Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 16: Lễ khai giảng



Bầu không khí trong bữa cơm khá nhẹ nhàng. Dù gì Dụ Nhiên vẫn luôn sắm vai “cậu Dẫn đường nhỏ lần đầu tới Thủ đô”, còn Lục Tắc Hiên thăm dò cậu cả buổi cũng không tìm ra sơ hở nào.

Hai người ngoài mặt vui vẻ, hòa hợp dùng bữa, xong xuôi, Lục Tắc Hiên lại đưa Dụ Nhiên về Học viện Dẫn đường.

Xe nhanh chóng chạy đến cổng Học viện, Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên, thấp giọng nói: “Tôi về trước. Ngày kia khai giảng rồi, em ở trường nếu cần hỗ trợ gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.”

Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng, tạm biệt Tướng quân.”

Vào trường, Dụ Nhiên trùng hợp gặp Giám đốc Tạ Thời Dật vừa ra khỏi ký túc xá. Giám đốc Tạ vẫn mang vẻ mặt ôn hòa như mọi khi, ông nhìn Dụ Nhiên, hỏi: “Mấy hôm ở trường một mình, em đã quen chưa?”

Dụ Nhiên: “Ổn lắm ạ.”

Giám đốc Tạ nhìn về phía cổng trường như đang băn khoăn: “Khi nãy… Em ra ngoài à?”

Dụ Nhiên cũng không giấu giếm: “Vâng, Tướng quân Lục mời cơm em.”

Giám đốc Tạ khẽ cười: “Lục Tắc Hiên tới thăm em à? Thầy nghe nói độ phù hợp pheromone Dẫn đường của em với cậu ấy cao tới 98%?”

Dụ Nhiên đỏ mặt, vò đầu ngượng ngùng: “Em cũng không ngờ sẽ như vậy. Em vẫn còn nhỏ tuổi, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. Giờ chỉ thử tiếp xúc, làm quen nhau trước, chờ tốt nghiệp rồi tính sau.”

Giám đốc Tạ đồng tình: “Ừ, em nên tập trung học ở Viện Thánh trước đã. Ngày mai, các học sinh đều sẽ đến trường, bạn cùng phòng của em cũng sẽ vào ký túc. Về sau nếu gặp khó khăn gì có thể tìm chủ nhiệm lớp hoặc tới văn phòng tìm thầy.”

Dụ Nhiên cảm kích: “Cảm ơn thầy quan tâm ạ.”

Tạ Thời Dật quay người rời đi, chim sẻ bạc má đuôi dài trên vai ông còn thân thiện vẫy cánh với Dụ Nhiên.

Xem ra, hoài nghi về cậu của Giám đốc Tạ không sâu như Lính gác vừa sắc bén, vừa cố chấp Lục Tắc Hiên.

Dụ Nhiên bình tĩnh quay đi, về ký túc xá ngủ.

Hôm sau, quả nhiên các học sinh mới lục tục đến trường báo danh. Phụ huynh không được vào khuôn viên trường nên các bạn nhỏ đều tự kéo vali đi tìm ký túc. May mà các bảng chỉ dẫn trên đường đều rõ ràng, ký túc xá rất dễ tìm.

Trong số các Dẫn đường khóa này, những học sinh khác đều tầm 13 tuổi. Ba người bạn cùng ký túc của Dụ Nhiên đều là Dẫn đường vị thành niên 13 tuổi.

Sau khi vào ký túc xá, ba nam sinh đồng loạt quay sang nhìn Dụ Nhiên. Thực thể tinh thần của vị “học sinh lớn” này là một chú cáo trắng, bộ lông mềm mượt rất đẹp, nhất là cái đuôi trắng muốt xù xù kia, trông có vẻ sờ sẽ thích tay lắm. Nhưng các cậu không biết rõ về Dụ Nhiên, khá e dè để bắt chuyện với cậu.

Dụ Nhiên chủ động chào hỏi: “Về sau chúng ta là bạn ký túc xá với nhau rồi. Làm quen chút nhé, anh tên Dụ Nhiên, năm nay 18 tuổi.”

Nam sinh có mái tóc ngắn màu đen vươn tay ra bắt tay cậu, cười toe toét: “Em tên Tần Thiên, hì hì. Anh lớn hơn em 5 tuổi đó, em gọi anh là anh Nhiên được không?” Thực thể tinh thần của cậu là một chú chó Poodle nâu hoạt bát, hiếu động. Chú ta cứ chạy vòng quanh cáo của Dụ Nhiên từ nãy đến giờ, có vẻ rất muốn được chơi cùng.

