khao là nền tảng để một người có thể đạt được điều mình muốn, và tốt nhất là đừng cho ai biết nỗ lực của mình cho đến khi mọi việc thành công.

Những lời này từ thời đó, đã dạy tôi rất nhiều.

Anh im lặng rất lâu, đến nỗi tôi tưởng mình sẽ không nhận được câu trả lời nào từ anh nữa. Nhưng—

"Thật trùng hợp, anh cũng là đối tác của Max Company, thật ra về chuyên môn, anh là người sáng lập O-max. Sao anh không biết em có đầu tư nhỉ?”

19

Tôi cũng bối rối. Có thực sự trùng hợp như vậy không?

Ngay khi nhận ra Thẩm Ý có suy nghĩ lệch lạc, tôi bắt đầu chú ý đến các bên start up trên thị trường, tôi đồng tình với lý tưởng và đội ngũ của O-max, khi hỏi được thông tin trong ngành, tôi đã liên hệ với người phụ trách và trực tiếp cấp vốn cho công ty.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng O-max được thành lập bởi Bùi Lâm.

Một lúc sau, anh lại nói:

“Em có muốn tách khỏi công ty cũ không?”

Tôi im lặng mất một lúc.

"Nhiếp Hoàn?”

Trong những năm qua, tôi toàn tâm toàn ý xoay quanh Thẩm Ý, dành tất cả những gì tôi có cho hắn và sự nghiệp của chúng tôi. Bạn bè hiếm khi có thời gian giao lưu với tôi. Tôi đã quen với việc có Thẩm Ý trong cuộc sống của mình.

Đúng như Thẩm Ý đã nói, sự lừa dối của cha khiến tôi không còn tin vào tình yêu đích thực, lòng tự tin của tôi cũng bị ảnh hưởng, nên tôi rất ỷ lại vào hắn.

Lúc này, lời nói từ Bùi Lâm chợt khiến tôi bối rối.

“Hắn bắt nạt em. Hắn lừa dối em, em không còn ai ở bên cạnh nữa. Hắn là đồ khốn.”

"Em sẽ hạ c.hết tên khốn này.”

“Bùi Lâm, anh phải giúp em.”

Tôi căm phẫn đến mức quấn chăn ra khỏi giường, lấy một cốc nước lớn uống hết sạch. Tôi nhận ra rằng đã lâu rồi tôi không có được giây phút giải tỏa cảm xúc như thế này.

Bùi Lâm không phản hồi một lúc lâu, cuối cùng anh cất giọng:

"……chờ anh.”

20

Sau sự việc tiệc tối ngày hôm đó, chức vụ và công việc của Trần Đan Thanh trong công ty vẫn không bị thay đổi, ngoại trừ việc cô ta luôn bị bàn tán. Đặc biệt là trong công ty và trong giới của chúng tôi, họ nói rằng cô ta có kỹ năng xuất sắc, nhưng không đáng tin cậy.

Thẩm Ý không biết là vì cảm thấy có lỗi với tôi hay lo lắng ảnh hưởng tới công ty, nên cố tình giữ khoảng cách với cô ta, chiếm lại căn nhà nơi cô ta ở.

Trần Đan Thanh chuyển đi trong một ngày nắng nóng. Họ nhìn nhau đắm đuối đến nỗi, dù khoảng cách xa đến thế, ánh mắt bọn họ gần như khoét sâu vào trong lòng tôi.

Thẩm Ý bắt đầu về nhà thường xuyên hơn. Khi hắn muốn cùng tôi đi khám thai, tôi đã từ chối.

"Gần đây em có vẻ có nhiều việc, rất bận rộn sao? Lúc này còn muốn đi đâu?”

Một buổi tối Thẩm Ý trở về, nhìn thấy tôi đi ra ngoài, liền ôm tôi phàn nàn.

“Có một hạng mục tốt hơn hạng mục do Trần Đan Thanh mang tới,”

Tôi sờ mặt hắn,

“Một người bạn hồi nhỏ của em đã offer em nhận dự án này, nên em sẽ nhận.”

Hắn choáng váng.

“Hoàn Hoàn, có anh ở đây rồi, em không cần phải vất vả như vậy, anh kiếm tiền chỉ để cho em mà thôi.”

Bất bình sao?

Sau khi chửi thầm trong lòng, tôi nhìn khuôn mặt giả tạo của hắn, cười ngọt ngào:

“Nhưng em yêu anh, em muốn san sẻ mọi thứ với anh.”

Thẩm Ý gần như đã ghì lấy tôi, muốn "gần gũi" ngay tại đó.

Hắn bị tôi đẩy ra.

Buổi tối, tôi và Bùi Lâm ngồi đối diện nhau, anh ngăn tôi uống rượu, tôi vẫn uống.

