Đan Phi Bất Đan Phi

Chương 5: Ăn cùng nhau



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 5: Ăn cùng nhau

Edit: Thiên Tầm

Beta: Snivy

- --------------------------------------------------------------------

Đây chắc chắn sẽ là một ngày khó quên. Sau khi hỏi đường người nuôi heo, Đan Phi theo chỉ dẫn đã đi ra khỏi khu nuôi heo, sau đó lại đi bộ thêm bốn mươi phút nữa và băng qua một khu rừng nhỏ, cuối cùng cậu dừng lại tại một mảnh đất.

TM, đã đến trưa rồi! Chẳng lẽ ông trời đang trừng phạt vì cậu trốn huấn luyện? Tuyệt đối không phải!

"Mọi người đâu hết rồi? Tất cả mọi người đã đi đâu hết rồi?" Đan Phi khóc không ra nước mắt, đau khổ ngồi bệt xuống mảnh đất trồng cà rốt. Hiện tại, cậu cũng chẳng còn sức để nói nữa, điều duy nhất khiến cậu để tâm chính là đã đến giờ ăn trưa rồi. Cũng đúng thôi, bây giờ đang là buổi trưa, trời còn nóng như vậy, cậu lại còn đang bơ vơ giữa mảnh đất không một bóng người...

Dạ dày biểu tình dữ dội, Đan Phi đen mặt. Ngay lúc đó, điện thoại của cậu đột nhiên reo lên: "Leng keng". Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại trở nên dễ nghe hơn bao giờ hết, nó như một hồi chuông đánh thức Đan Phi từ trong cơn mê! Đúng rồi, cậu mới mua điện thoại mới, cậu hoàn toàn có thể gọi điện cho Lưu Trấn Đông!

Kích động lấy điện thoại, đó là một tin nhắn ——

Hiệp hội Phụ nữ của tỉnh kêu gọi sự giúp đỡ cho người phụ nữ nông thôn nghèo bị ung thư cổ tử cung và ung thư vú. Hãy gọi 400 xxx xxxx để giúp đỡ. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"..."

Đan Phi vui vẻ bỏ qua tin nhắn đó, sau đó liền cảm thấy vô cùng may mắn vì đêm qua cậu đã rất siêng năng lưu lại tất cả những số điện thoại cần thiết trước khi đi ngủ. Tất nhiên, số điện thoại của Lưu Trấn Đông cũng nằm trong đó.

Vừa bấm nút gọi, bên kia liền rất nhanh bắt máy. Không biết có phải ảo giác hay không, Đan Phi tự nhiên cảm thấy tâm tình người kia như được thả lỏng, mặc dù lời nói có hơi khó nghe một chút.

"Thế nào? Cậu cũng biết đường gọi điện sao? Đồ mù đường."

"À, tôi chỉ là nhất thời không nhớ ra mình đã mua điện thoại mới. Chuyện đó, Lưu liên trưởng, tôi không phải là cố ý không đi tìm anh, tôi... tôi bị lạc." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Tôi đợi cậu lâu lắm rồi, đợi tới trưa vẫn không thấy cậu tìm tôi." Chẳng hiểu có phải ảo giác hay không, Đan Phi chỉ cảm thấy Lưu Trấn Đông hình như đang cười khẽ, sau đó mới nói tiếp: "Đừng ngồi dưới đất nữa, tôi đang cách cậu 300 mét phía bên trái, cậu qua đây đi."

Đan Phi quay mặt qua bên trái nhìn, quả nhiên cách đó không xa đúng là có một người, cùng với một chiếc... xe đạp cũ.

Đưa tay che mặt, nào là xe Hummer chuyên dụng trong quân đội, nào là chiến hạm tuần tra, đều là do cậu tưởng tượng quá nhiều. Cũng không thể trách Đan Phi, chắc chắn là do khí chất của Lưu Trấn Đông quá mạnh mẽ, khiến cậu quên mất anh ta chính là một tên "sầu riêng thối"...

Phủi mông đứng dậy, Đan Phi loạng choạng đi tới, cậu không nhịn được mà chạm vào chiếc xe đạp kia, điều này khá là hiếm thấy. Sự xuất hiện của những đồ vật cũ như vậy ở hiện tại là khó có khả năng!

Lưu Trấn Đông rút ra một điếu thuốc, ngửi nó rồi bỏ lại vào hộp, sau đó trầm mặc nhìn Đan Phi. Cảm nhận được ánh mắt này, Đan Phi như thấy mình giống một đứa con đã làm cha thất vọng, chỉ có điều nó hơi đau một chút khiến cậu không thể tự biện mình cho mình: "Thật sự là tôi đã hỏi đường, nhưng họ lại chỉ sai."

"Ừ, tôi biết." Lưu Trấn Đông vỗ nhẹ vào yên xe phía sau: "Lên đây."

Đan Phi quả thật rất muốn nói rằng chiếc xe này có thể bị hỏng, nó không thể nào chịu được sức nặng của hai người, nhưng mà cậu không dám, nghĩ thôi cũng không dám. Chân trái rất nhanh bị đau.

Đường ở đây gập ghềnh, không dễ đi chút nào. Khi Đan Phi ngồi ở yên sau, mông cậu rất đau, nhưng thấy nỗ lực đạp xe của Lưu Trấn Đông, cậu cảm thấy điều này chẳng là gì. Người ta là liên trưởng chạy xe đạp đi tìm cậu, cậu lại còn ghét bỏ?

