Đan Phi Bất Đan Phi

Chương 4: Kết quả không ngờ tới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



☆Chương 4: Kết quả không ngờ tới

Edit: Ze

Beta: Tĩnh Nhạc

----------------------------------------------------------

Đan Phi rất bất mãn, thật sự có thể gọi là oán khí ngập trời không chỗ tán. Lúc giảng bài tiếp theo vào buổi chiều, sáu vị sĩ quan đều phát hiện thầy Đan của bọn họ rõ ràng có xu thế phát điên.

Đương nhiên, Đan Phi dù thế nào cũng sẽ không thừa nhận mình hát dở. Dở cái con mẹ gì? Đó hoàn toàn là âm nhạc tốt nhất rồi đó nha? Mấy người nghe thì nghe không nghe thì thôi!

Nhìn chằm chằm cột điện ở trước mắt, Đan Phi trong mắt bùng lửa. Bên cạnh có người thức thời hỏi: "Thầy Đan, có cái thang bên này, ngài muốn dùng không?"

Đan Phi có chút khó xử, trên thực tế cậu leo cột điện không có thói quen dùng thang mà là thói quen dùng lực chân và dây đai lưng. Dùng thang leo lên quả thật không mất sức nhưng nếu gặp gió lớn thang sẽ bị lung lay, trong lòng cậu sẽ có chút bất an. Bình thường, chỉ khi nguy cấp cậu mới dùng thang. Đừng nói cậu nhát gan, người thường ở độ cao bảy tám thước không được đảm bảo an toàn thì ít nhiều đều sinh ra tâm lý sợ hãi, hơn nữa chính cậu còn có chút sợ độ cao, nên càng tránh không được. Bất quá mấy người này không có các vật dụng kia, vì thế cậu chỉ có thể nói: "Vậy làm phiền cậu."

Thực tế cho thấy thiết bị theo dõi của đoàn có không ít, camera cũng không phải chỉ một chỗ này có, chẳng qua vừa vặn nơi này xảy ra vấn đề, cho nên cậu cũng vừa lúc dùng nó để giảng thôi.

Chỉ chốc lát sau người vóc dáng cao nhất trong sáu sĩ quan - Trần Khiếu, đi lấy thang đến. Đan Phi nói với năm người còn lại: "Nếu có dư thang các cậu cũng có thể lấy một cái, như vậy lúc tôi đi lên giảng hoặc khi làm mẫu các cậu có thể thay phiên lên quan sát."

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

Triệu Sơn: "Không cần đâu thầy Đan, lát nữa chúng tôi trực tiếp bò lên trên là được."

Đan Phi nhìn về phía vị trí cao nhất cột điện, lại lén nhìn vẻ mặt tự tin của Triệu Sơn cùng bốn người khác, thật sự là cạn ngôn.

Chờ Trần Khiếu đem cây thang đến, Đan Phi cũng không kéo giờ, đem đồ cất kỹ xong liền bắt đầu leo lên trên. May mà hiện tại có gió nhưng không lớn, còn có thể trong phạm vi chấp nhận được.

Bình thường đi giảng, hình ảnh camera hiện không rõ ràng hoặc xuất hiện đốm đen, đều là chắp đầu bị lỏng hoặc đường bộ biến chất, đổi mới một chút thì tốt rồi. Đương nhiên cũng có thể có vấn đề khác, nhưng loại tình huống này thì vô cùng hiếm.

Đan Phi bò lên trên, một tay ôm cột điện, gọi với xuống bên dưới: "Ai lên trước?"

"Tôi lên đi." Đan Phi bên trên nghe thấy dường như là giọng Triệu Sơn. Bởi vì càng nhìn xuống dưới xem xét trong lòng càng sợ, nên cậu hoàn toàn không để ý bên dưới.

Triệu Sơn lui vài bước, sau đó chạy lấy đà nhảy một cái, ôm lấy cột điện rồi nhanh chóng trèo lên. Lúc đến đỉnh, hắn mặt không đỏ thở không gắp nói: "Thầy Đan, ngài từ từ nhắm hai mắt lại để làm gì vậy?"