“Aizz, em không hề mang thai với hắn, hắn cũng không xứng đáng.”

Tôi có chút say. Không biết tại sao, nhưng tôi cảm giác không cần phải kiềm chế cảm xúc của mình trước người đàn ông luôn điềm tĩnh này.

"...Anh sẽ không phản bội em phải không, Bùi Lâm?”

Bùi Lâm nhìn tôi thật sâu một lúc, như đang cố gắng thấu hiểu điều gì đó, cuối cùng lấy điện thoại ra:

“Nếu em nghiêm túc… thì anh có thứ để em xem qua.”

Nhìn vào điện thoại anh đưa, tôi thực sự bất ngờ.

Trong khi cắt bít tết, Bùi Lâm từ tốn giải thích cho tôi về văn hóa và tình hình của một số du học sinh, đặc biệt là trường của Trần Đan Thanh, không gần trường hàng đầu mà anh ấy theo học, nhưng cũng không xa lắm.

Có một số học phần mà sinh viên quốc tế khó có thể tự mình đạt được nếu không thật sự cố gắng. Dẫn đến việc phát sinh giao dịch và trao đổi ngầm.

Tôi xem những đoạn video đó, cười nói:

“Cái này thậm chí còn thú vị hơn những gì em đã chuẩn bị”.

“Chúng ta trao đổi đi, Bùi Lâm, hợp tác vui vẻ.”

Trên thương trường, không có sự giúp đỡ đơn giản nào, đều là giao dịch đôi bên cùng có lợi, tôi biết điều này, Bùi Lâm còn biết rõ hơn.

21

Một tuần sau, có sự cố xảy ra trong quá trình xem xét dự án trọng điểm của công ty. Lý do là công nghệ cốt lõi có sự trùng lặp cao so với công nghệ khác.

Thẩm Ý từ bên ngoài trở về liền kéo team của Trần Đan Thanh vào, hùng hổ cãi vã một trận. Trần Đan Thanh tranh luận gay gắt, nói rằng trùng lặp là điều không thể.

Dù gì, luận văn tốt nghiệp của cô ta cũng đã nhận được đánh giá cao từ các cố vấn chuyên môn, sau khi được đưa về giới thiệu trong nước cũng đã gây xôn xao dư luận.

Hôm nay cũng là ngày tôi "tình cờ" đến công ty gặp Thẩm Ý.

Tôi nấu món sườn tỏi yêu thích của hắn cùng cháo nếp cẩm mềm, ngồi trong văn phòng, nghe hắn vừa lo lắng nói chuyện điện thoại vừa tranh cãi với Trần Đan Thanh.

Vừa mở cửa ra, hắn đã thấy tôi ngồi im lặng chờ hắn ở đó. Tôi khẽ mỉm cười:

“Xin lỗi đã làm phiền anh, nếu anh chưa xong việc, thì em đi trước.”

Thẩm Ý sững người, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi. Hắn hơi run một chút, ôm tôi lại gần.

“Hoàn Hoàn, em sẽ luôn ở bên cạnh, phải không?”

Tôi ôm hắn, nhẹ nhàng đáp:

“Ừ, em ở đây.”

Thẩm Ý ôm tôi hồi lâu mới đi tới đồ ăn của mình, bình tĩnh lại, hắn nói:

“Việc rà soát dự án có vấn đề, nhưng vẫn có cơ hội, chuyện này anh cũng đã biết, chúng ta sẽ cùng đến phiên điều trần ngày hôm đó, nhưng… Thanh Thanh sẽ ổn thôi...sẽ không có vấn đề gì đâu…"

Tôi chống cằm, gật đầu: “Được.”

Điện thoại của tôi đột nhiên reo lên. Là Bùi Lâm gọi.

Trong giai đoạn này, ngoài chuyện công việc, chúng tôi còn trao đổi với nhau rất nhiều điều khác.

Anh gửi ảnh:

“Quốc lộ 1 rất thích hợp cho xe tự lái. Anh nhớ hồi đại học em mê xe, nhưng sau đó dù được gọi thế nào cũng không chịu đến. Có vẻ như vì thích tên đó, nên em nghĩ đây là trò chơi của hội nhà giàu, không muốn để hắn nghĩ ngợi!?"

"Bây giờ em vẫn còn thích chứ?

"Sau thời gian bận rộn, anh sẽ đưa em đến đây.”

Trong ảnh, dưới ánh hoàng hôn, con đường bên vách đá rộng mở, bầu trời trong xanh. Thế giới thực sự rất đẹp.

Thẩm Ý đột nhiên đi tới ôm lấy tôi, hắn cười với chút lo lắng, hỏi tôi:

“Thời gian này anh có chút không để ý đến em, em và ai đã thân thiết như vậy? Cho anh xem.”

