Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 15: Thăm lại chốn cũ



Tiếp đó, Dụ Nhiên may mắn có được vài ngày nhàn rỗi ở Học viện Dẫn đường.

Ban ngày, cậu sẽ tới thư viện đọc sách, đến tối lại về ký túc xá ngủ đúng giờ. Từ biểu hiện bên ngoài, trông cậu đúng chuẩn một học sinh lần đầu tới Học viện Dẫn đường, vừa ngây ngô, vừa ham thích những điều mới mẻ. Cậu biết Giám đốc Tạ Thời Dật vẫn luôn âm thầm quan sát, ông ấy vẫn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ. Nhưng không sao, cậu sẽ không để đối phương nắm được bất kỳ sơ hở nào.Dụ Nhiên cân nhắc giây lát rồi gật đầu: “Vâng.”

Ngày 6 tháng 1, Dụ Nhiên vẫn đến thư viện đọc sách cả ngày như mọi khi. Đến giờ cơm tối, cậu cầm thẻ học sinh định tới canteen ăn cơm, thiết bị truyền tin bỗng đổ chuông và phát ra giọng nói của bảo vệ gác cổng: “Bạn Dụ Nhiên có người tới thăm. Khách đang chờ bạn ở cửa phía Đông của Học viện Dẫn đường.”

Ai tới thăm cậu?

Nếu là bà Joseph thì bà ấy đã vào thẳng mà không cần chờ ngoài cổng. Khách không được Học viện Dẫn đường cho vào thường chỉ có Lính gác.

Lục Tắc Hiên sao?

Ngoại trừ Tướng quân Lục, Dụ Nhiên không nghĩ ra ai khác sẽ tới thăm cậu. Tên Lính gác này đúng là dai như đỉa.

Dụ Nhiên nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, giả bộ vui vẻ chạy ra cổng trường. Quả nhiên, Lính gác cao lớn đang đứng đó chờ cậu.

Hôm nay Lục Tắc Hiên không mặc quân phục mà chỉ mặc quần dài với áo len đơn giản, phối thêm một chiếc áo măng tô màu xám nhạt khoác ngoài, trông dễ gần hơn hẳn.

Khuôn mặt hắn vẫn đẹp trai quá đáng, đường nét góc cạnh, sắc sảo, dáng người như giá treo áo, mặc gì cũng trông rất phong độ.

Dụ Nhiên chạy nhanh tới trước mặt hắn, hai má ửng đỏ: “Sao bỗng nhiên ngài lại tới thăm em vậy ạ?”

Lục Tắc Hiên nhìn thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu, dịu giọng, nói: “Không cần dùng kính ngữ với tôi, cũng đừng gọi là “ngài”. Tôi đâu lớn hơn em nhiều, đúng không?”

Lúc nói ra câu này, đôi mắt sâu của người đàn ông chăm chú nhìn thẳng vào Dụ Nhiên, chim ưng trắng trên vai hắn cũng nghiêng đầu nhìn cậu.

Dụ Nhiên không hề chột dạ, cậu ngượng ngùng gãi đầu, cười nói: “Vâng, em nghe lời Tướng quân.”

Không gọi “ngài” thì lại gọi “tướng quân”Lục Tắc Hiên sao?

Một đứa trẻ mồ côi, xuất thân nghèo túng như cậu, cảm thấy áp lực khi ở cạnh Lính gác như Lục Tắc Hiên cũng là điều hiển nhiên.

Lục Tắc Hiên không tiếp tục nhì nhằng về vấn đề này, quay người đi: “Đi nào, mời em một bữa.”

Dụ Nhiên hơi bất ngờ: “Mời em?”

Lý do Lục Tắc Hiên đưa ra rất thuyết phục: “Độ phù hợp giữa hai ta cao tới 98%, tôi muốn được hiểu về em nhiều hơn. Học viện Dẫn đường vẫn chưa chính thức khai giảng, em không cần xin phép giáo viên. Cùng tôi ăn một bữa, không thành vấn đề chứ?”