Đan Phi nghe loáng thoáng giọng nói liền trừng lớn mắt, quả thực không thể tin vào mắt. Thật lâu sau, trong tiếng gió hỗn độn, cậu há hốc mồm ngây ra, giọng có chút run rẩy: "Cậu... cậu là con người sao?" Điều này không khỏi khiến người ta phải ngây dại mất mười giây đồng hồ đi?

Triệu Sơn cười lộ ra hàm răng trắng ngà, "Cảm ơn ngài đã khích lệ."

"..."

Đan Phi theo bản năng hơi co rúm, sau đó không bày ra biểu tình gì nữa.

Cậu yên lặng tháo đinh ốc cố định camera, cẩn thận gở cameras xuống cho từng người xem, xem xét vấn đề mặt sau của đầu sợi liên tiếp, cũng hướng Triệu Sơn giảng giải: "Tình hình là mặt sau camera có hai hoặc ba cái chốt, nếu là hai cái chốt thì phân biệt vì nguồn điện cùng video, tình huống mà có thêm một cái chốt bên cạnh thì khác. Đó là nơi điều chỉnh và thay đổi độ tầm nhìn cân xứng, có thể theo dõi phạm vi lớn hơn nữa, tầm nhìn xa hơn. Chúng ta hiện tại có thể thấy đây là không có bộ phận điều chỉnh." Đan Phi đem hai cái đầu chốt chạm xuống cứ một lần lại một lần, sau đó hướng Triệu Sơn nói: "Bảo bọn họ đi đài kiểm soát xem đã được chưa." Cậu không muốn bản thân sẽ xuống rồi lại lên lần nữa...

Triệu Sơn gọi to xuống bên dưới: "Trần Khiếu, tới đài kiểm soát nhìn xem!"

Chỉ chốc lát sau Trần Khiếu trở về tỏ vẻ đài kiểm soát vẫn không ổn.

Đan Phi đành phải cầm cameras tỏ vẻ: "Xem ra không phải vấn đề ở chắp đầu, giờ tìm xem thân camera có gì không rồi lại tính tiếp."

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

Triệu Sơn xem Đan Phi sắc mặt không tốt lắm, nhân tiện nói: "Thầy Đan, thứ này để tôi xem cho. Ngài cứ xuống đi đã."

Đan Phi cũng không khách khí với Triệu Sơn, đưa đồ cho hắn, cầm lấy tay vịn thang chậm rãi đi xuống, bước một bước rồi một bước, mà lúc xuống đến nơi thì so với Triệu Sơn nhảy xuống lâu hơn nửa ngày...

"Thầy Đan, ngài sợ độ cao à?" Lương Bưu hỏi. Hắn so với mọi người ở đây có vóc dáng nhỏ nhất, nên thường ngày được gọi là "Lương Phiếu".

"Đúng là có chút sợ " Đan Phi cũng không dấu giếm, thật lòng nói, dù sao ở trong mắt cậu đây cũng không phải chuyện mất mặt gì.

"Hay ngài đừng trèo nữa?" Cho dù người ngoài nghề cũng hiểu, làm việc này dù sao cũng phải trèo cao.

"Loại khó khăn này tôi muốn tự mình vượt qua, sớm đã quen rồi." Đan Phi cười cười. Chưa nói đến cậu ban đầu học ngành này, nhất là lúc lên cao, động cũng không dám động. Nhưng hiện tại cũng đã đỡ hơn rồi, hơn nữa cậu bây giờ quản lý công trình nhỏ nên cái tình huống có độ khó cao đó không xuất hiện nhiều.

"Thầy Đan, ngài bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mới 26 cái xuân xanh, còn các cậu?"

Triệu Sơn nói: "Trừ tôi 24, bọn họ tất cả đều 22 tuổi."

Đan Phi gật gật đầu, dừng bước lại rồi liếc một cái. Lúc này sáu người dần dần cũng dừng lại theo, liền nghe Đan Phi nói: "Triệu Sơn, cậu lại định trèo lên lần nữa sao?" Hắn thật sự có khả năng tốt, hành động kia cũng không khỏi quá ngầu rồi đi?