Cáo quan sát nó một lát rồi nhảy xuống khỏi vai Dụ Nhiên, dẫn Poodle nhỏ đi dạo trong phòng.

Một nam sinh tóc vàng mắt xanh cũng chìa tay ra theo: “Chào anh, em tên Camilla.” Ngoại hình cậu trông rất đáng yêu, có điều khi cười lên lại trông hơi ngại ngùng, dễ đỏ mặt. Thực thể tinh thần của cậu là một chú cá vàng đẹp mắt, bơi qua bơi lại bên cạnh chủ nhân.

Cậu bạn cuối cùng tên Tề Tiểu Lạc, có vẻ khá hướng nội, thực thể tinh thần là một chú thỏ trắng.

Thực thể tinh thần của Dẫn đường loại hình chữa trị thường khá đáng yêu. Dụ Nhiên chủ động dẫn các cậu nhóc vào phòng khách, bóc bịch đồ ăn vặt to bự bà Joseph cho cậu ra, nói: “Anh có ít đồ ăn vặt, các em qua ăn đi, 6 giờ tối mới đến giờ cơm.”

Ba cậu lập tức chạy theo Dụ Nhiên, hớn hở chia quà.

Các bé 13 tuổi cùng ký túc rất dễ mua chuộc, ăn xong đồ ăn vặt của Dụ Nhiên, mấy người thân quen hơn hẳn.

Dụ Nhiên đã ở trường từ mấy hôm trước, quen đường quen lối trong Học viện, bèn dẫn cả đám đi dạo cho biết đường.

Chẳng bao lâu sau, ba cậu đều coi Dụ Nhiên như anh lớn, í ới gọi “anh Nhiên” đến là thân thiết.

Dụ Nhiên dẫn theo ba cái đuôi dạo quanh trường, lúc đến gần bức tường cách ly, Tần Thiên tò mò ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Bức tường này cao ghê luôn, cao hơn hẳn các bức tường khác.”

Dụ Nhiên liếc mắt nhìn camera theo dõi ở xung quanh, nói: “Đây là tường cách ly, bên kia tường chính là Học viện Lính gác. Vì Dẫn đường và Lính gác nhỏ tuổi chưa sử dụng sức mạnh thành thạo, học chung với nhau dễ xảy ra vấn đề nên tường cách ly được xây rất cao, tránh học sinh nghịch ngợm nào đó trèo qua phá phách.”

Tân Nhiên hiểu ra: “Ồ, nói vậy thì học sinh trường Dẫn đường như anh em mình không được sang trường Lính gác ạ?”



Camilla hỏi nhỏ: “Đi cổng chính cũng không được luôn ạ?”

Dụ Nhiên trả lời: “Cổng chính của Học viện Dẫn đường nằm ở phía Đông, của Học viện Lính gác lại ở phía Tây, cách nhau xa lắm. Hơn nữa, hai Học viện đều có hệ thống gác cổng, không có thẻ học sinh thì không được vào đâu.” Cậu quay sang nhìn Camilla, hỏi: “Em muốn qua đó lắm à?”Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng, tạm biệt Tướng quân.”

Camilla gãi đầu: “Em chỉ tò mò thôi. Nghe nói các Lính gác khỏe lắm, còn biết bay nữa.”

Tần Thiên nói: “Chỉ Lính gác cấp S mới biết bay, người ta tiến hóa ra năng lực cộng hưởng với thực thể tinh thần thuộc họ chim mới làm được thế. Lính gác bình thường chỉ khỏe hơn, chạy nhanh hơn thôi nhỉ? Tớ vẫn thấy Dẫn đường giỏi hơn, có thể đi vào thế giới tinh thần của người khác, nghe ngầu đét…”Các Dẫn đường và Lính gác nhỏ tuổi thức dậy lúc sáng sớm, chuẩn bị tham dự buổi lễ khai giảng.

Tề Tiểu Lạc khẽ hỏi: “Thế giới tinh thần của các cậu ra sao vậy? Của tớ chỉ là một bãi cỏ bé tí thôi.”“Nghe đồn hồi xưa chú ấy học 3 tháng đã tốt nghiệp Viện Thánh, đỉnh quá xá đỉnh!”

Tần Thiên nói: “Của tớ cũng bé, là một cái sân.”