Dụ Nhiên cân nhắc giây lát rồi gật đầu: “Vâng.”

Lục Tắc Hiên lái chiếc xe tư màu đen tới đây, hắn chu đáo mở cửa cho Dụ Nhiên, để cậu ngồi ở hàng ghế sau rồi mới vào ngồi cạnh.

Loại xe cộ tiên tiến này đã được trang bị hệ thống điều hướng và lái tự động, Lục Tắc Hiên không cần tự tay điều khiển. Sau khi lên xe, hắn chủ động rót một cốc nước cho Dụ Nhiên, ân cần hỏi thăm: “Em đã quen ở ký túc xá của Học viện Dẫn đường chưa?”

Dụ Nhiên nhận cốc nước, uống vài ngụm rồi gật đầu: “Điều kiện trong ký túc xá tốt lắm ạ, còn rộng hơn cả nhà em nữa. Nhưng em vẫn chưa biết các bạn cùng phòng là ai.” Dụ Nhiên mỉm cười ngại ngùng, nói với vẻ hơi lo lắng, “Em đã 18 tuổi rồi, các bạn học khác đều mới 13, không biết mọi người có cảm thấy học sinh lớn như em rất kỳ quặc không?”

Lục Tắc Hiên nói: “Không kỳ quặc đâu. Năm nào Học viện Dẫn đường cũng có vài học sinh lớn tuổi.” Hắn ngừng một lát, lại hỏi: “Em biết học sinh lớn nhất cho đến bây giờ là bao nhiêu tuổi không?”

Dụ Nhiên tò mò đoán: “Chắc khoảng 30 phải không?”

Lục Tắc Hiên nói: “Là một cụ ông 65 tuổi, thức tỉnh quá muộn, học xong là về hưu luôn.”

Dụ Nhiên: “…”

Lục Tắc Hiên pha trò khá nhạt nhẽo nhưng Dụ Nhiên vẫn cười động viên. Lúc cậu tươi cười, lúm đồng tiền nho nhỏ sẽ xuất hiện trên gò má, trông đáng yêu vô cùng.

Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên đối diện mình, nhớ đến Dẫn đường hắc ám, chuyện mọc lại chi mới mà Medis từng đề cập, tim hắn lại nhói lên. Thật sự không tài nào liên tưởng cậu Dẫn đường nhỏ bé trước mắt với những cụm từ đó.

Lục Tắc Hiên không nói gì thêm, hai người im lặng suốt chặng đường đi.

Công trình kiến trúc bên ngoài cửa kính càng lúc càng quen, Dụ Nhiên vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh nhưng cảm giác bất an đã nhộn nhạo trong lòng… Anh ta định đưa mình đi đâu?

Cuối cùng, xe dừng lại ở bãi đỗ trên cao của khách sạn Hoggert.Nhà hàng trên không của khách sạn này cực kỳ nổi tiếng. Từng căn phòng lơ lửng giữa trời như những bong bóng trong suốt. Ngồi trong phòng có thể ngắm nhìn bầu trời sao đẹp đẽ và cảnh đêm phồn hoa nhất ở hành tinh Thủ đô.

Đây là một trong những khách sạn sang trọng nhất Liên bang, tạo hình giống như một cây cổ thụ vươn thẳng lên cao.Chẳng lẽ khứu giác hắn gặp vấn đề? Hay là trên thế giới tồn tại hai Dẫn đường có mùi pheromone cực kỳ giống nhau, giống đến mức hắn cũng không phân biệt nổi?

Điều khiến khách sạn này nổi tiếng nhất chính là vũ hội tốt nghiệp hàng năm của hành tinh Thủ đô đều được tổ chức tại đây. Khi đó, những Lính gác và Dẫn đường xuất sắc đến từ tất cả các trường đại học lớn ở Thủ đô đều tề tựu, gặp được người hợp ý có thể chủ động mời đối phương khiêu vũ.