Triệu Sơn phất tay tỏ ý giao cho Trần Khiếu, tiến về phía trước vài bước liền bắt đầu chạy lấy đà, sau đó bật lên, vững vàng ôm lấy cột điện, chân cũng theo sau ôm lấy cột, cọ vài cái liền trèo lên trên.

Đan Phi thẳng mắt nhìn xem, liền nghe Lương Phiếu nói: "Nhóm chúng tôi đều làm được mà, nếu ngài muốn xem thì phải xem Liên trưởng của bọn tôi mới đã, mà cách thức cũng khác hẳn chúng tôi."

Đan Phi tỏ vẻ hắn hiểu, đại biến thái mà, khẳng định không giống người thường.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

Mang theo ngọn lửa trong lòng trở về khu 612*, Đan Phi cầm theo camera xem xét một lượt, chắc chắn thân cameras xảy ra vấn đề, quyết định ngày mai thử sửa một chút, không được liền đổi mới. Hôm nay đã muộn, cậu cũng nên về, di động nhất định phải mua, hơn nữa trở về còn phải tính tiền lương, thật nhiều chuyện phải làm.

Sao khi tạm biệt sáu người kia, Đan Phi đi đến phòng 406*. Vốn định nói với Lưu Trấn Đông một tiếng, nhưng Lưu Trấn Đông lại không có ở đó, cũng chỉ đành từ bỏ.

*: Những con số này là vị trí trong quân khu

Chờ Lưu Trấn Đông về đến phòng 406, Đan Phi đã đi khá xa, cũng đã ngồi trên xe. Lúc này, trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ liệu ngày mai cậu có thật sự phải đi huấn luyện cùng Lưu Trấn Đông hay không. Đây chính là việc đau đầu nhất, cậu còn đang rối rắm không biết nên đồng ý hay không đồng ý.

Lưu Trấn Đông vào nhà, Triệu Sơn theo đuôi sau đó, đóng cửa kính lễ, tiếp theo đó là liền bắt đầu hội báo: "Báo cáo liên trưởng! Thầy Đan có chứng sợ độ cao, còn có ngày hôm qua hắn làm mất điện thoại trên đường. Giảng bài rất khá, sáu người chúng tôi đều có thể nghe hiểu."

Lưu Trấn Đông tháo mũ ra, trầm giọng nói: "Được, giảng bài tốt là được, còn gì khác không?"

Triệu Sơn ngẫm lại, "Còn có hôm nay lúc hắn trở về hình như không vui."

Lưu Trấn Đông bật cười, "Thật không? Hắn chắc là cảm thấy rất tủi thân. Đột nhiên phát hiện xung quanh toàn một đống phi nhân loại, chỉ có hắn là người bình thường. Này không có gì, qua một thời gian ngắn sẽ thích ứng thôi."

Triệu Sơn: "..." Kỳ thật tôi chỉ là hơn người chút thôi!

"Đúng rồi, trở về gặp vài doanh trưởng nói một tiếng, từ giờ trở đi, ai nói việc tôi đã thăng chức lên đoàn trưởng với Đan Phi, liền cút cho tôi đến doanh trại Tây Sơn huấn luyện nửa năm."

"Vâng!" Triệu Sơn cúi chào đóng cửa lại, đi ra ngoài đột nhiên nghĩ kì thật hắn còn một câu muốn nói, thầy Đan hôm nay nói một câu giống với liên trưởng bọn họ đã từng nói - Loại khó khăn này chính là muốn tự mình vượt qua, sớm đã quen rồi.

"Quên đi, vẫn là không nói, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì."

Sáng sớm hôm sau, Đan Phi cõng cái bao, bên trong chứa vài công cụ thường dùng. Tiểu Niên ở phía sau gọi: "Không phải chứ? Cậu lại bỏ bê công việc?" Phải khi bình thường Đan Phi đều là chờ bọn hắn cùng tiến lên ban, hai ngày này sao lại thế này?

"Không thể tính là bỏ bê công việc, tôi gần đây đều đi đoàn 301, quản lí biết."

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

"Hay đấy, cậu được lắm, chạy đi tránh quấy rầy. Cậu cũng không biết tôi cùng Đại Niên mỗi ngày vọt tới công ty lão yêu phụ kia có bao nhiêu thống khổ."