“Là người bạn hồi nhỏ của em đó.”

Tôi cố ý nghiêng đầu cho hắn thấy:

“Quan hệ cũng khá tốt, nhưng vì lúc đó đã có anh, nên em không để ý đến sự tồn tại của anh ấy.”

Thẩm Ý sửng sốt, tựa hồ cảm thấy những lời này rất quen thuộc, trong lòng có chút bất an không biết từ đâu hiện ra.

“Gần đây em bé thế nào rồi?”

“Không ổn, có lẽ là do tâm tình của em không ổn định.” Tôi uể oải nói:

“Nhưng em sẽ cố gắng chú ý.”

"Ừm.”

Tôi siết chặt điện thoại, không cho hắn cầm xem, tôi cầm túi lên nói:

“Em đi đây.”

“Hoàn Hoàn, tối nay anh họp muộn, sẽ không về.”

Thẩm Ý dường như cố ý nói điều này, tôi cảm thấy hắn nhìn chằm chằm vào lưng tôi.

“Tình cờ em cũng có việc phải làm,” tôi tỏ ra vội vàng rời đi, nhưng đột nhiên dừng lại, rồi mỉm cười nói với hắn:

“Anh đi cẩn thận, lái xe chậm thôi.”

22

Đêm đó, khoảng 10 giờ, Thẩm Ý đột nhiên trở về, đúng lúc Bùi Lâm rời đi. Họ tình cờ gặp nhau.

Tôi đứng trước cửa, ăn mặc gợi cảm, son trên môi mờ nhạt, thở dốc.

Hắn tra hỏi, tôi nói rằng tôi lo lắng chạy ra vì thấy hắn quay về.

Thẩm Ý tức giận. Tôi cũng không quan tâm.

"Nhiếp Hoàn, em như vậy sao? Em cho rằng anh là kẻ ngốc sao?!”

Hắn trợn to hai mắt gầm lên.

Tôi chải tóc, nhìn hắn chằm chằm:

"Thẩm Ý, anh có ý gì? Bùi Lâm và em có thể có gì đây? Em cứ nghĩ anh tin tưởng em.”

Đôi mắt hắn đột nhiên mở to, như thể điều gì tôi nói đã phá vỡ nhận thức của hắn, hắn liên tục lùi lại.

"Em, em là đang trả thù anh sao? Nhiếp Hoàn, em thật sự không có quan hệ gì với hắn đúng không, em chỉ là…"

Trong mắt hắn, nỗi hoang mang, sự sợ hãi... và một chút tình yêu nào đó thực sự hiện lên.

Hắn thậm chí không dám nói hết lời, thậm chí còn không dám thừa nhận mình chỉ là đang cố tỏ ra không có gì cả

Tôi sốt ruột nói:

“Thẩm Ý, chuyện này anh cũng trải qua rồi. Hôn nhân giống như một nhà tù vậy, ai cũng cảm thấy khó chịu, anh hiểu mà. “

Hắn choáng váng. Hoàn toàn đờ đẫn. Mắt tôi chớp chớp, tôi tiến lên dỗ dành:

“Hơn nữa, em đang mang thai, bọn em có thể làm gì đây? Em yêu anh thật lòng nên mới muốn có con với anh. Anh nên biết như vậy chứ?”

Thẩm Ý không biết phải mất bao lâu mới bình tĩnh lại được. Có vẻ cuộc cãi vã với Trần Đan Thanh trong khoảng thời gian này khiến hắn cảm thấy rất bất an.

Bạch Nguyệt Quang trong lòng hắn hóa ra không hẳn như hắn nghĩ, thứ hắn tôn thờ nhất hóa ra lại cũng chỉ đến thế, lúc này hắn mới nghĩ đến tôi quan trọng và quý giá, cùng cảm giác tôi có giá trị với hắn như thế nào. Tôi đã cho hắn quá nhiều sự yên tâm.

Hãy cứ để hắn như thế này đi.

23

Tôi đến dự phiên điều trần cùng hắn.

Có cả uỷ ban cố vấn trường cao học ở nước ngoài tham dự qua video, cùng các lãnh đạo dự án trọng điểm trong nước, không khí cuộc họp rất nghiêm túc.

Khi Trần Đan Thanh nhìn thấy tôi bước vào, cô ta tức giận đến mức hơi thở không ổn định, nhưng cô ta có vẻ vẫn rất tự tin.

Mãi cho đến khi thấy sự xuất hiện đột ngột của Bùi Lâm, sắc mặt cô ta mới tái nhợt, toàn thân bắt đầu run rẩy không kiềm chế được.

Ngày hôm đó, tôi mang luận án tiến sĩ của Trần Đan Thanh tới cho Bùi Lâm xem qua. Không ngờ phát hiện ra rằng cô ta đã ăn cắp kết quả nghiên cứu chưa được công bố của anh. Rất may mắn, nghiên cứu này đã được gửi cho một chuyên gia nước ngoài có uy tín trước đó.