Động đến vấn đề này, Camilla liền xụ mặt: “Tớ nghe bảo thế giới của Dẫn đường cấp S có thực thể tinh thần họ cá là cả một vùng biển luôn. Nhưng của tớ chỉ là cái bể cá thôi.”

Dụ Nhiên: “…”

Quả nhiên, sức mạnh tinh thần của các Dẫn đường cấp C bé nhỏ đều rất hữu hạn.

Dụ Nhiên an ủi: “Không sao, các em đừng buồn. Dẫn đường cấp S hiếm lắm, Dẫn đường cấp C cũng có ích mà.”

Ba nhóc được cậu an ủi lập tức phấn chấn: “Anh Nhiên nói đúng! Ít nhất chúng mình đều là người tiến hóa, mạnh hơn người bình thường nhiều lắm rồi!” “Đúng thế, mỗi lần học bài tớ chỉ cần đọc hai ba lần là nhớ như in!”

Dụ Nhiên dẫn mấy cái đuôi vui vẻ dạo khắp trường, lại kéo cả đám cùng tới nhà ăn lấy cơm.

Từ xa, trông thấy khung cảnh ấy, Giám đốc Tạ báo tin cho bà Joseph: “Yên tâm, Dụ Nhiên và bạn cùng ký túc xá khá hòa đồng với nhau.”

Bà Joseph thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Tôi chỉ sợ cha mẹ đều mất, cậu ấy không có nơi nương tựa lại bị bạn cùng phòng xa lánh.”Đây gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.Các bé 13 tuổi cùng ký túc rất dễ mua chuộc, ăn xong đồ ăn vặt của Dụ Nhiên, mấy người quen nhau hơn hẳn.

“Không đâu, tôi đã sắp xếp để bạn cùng ký túc với em ấy đều là các Dẫn đường với thực thể tinh thần không có tính công kích.” Giám đốc Tạ dừng một lát, lại nói tiếp, “Giáo sư bên đó đã xác định lịch trình cho lễ khai giảng ngày mai chưa?”

Bà Joseph: “Xác định rồi, lúc đó tôi sẽ tới cùng ông ấy.”

***

Chẳng bao lâu sau, ba cậu đều coi Dụ Nhiên như anh lớn, í ới gọi “anh Nhiên” đến là thân thiết.

Thông thường, hằng năm Viện Thánh luôn tổ chức lễ khai giảng, chẳng qua quy mô có lớn, có nhỏ khác nhau.

Các buổi lễ khai giảng trước, Giám đốc Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác cùng với đại diện học sinh lên bục phát biểu là xong.Khác với Lục Tắc Hiên cực kỳ nổi tiếng với các Lính gác, hầu hết học sinh Học viện Dẫn đường đều không biết Mạc Duy là ai.

Lễ khai giảng năm nay long trọng hơn nhiều. Khi danh sách khách mời được công bố trên trang web, mọi học sinh trong trường đều giật mình.

Phía Học viện Lính gác mời tới một vị khách rất đặc biệt: Nhân vật truyền kỳ trong giới, Lính gác cấp S tốt nghiệp Viện Thánh chỉ sau 3 tháng học tập, Thiếu tướng trẻ tuổi nhất lịch sử Liên bang, Tướng quân Lục Tắc Hiên.Bạn cùng phòng, Tần Thiên, tò mò hỏi: “Anh Nhiên, Giáo sư Mạc Duy làm công việc gì vậy.”

Còn Học viện Dẫn đường cũng mời đến một vị khách đặc biệt không kém: Viện trưởng Viện Khoa học Trung ương Liên bang, Giáo sư Mạc Duy.

Một bên là Tướng quân Lính gác trẻ tuổi nhất Bộ Quân sự, một bên là Viện trưởng đức cao vọng trọng của Trung ương, Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác coi như không hề kém cạnh nhau trong lễ khai giảng năm nay.

Tối ngày 7 tháng 1, tuyết rơi ở hành tinh Thủ đô, đó cũng là trận tuyết đầu tiên của năm thiên văn thứ 500.

Tuyết lớn bay lả tả như lông ngỗng giữa không trung, cả thế giới được nhuộm thành màu trắng xóa, tuyết đọng trên đường đã ngập đến mắt cá chân.Dụ Nhiên cảm kích: “Cảm ơn thầy quan tâm ạ.”