Sân nhảy nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, có hoa tươi trang trí khắp xung quanh, giống như bước vào một vườn hoa lãng mạn giữa bầu trời. Những cặp đôi quen biết, yêu nhau ở khách sạn này nhiều không đếm xuể, chính vì vậy, đây cũng là nơi các Lính gác và Dẫn đường trẻ tuổi luôn muốn đặt chân tới.

Dụ Nhiên nhìn ra ngoài cửa kính: “Khách sạn này thiết kế đẹp thật đấy.”

Lục Tắc Hiên vờ như vô tình nhắc đến: “Tầng thượng còn đẹp hơn nữa. Vũ hội tốt nghiệp hằng năm đều được tổ chức ở đó.”

Nhắc tới “vũ hội tốt nghiệp”, nét mặt Dụ Nhiên không có gì thay đổi. Cậu ngoảnh sang nhìn Lục Tắc Hiên, ánh mắt rất ngay thẳng: “Vũ hội tốt nghiệp? Đó là gì vậy?”

Lục Tắc Hiên giải thích: “Là một buổi vũ hội giao lưu lớn do các trường đại học ở hành tinh Thủ đô phối hợp tổ chức, lựa chọn Lính gác và Dẫn đường xuất sắc tốt nghiệp năm đó tham gia. Nếu gặp được người hợp ý mình trong vũ hội thì có thể mời đối phương khiêu vũ và trao đổi cách thức liên lạc, thuận tiện về sau gặp gỡ.”

Dụ Nhiên gãi đầu, nhận xét: “Nghe như một buổi hẹn hò tập thể vậy. Cả đám người tập trung vào một chỗ tìm người yêu, thấy xấu hổ ghê.”

Lục Tắc Hiên hỏi: “Em không hứng thú với vũ hội này sao?”

Dụ Nhiên đáp: “Không. Em không thích chỗ đông người như vậy. Với lại, em chỉ là Dẫn đường cấp C thôi, không có tư cách tham gia.”

Lục Tắc Hiên đăm chiêu nhìn Dụ Nhiên, thật sự không tài nào tìm ra sơ hở từ biểu cảm và lời nói của cậu.

Chẳng lẽ khứu giác hắn gặp vấn đề? Hay là trên thế giới tồn tại hai Dẫn đường có mùi pheromone cực kỳ giống nhau, giống đến mức hắn cũng không phân biệt nổi?

Sau khi đỗ xe xong xuôi, Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên vào nhà hàng trên không.

Nhà hàng trên không của khách sạn này cực kỳ nổi tiếng. Từng căn phòng lơ lửng giữa trời như những bong bóng trong suốt. Ngồi trong phòng có thể ngắm nhìn bầu trời sao đẹp đẽ và cảnh đêm phồn hoa nhất ở hành tinh Thủ đô.

Lúc Dụ Nhiên bước vào, những món ăn bài trí đẹp mắt đã được xếp sẵn trên bàn. Bên dưới bát đĩa có thiết bị tự động giữ ấm, đảm bảo đồ ăn không bị nguội.

Đây là địa điểm hẹn hò tuyệt vời nhất ở hành tinh Thủ đô.Lục Tắc Hiên không nói gì thêm, hai người im lặng suốt chặng đường đi.

Các cặp đôi có thể ngồi đây vừa thưởng thức cảnh đêm, vừa dùng bữa, hưởng thụ thế giới lãng mạn của hai người.

Có vẻ Dụ Nhiên chưa bao giờ tới nơi sang trọng như thế này, tay chân cậu cứ gượng gạo không biết để đâu, dáng vẻ thấp thỏm đó trông khá mất tự nhiên. Lục Tắc Hiên ôn hòa, nói: “Không sao đâu, ở đây chỉ có hai ta thôi, em đừng căng thẳng. Hôm nay mời em ăn cơm cũng không phải hẹn hò, chỉ là muốn hiểu về nhau thêm một chút.”