Ban đầu phiên điều trần được mở ra chỉ là xem xét vấn đề dự án bị trùng lặp, nhưng bây giờ đã trở thành việc phanh phui hành vi sai trái nghiêm trọng.

Bằng cấp của Trần Đan Thanh bị hủy bỏ. Số tiền đầu tư cho cô ta cũng như cho dự án lần này hoàn toàn đổ xuống sông xuống biển.

Sau đợt ồn ào, bầu không khí trong hội trường như bị ném vào thùng nước đá, tất cả những người có liên quan đều sốc đến tận xương tủy.

Trần Đan Thanh lần đầu tiên mất khống chế, lớn tiếng tranh cãi bằng tiếng Anh với các giáo sư nước ngoài, nhưng vô dụng.

Bùi Lâm đứng dậy, anh cho biết sẽ khởi kiện Trần Đan Thanh.

Thẩm Ý uể oải, đần độn ngồi đó, nhìn Trần Đan Thanh với ánh mắt không thể tin nổi.

Bùi Lâm rời đi, tôi đi theo anh ấy.

Thẩm Ý đột nhiên nắm lấy tay tôi, hai mắt đỏ bừng, khàn giọng hỏi:

“Hoàn Hoàn, em đi đâu vậy?”

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Đột nhiên, màn hình lớn trước mặt tôi tối sầm lại, rồi lại liền sáng lên. Dưới ánh đèn chói lóa, tôi mơ hồ nhìn thấy Trần Đan Thanh, lúc đó cô ta tô son môi đỏ chót, váy dây hở hang, đang hút thuốc, chửi thề, nằm trên giường cùng hai người đàn ông chênh lệch tuổi tác khá lớn.

"Không phải em nói em đến căn hộ của tôi để nghiên cứu sao? Nghiên cứu như thế này sao hahaha…"

Một trong hai kẻ vừa di chuyển máy quay vừa nói.

Trần Đan Thanh ánh mắt quyến rũ như lụa:

“Giáo sư… hãy hứa rằng vị trí trong nhóm nghiên cứu sẽ giao cho em đi... Còn nữa, giáo sư, em có một số dữ liệu không thể phân tích được. Hãy giúp em nhé. Giáo sư, đừng quay nữa, tại sao không đến đây…"

Mọi người đều sững sờ, không khí chết lặng trong giây lát.

Mãi đến khi Trần Đan Thanh tỉnh táo lại, cô ta mới điên cuồng chửi rủa, liên tục nói đó là vu khống, mãi cho đến khi cô ta vấp phải một sợi dây, cô ta mới nhớ ra nên rút phích cắm máy chiếu từ trước đó.

Tôi không kịp nhìn vào phản ứng của những người khác, đã thấy Thẩm Ý như phát điên.

Hắn buông tay tôi ra, lao tới, túm lấy cổ áo Trần Đan Thanh, gầm lên:

"Đây là cái mà cô gọi là vất vả sao? Vất vả quá à? Là đây sao?”

"Thẩm Ý, anh nghe em giải thích…"

"Tôi tốt nghiệp, vừa mới vào làm ở công ty, tôi đã phải phải cầu xin cấp trên cho tôi ứng lương. Tôi giao đồ ăn chậm, bị người ta ném súp vào đầu... Trần Đan Thanh, cô đã nói với tôi rằng cô cũng vất vả y như vậy, cô nói cô bị lừa hết tài sản, không thể liên lạc với tôi? Cô bị lừa? Ai lừa cô??!! Hay là cô lừa ai?!!!”

"Tôi vì cô mà bỏ rơi Nhiếp Hoàn!! Cô đã làm cái gì vậy!!”

Trong hỗn loạn, Bùi Lâm bước tới chỗ tôi, đứng trước mặt tôi để tránh việc ầm ĩ sẽ có thể ảnh hưởng tới tôi.

Tôi mỉm cười nhìn anh:

“Không sao, chó cắn chó, hình ảnh này đẹp quá. Em đợi lâu lắm rồi.”

Chuyển động của tôi khiến hai người kia để ý. Trần Đan Thanh vô cùng kinh ngạc nhìn Bùi Lâm và tôi, rồi như sực tỉnh, cô ta lao tới muốn đánh tôi.

Với vẻ mặt bình tĩnh, tôi chỉ cái bụng “phình to” của mình cho cô ta thấy.

Cô ta biết đó là giả, nên vẫn hùng hổ lao đến.

Trong tiếng gầm của Thẩm Ý, tôi nhăn mặt đau đớn và ngã xuống.

Màu đỏ bên dưới tôi từ từ lan ra.

Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu rồi.