Kiến trúc của Học viện Dẫn đường mang phong cách Gothic với kết cấu mái chóp nhọn. Hiện giờ, tuyết đọng kín mái nhà, cả ngôi trường trông như một tòa lâu đài phép thuật thần thánh.Thực thể tinh thần của Dẫn đường hệ chữa trị thường khá đáng yêu. Dụ Nhiên chủ động dẫn các cậu nhóc vào phòng khách, bóc bịch đồ ăn vặt to bự bà Joseph cho cậu ra, nói: “Anh có ít đồ ăn vặt, các em qua ăn đi, 6 giờ tối mới đến giờ cơm.”

Mà Học viện Lính gác bên kia, phong cách kiến trúc lại giống như một tòa thành thuần sắt thép, máy móc cơ khí, trông cũng vô cùng đồ sộ dưới lớp tuyết trắng bao phủ.

Các Dẫn đường và Lính gác nhỏ tuổi thức dậy lúc sáng sớm, chuẩn bị tham dự buổi lễ khai giảng.

“Nghe bảo Tướng quân Lục sẽ tới đó! Chú ấy chính là thần tượng của tớ, không biết tớ có thể xin chữ ký chú ấy không nhỉ?”

“Đừng có mơ, chắc chắn chú ấy sẽ ngồi ở ghế khách mời, học sinh không được tới gần đâu.”

“Nghe đồn hồi xưa chú ấy học 3 tháng đã tốt nghiệp Viện Thánh, đỉnh quá xá đỉnh!”

“Hơn nữa chú ấy đẹp trai lắm luôn. Thực thể tinh thần là chim ưng trắng, vua của bầu trời đó, tớ muốn được trông thấy một lần ghê!”

Khác với Lục Tắc Hiên cực kỳ nổi tiếng với các Lính gác, hầu hết học sinh Học viện Dẫn đường đều không biết Mạc Duy là ai.

Bạn cùng phòng, Tần Thiên, tò mò hỏi: “Anh Nhiên, Giáo sư Mạc Duy làm công việc gì vậy.”

Chút băn khoăn chợt lóe lên trong mắt Dụ Nhiên, cậu giải thích: “Ông ấy là người đặt nền móng cho lĩnh vực khoa học sự sống của Liên bang, là người nghiên cứu ra khoang điều trị tái sinh được chi đã mất.”

Camilla hiếu kỳ: “Mọc lại chi đã mất… Nói cách khác, nếu chân em bị chặt, nằm vào khoang trị liệu đó là có thể mọc lại ạ?”Động đến vấn đề này, Camia liền xụ mặt: “Tớ nghe bảo thế giới của Dẫn đường cấp S thực thể tinh thần loài cá là một vùng biển luôn. Nhưng của tớ chỉ là cái bể cá thôi.”

Dụ Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa còn giống hệt cái chân ban đầu của em.”

Tần Thiên kích động giơ ngón cái: “Tuyệt quá vậy! Vậy thì Giáo sư Mạc Duy là một nhà khoa học Dẫn đường cực kỳ nổi tiếng nhỉ?”

Camilla hiểu ra ngay lập tức: “Bảo sao em chưa nghe nói đến bao giờ. Các nhà khoa học ai cũng bí ẩn hết.”



Dụ Nhiên không nói thêm nữa, cậu dẫn ba cái đuôi cùng tới hội trường lớn tham dự lễ khai giảng.

Hội trường lớn của Học viện Dẫn đường có sức chứa lên đến cả chục nghìn người với kết cấu ba tầng.

Các học sinh vào hội trường theo đơn vị lớp. Vì có sức mạnh tinh thần cấp C, Dụ Nhiên được phân vào lớp 107 nên vị trí ngồi ở tận phía sau của tầng ba. Sau khi tìm được chỗ ngồi với các bạn cùng ký túc, Dụ Nhiên lên tiếng: “Anh đi vệ sinh chút, mấy em muốn đi không?”

Ba cậu lập tức đi theo: “Em cũng đi, không đến lúc buổi lễ bắt đầu rồi lại khó rời chỗ.”

Dụ Nhiên và ba cậu nhóc cùng đi vệ sinh.

Lúc đi ngang qua cửa sổ cậu liếc nhìn đường ống dẫn điều hòa bên ngoài, sau đó lặng lẽ dời tầm mắt.

Trong hội trường lớn tụ tập hơn chục nghìn người, cậu phải tìm được thời cơ thích hợp để chuồn đi mà không bị ai phát hiện, tiếp đó là lẻn vào Học viện Lính gác bên cạnh, tránh né mọi thiết bị an ninh và tầm mắt của các Lính gác, tới tầng cao nhất của thư viện, lấy thứ cậu cần…

Đây gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.