Hắn lịch thiệp chuyển một đĩa bò bít tết sang cho Dụ Nhiên: “Chắc em đói rồi, ăn một chút trước đi. Nếm thử món bít tết của nhà hàng này xem.”

Dụ Nhiên cúi đầu ăn bít tết. Được ăn đồ ngon, vẻ mặt cậu bình tĩnh lại dần, khẽ nói: “Ngon lắm ạ. Hồi em còn ở căn cứ B-73, khó mua được thịt bò tươi như vậy lắm.”

Lục Tắc Hiên hỏi: “Em sống ở căn cứ từ nhỏ à?”

Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng, ba em là công nhân công ty khoáng sản, mẹ em mở tiệm bánh ngọt. Từ bé đến giờ em luôn sống ở căn cứ B-73, cũng chưa đi du lịch ở đâu khác.” Cậu có vẻ hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: “Có rất nhiều thứ ở hành tinh Thủ đô em chưa thấy bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên em vào khách sạn như thế này…”

Nghe cậu kể, tâm trạng Lục Tắc Hiên rất phức tạp.

Mỗi lần trông thấy Dụ Nhiên, đối diện với đôi mắt trong veo của cậu, nhìn cậu mỉm cười ngại ngùng, Lục Tắc Hiên không tài nào liên hệ cậu thiếu niên ngây ngô, thật thà này với Dẫn đường hắc ám. Thế nhưng cứ khi nghĩ đến pheromone Dẫn đường của cậu, nhớ về cái chết kỳ quái của vài Lính gác gần đây, mầm mống nghi ngờ trong lòng Lục Tắc Hiên lại điên cuồng sinh sôi.



Thật sự rất mâu thuẫn.

Lục Tắc Hiên thầm thở dài trong lòng, thấp giọng nói: “Dụ Nhiên, không ai quyết định được xuất thân của mình, nhưng con đường về sau nên đi thế nào, quyền lựa chọn nằm ở em.”

Những lời này có rất nhiều ẩn ý. Không biết Dụ Nhiên có hiểu không, cậu nghiêm túc đáp: “Em biết rồi.”

Lục Tắc Hiên hỏi tiếp: “Nếu thức tỉnh thành Dẫn đường rồi, em có tính toán gì về tương lai chưa?”

Dụ Nhiên cân nhắc, trả lời: “Sau khi tốt nghiệp Viện Thánh, em muốn thi vào khoa Y hệ Dẫn đường của Học viện Quân sự số 1 Liên bang, trở thành quân y giống như anh Moore.”Lục Tắc Hiên kinh ngạc nhìn cậu: “Quân y? Công việc này rất vất vả, cũng rất nguy hiểm.”

Lục Tắc Hiên kinh ngạc nhìn cậu: “Quân y? Công việc này rất vất vả, cũng rất nguy hiểm.”

Dụ Nhiên chân thành đáp: “Không sao. Em nghe nói tiền tuyến có rất nhiều Lính gác cấp thấp không được Dẫn đường điều trị, luôn bị tra tấn tinh thần. Vừa hay, em chỉ là Dẫn đường cấp C, ở lại hành tinh Thủ đô công tác cũng không có nhiều tác dụng. Chẳng bằng dốc hết sức mình giúp họ, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn nhiều đúng không ạ?”

Lục Tắc Hiên im lặng, không đáp.

Nếu Dụ Nhiên thật sự nghĩ vậy, chắc chắn cậu là một người rất lương thiện.

Tỉ lệ Dẫn đường và Lính gác mất cân bằng cực kỳ nghiêm trọng, có những Lính gác cấp thấp cả đời cũng không gặp được Dẫn đường nào, không được chải vuốt tinh thần dù chỉ một lần. Bọn họ luôn bị dày vò trong đau đớn, khả năng sử dụng sức mạnh của họ sẽ kém hơn hẳn, dễ cuồng bạo, thậm chí trở thành quái vật không có lý trí.