Vừa định nói tiếng cảm ơn thì Lưu Trấn Đông mở miệng, "Tôi nói này Đan Phi, diện tích khu này cũng không lớn lắm. Cậu sống đến từng này tuổi mà đi bộ mấy tiếng đồng hồ cũng đi không hết được khu này, thật là làm khó cậu rồi."

Đan Phi: "..." Anh có vấn đề về toán học à? Ai có thể đi bộ hai ba tiếng trên một khu đất rộng như vậy?

Đúng lúc này, mông bị sốc một cú rất lớn. Mọi sự tức giận đều bị nghẹn lại trong bụng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Suốt chặng đường, Đan Phi mới nhận ra mình không chỉ bị lừa, mà còn là bị lừa nhiều lần. Lần đầu tiên, quả đúng là Tiểu Thành chỉ sai hướng và lần thứ hai, khi cậu hỏi sân huấn luyện ở đâu, người trả lời cũng không tính là chỉ sai, vì sân huấn luyện đâu chỉ có một cái.

Cách trung tâm bộ chỉ huy khoảng 9 km, có một trại huấn luyện Tây Sơn, nơi mà vào các ngày trong tuần mọi người ít khi đi tới. Khi Đan Phi hỏi đường lần hai thì người kia chính là đang chỉ tới nơi này. Như vậy, chỉ cần theo đường này, dọc theo vườn rau thì sẽ đến trung tâm bộ chỉ huy. Với lại bình thường cũng không có ai tới đây, cho nên... việc cậu đi lạc cũng không thể trách được?

"Cậu hiểu hết toàn bộ chưa?"

"À... anh ăn trưa chưa?" Đan Phi không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Trấn Đông, chỉ dám gào thét trong lòng: Tôi không phải lính của anh, sao anh lại nhìn tôi như vậy? Coi chừng mắt bị thương không thấy gì!

"Cậu nói gì?" Lưu Trấn Đông chạy xe thẳng đến cửa căn tin và dừng lại. Suốt đường đi, Đan Phi không dám ngước mặt lên, vì tất cả mọi người đều nhìn cậu chằm chằm, cậu sợ mặt cậu sẽ bị bỏng mất!

Sau khi vào trong căn tin, Đan Phi lại một lần nữa không nói lên lời. Tất cả những người đang ăn cơm, đều cùng lúc dừng bữa ăn và đứng dậy, đi ra ngoài. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Cậu ăn gì, nói đi?" Lưu Trấn Đông ngồi nửa mông trên bàn, nhìn Đan Phi.

"Tôi muốn ăn thịt với cà tím." Đan Phi nói xong liền ngớ ngẩn cười, không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ Lưu Trấn Đông sẽ tự mình xuống bếp. Là tự tay nấu ăn? Ở đây không có ai khác, mà anh ta lại hỏi mình muốn ăn gì, như vậy là Lưu liên trưởng sẽ tự xuống bếp nấu ăn. Sớm đã nghe nói, người trong quân đội ít nhiều sẽ biết nấu ăn, quả nhiên không sai.

Đan Phi cố gắng không để mình cười quá rõ ràng, sau đó lại nghe Lưu Trấn Đông nói: "Vậy cậu đi làm một phần thịt với cà tím, với một phần cá hương và món canh đi."

Đan Phi bị sốc, cậu nghi ngờ mình có vấn đề về thính giác.

Lưu Trấn Đông vỗ vai cậu: "Đừng có giả điếc, cậu không có nghe lầm, nhanh đi nấu đi."

"Nhưng... tôi không biết..."

"Không biết cái gì? Nghĩ kỹ rồi nói." Lưu Trấn Đông ngoắc Đan Phi lại.

Đan Phi chỉ có thể lủi thủi bước vào nhà bếp. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Lưu Trấn Đông nghe Trương Phong Nguyệt nói là Đan Phi biết nấu ăn, nhưng hắn không nghĩ tới động tác Đan Phi lại nhanh nhẹn như thế. Sau bốn mươi phút, cơm cùng bốn món đã làm xong, còn có thêm một bát súp dưa chuột và món canh nấm kim châm.

"Thật may mắn, chỗ này có tất cả những nguyên liệu mà cậu cần, nếu không cũng không nhanh tới vậy."

Lưu Trấn Đông tìm người cả buổi sáng cũng thấy đói bụng, lúc này thấy đồ ăn liền lịch sự nói qua loa hai câu, rồi bắt đầu dùng đũa.

Đan Phi ăn được một ít thì dừng lại. Tuy rằng đói, nhưng khi ở trong bếp hít khói một thời gian dài, cậu không muốn ăn nữa.Nhưng cuối cùng cũng không hiểu tại sao khi xong xuôi thì chẳng còn một hạt cơm. Có những người chỉ cần ăn cơm và một vài món là đã đủ rồi.

"Lưu liên trưởng, buổi sáng anh chưa ăn à?"

"Ăn rồi."

"Ăn bao nhiêu?"

"Tổng cộng là mười cái bánh bao và ba bát cháo."

"..." Đan Phi cắn đũa. "Bộ đội mấy anh làm bánh bao nhỏ à?"

"Lấy ngực của phụ nữ để so sánh, cup C."

"Phụt, ha ha... ha!" Đan Phi phun súp ra, cái này quá khủng bố rồi, sao anh có thể lấy một phép so sánh như thế!

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

***Tác giả có lời muốn nói: nga, bên này hoàn công, đi ngục giam đầu kia đi dạo, xem buổi tối có thể hay không tục thượng. Ha ha ha ~~~ không nên nhìn không bình a uy, bá vương ta thần mã, đến dì cả mụ không có WSJ dùng!

~~ end chương 5~~