Đan Phi cười cười, thật là tránh quấy rầy sao? Qua hôm nay mới biết được. Nói sau, cậu sao mà không biết cái công ty của lão yêu phụ kia có bao nhiêu khó chơi, lúc ấy công trình tiêu thư này chính là cậu làm, tay cậu cũng không biết bị lau bao nhiêu lần dầu mới bắt. Lão yêu phụ năm mươi trái phải đều hoàn hảo, cậu trong lòng yên lặng đem đối phương biến thành bác gái hàng xóm thì vẫn còn tốt chán(?).

"Ớ? Cậu mua cái mới rồi?" Tiểu Niên thấy Đan Phi bỏ một cái điện thoại vào túi quần.

"Ừ, lúc hôm qua trở về trực tiếp đi tranh chữ số thành, tùy tiện chọn một cái. Có việc thì gọi, tôi phải đi rồi." Cậu không thích bị muộn.

Lại một đường chẹn đến chen đi đi, cuối cùng đến cổng đoàn 301.

Binh lính canh cổng nhận ra Đan Phi, nhưng Đan Phi chỉ cần không phải người ở trong đoàn lý một ngày, cậu vẫn sẽ phải đăng ký. Đan Phi đăng kí, từ xa xa cẩn thận nhìn một lát, quyết định trước trộm trốn được qua khu 612 rồi nói sau. Kết quả lúc cậu đang nhích từng bước thì binh lính canh cổng đã nói, hơn nữa ngữ khí lại thập phần rõ ràng là ghi nhớ những lời này, "Đan Phi, đoàn, khụ, liên trưởng nói, bao giờ cậu tới đây thì trực tiếp đến sân huấn luyện tìm ngài ấy."

Sao ban nãy chuyện này cậu không nói luôn! Hại lão tử mất công nghĩ cách trốn hắn!

Đan Phi phẫn nộ trừng mắt nhìn sĩ binh...lặng lẽ liếc một cái, ngẩng đầu lại đầy mặt tươi cười, "Nhưng mà trưởng bạn à, tôi không biết sân huấn luyện ở đâu." Nơi này không phải rộng bình thường, theo một vị sĩ binh nói, chạy từ đông đến tây phải mất hơn nửa canh giờ. Cậu còn chưa từng đến sân huấn luyện đâu.

Sĩ binh cười, "Tốt, cậu theo người này đi thẳng về hướng nam, sẽ nhìn thấy liên trưởng chúng tôi cũng đang đi ra sân huấn luyện."

Đan Phi mặt có chút hồng, ngượng ngùng cúi đầu, " Bên kia, trưởng ban, có phải bên kia là phía nam?"

Sĩ binh khóe miệng vừa kéo, tay chỉ hướng.

Qua bốn năm mươi phút, cửa điện thoại bảo vệ vang lên, sĩ binh đứng lên bắt, liền nghe âm thanh của Lưu Trấn Đông truyền đến, "Tiểu Thành, Đan Phi không tới sao?"

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

"Báo cáo liên trưởng! Có đến, tôi đã bảo cậu ta đi sân huấn luyện tìm ngài rồi."

"Người đâu?!"

Tiểu Thành: "..." Tôi làm sao biết = =!

Tiểu Thành nơm nớp lo sợ cúp điện thoại, liền nghe Tiểu Trương nói: "Tiểu Thành, kỳ thật vừa rồi cậu chỉ sai hướng rồi."

Tiểu Thành rống một tiếng, "Vậy vì sao cậu không nói sớm!!!"

Tiểu Trương ôm mặt, "Bởi vì tôi cũng mới nhớ ra."

Đan Phi dựa theo phương hướng tiểu Thành chỉ đi lại đi, đi rồi hơn nửa canh giờ rốt cục đi tới nơi, trên đường không có sinh vật nào lớn lên có bộ dạng giống Lưu liên trưởng...

Cậu nhịn không được hô to: "Lưu liên trưởng, anh ở chỗ này sao?"

Lập tức có người rống: "Nơi này là khu nuôi heo, không có Lưu liên trưởng!!!"

Đan Phi: "..."

~~end chương 4 ~