Lục Tắc Hiên từng gặp rất nhiều Lính gác hy sinh ở tiền tuyến. So với đi tới nơi gian khổ, nguy hiểm tính mạng luôn rình rập, đại bộ phận Dẫn đường thích cuộc sống yên ổn ở hành tinh Thủ đô hơn.

Tuy Lục Tắc Hiên từng nói “sẽ không đưa bạn đời ra chiến trường” nhưng thực lòng, hắn vô cùng khao khát có thể gặp được một Dẫn đường đủ khả năng kề vai chiến đấu bên hắn trọn đời.

Người kia sẵn sàng cùng hắn đối mặt mọi gian nguy.

Nắm tay tiến bước, bầu bạn không rời.

Hắn sẽ dùng cả sinh mạng mình bảo vệ đối phương.

Moore lớn hơn Lục Tắc Hiên 4 tuổi, đã làm việc trong Đội đặc chiến Liệp Ưng 8 năm. Dựa theo quy định của Hiệp hội Dẫn đường, năm nay anh sẽ xuất ngũ, quay về làm việc trong bệnh viện ở hành tinh Thủ đô. Hiện tại vẫn chưa chọn được Dẫn đường đồng hành với Đội đặc chiến Liệp Ưng.

Có điều, sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên chỉ đạt cấp C, cách tiêu chuẩn gia nhập đội ngũ tinh nhuệ như Đội đặc chiến Liệp Ưng rất xa.

Trừ phi Lục Tắc Hiên đệ đơn xin phê duyệt đặc biệt với lý do “độ phù hợp 98%” để Dụ Nhiên đi theo mình, Bộ Quân sự vẫn chấp nhận trường hợp đặc biệt. Dẫu sao với mức độ phù hợp cao như vậy, sức mạnh tinh thần thấp một chút cũng không vấn đề, thời điểm quan trọng vẫn có thể dùng pheromone Dẫn đường cứu người.

Có nên đưa Dụ Nhiên đi theo mình không?

Lục Tắc Hiên cau mày, nhanh chóng phủ định ý tưởng này.

Còn chưa thể hoàn toàn loại bỏ mối nghi ngờ trên người Dụ Nhiên, dẫn cậu tới Đội đặc chiến Liệp Ưng chính là đặt tất cả chiến hữu vào hoàn cảnh nguy hiểm, hắn không thể làm thế.

Lục Tắc Hiên ngừng băn khoăn, nói: “Em có suy nghĩ vậy thật sự rất đáng quý. Nhưng thi vào khoa Y của Học viện Quân sự không hề dễ, em phải chuẩn bị thật kỹ càng.”

Dụ Nhiên gật đầu: “Em biết ạ, em sẽ học tập thật chăm chỉ.”

Đúng lúc này, thiết bị truyền tin bỗng lóe sáng, là tin do Bộ Quân sự Liên bang gửi tới: “Thiếu tướng Lục Tắc Hiên, ngày 8 tháng 1 Viện Thánh tổ chức lễ khai giảng, mời anh đại diện Bộ Quân sự tới tham gia và đọc diễn văn trong buổi lễ tại Học viện Lính gác".

Lục Tắc Hiên: “…”

Lễ khai giảng? Đúng là mấy năm nay Học viện Lính gác đều mời hắn làm khách quý nhưng hắn luôn bận thực thi nhiệm vụ, không có thời gian trở về. Lần này vừa đúng dịp được nghỉ Đông, lãnh đạo cấp cao trong Bộ Quân sự phái hắn tham gia đại diện, hắn không có lý do gì để từ chối.

Lục Tắc Hiên nhíu mày, trả lời: “Tôi đã nhận được.”

Hắn cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Tại sao lần này không phải phía nhà trường mời hắn mà lại là cấp trên truyền lệnh trực tiếp?