Đằng Ấy Cũng Rõ Ràng Như Thế

Chương 5-8



5.

"Vấn cừ na đắc thanh như hứa?"*

____

*Chú thích: Trích từ Quan thư hữu cảm kỳ 1 của Chu Hy

Bán mẫu phương đường nhất giám khai,

Thiên quang vân ảnh cộng bồi hồi.

Vấn cừ na đắc thanh như hứa?

Vị hữu nguyên đầu hoạt thuỷ lai.

Dịch nghĩa:

Nửa mẫu ruộng vuông như cái gương mở ra,

Ánh sáng và bóng mây chung lại làm thấy bồi hồi xao xuyến.

Hỏi làm sao con ngòi được trong như thế,

Phải chăng nước từ đầu nguồn chảy mãi không ngừng.

___

Tôi cầm sách ngữ văn lên, ôm theo đi dọc hành lang.

Ở trường cao trung trọng điểm, người ôm theo sách đi dọc hành lang như tôi không hiếm thấy.

Tôi bồn chồn thấp thỏm nhìn vào lời văn trong sách, thật ra tôi còn ấp ủ một mục đích.

Bây giờ vẫn là đầu hạ, tôi đã mặc lên bộ đồng phục mùa hè mát mẻ.

Tôi cẩn thận vén phần tóc xoã xuống ra sau mang tai, nhìn về phía sân trường, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Trình.

Dù gì thì trong thành phố chỉ có một trường cao trung trọng điểm, cậu ấy muốn chuyển về cũng chỉ có thể học ở đây thôi.

Nhưng trên sân trường ngoài trừ những học sinh mới cao trung năm nhất không biết nắm bắt thời gian ra thì tôi không hề nhìn thấy cậu ấy.

Tôi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bóng dáng quen thuộc đó.

Chúng tôi gặp lại nhau trên hành lang của trường.

Trên người thiếu niên anh tuấn khoác lên bộ đồng phục màu trắng, thẳng lưng, tay trái ôm lấy một chồng sách, ngón tay bên tay phải đẩy nhẹ cặp kính.

Đối diện với tôi đã cắt mái tóc ngắn thoải mái, đã không còn là đứa trẻ bảo sao nghe vậy năm đó nữa rồi, tôi tự tin cười thật tươi, thoảng thoảng mùi sơn trà hé nở.

"Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

Tôi nhìn thấy câu văn đó trong sách ngữ văn giống như lời tự hỏi tự trả lời vậy.

"Niên thiếu khế nguyệt kỷ thời hữu?"

"Tôi tin rằng, trăng thanh gió mát, mãi mãi trong trái tim tôi."

6.

Tôi ở lớp chọn ban khoa học xã hội, cậu ấy ở lớp chọn ban khoa học tự nhiên.

Hai lớp cách nhau cả một dãy hành lang.

Nghe nói cậu ấy cũng được làm lớp trưởng.

Cuối tuần, bố mẹ hai bên của chúng tôi hẹn nhau cùng ăn cơm.

Người lớn thì chuyện trò vui vẻ, tôi với cậu ấy cũng nói chuyện câu được câu chăng.

"Cậu không hối hận sao? Từ bỏ một ngôi trường tốt như thế."

Tôi mở lời thăm dò.

Trần Trình vẫn mặc chiếc áo sơ-mi màu trắng, khoé mắt hơi trùng xuống ánh lên vài ngôi sao.

Rất lâu, lâu đến mức tôi quên mất mình đã hỏi câu đó, thì bỗng nhiên cậu ấy lại nói.

"Mình không hối hận."

Tôi vừa ngậm một cái bánh bao chiên, chợt giật mình khiến bánh bao chiên rơi xuống bàn.

"Cậu đã thay đổi rất nhiều, Tô An An."

Tôi mỉm cười, cũng đáp lại một câu.

"Cậu cũng thế mà, lại trở nên đẹp trai hơn rồi, bất quá vẫn cứ được yêu thích như trước đây~"

Trần Trình lắc đầu, đột nhiên lại cười méo xệch.

Giống như gió xuân lướt nhẹ qua mặt tôi vậy, tôi rất ít khi được nhìn thấy cậu ấy cười.

"Đúng thế, cậu lại xinh hơn rồi."

Tôi lén lút mím môi, che đi mang tai đang đỏ lừ.

Kì lạ quá, lần này Trần Trình quay về, mối quan hệ với tôi cũng thân thiết hơn rất nhiều rồi.

7.

Lớp khoa học xã hội con gái nhiều, thị phi cũng nhiều.

Cho dù tôi là một người hiền lành tốt bụng, thì cũng có ngày gặp phải gặp chuyện.

Tôi không hơn không kém nhớ được tên của Cao Xán Nhiên trên bảng đen, bởi vì cậu ấy quả thực trong tiết tự học nói quá nhiều rồi.

Sau đó lúc tôi tan học thì bị người được gọi là "chị" của cậu ấy lôi đến phía sau trường.

Tôi sắp bất lực ch.ết mất, rõ ràng mọi người đều không còn là học sinh tiểu học nữa rồi, tại sao lại vẫn xảy ra cảnh kiểu này chứ!?

Thật sự không biết Cao Xán Nhiên vào được lớp chọn thế nào?!??!

Tôi cố gắng duy trì nụ cười, nhưng lại không ngờ đến bà chị của cậu ta không có ý bỏ qua cho tôi.

Tôi bị chị ấy tóm lấy cổ tay, giữ chặt đằng sau lưng tôi.

Tôi cố chấp không chịu xin lỗi, dù gì thì tôi cũng chẳng làm sai điều gì.

Rất lâu, tôi nghe thấy chị ấy phát ra tiếng "Oái~" đau đớn.

Trần Trình bẻ hai tay của chị ta ra sau lưng, dùng đầu gối ấn xuống, ánh mắt có vài phần độc ác.

Cậu ấy tàn nhẫn ấn xuống, rồi buông chị ấy ra.

Trần Trình kéo tôi đứng ra sau, nét mặt khinh thường.

"Tôi hi vọng sau này chị đừng có đến làm phiền Tô An An nữa."

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy đường nét góc cạnh sắc sảo của cậu ấy.

Chị gái đối diện cũng có thể tỏ vẻ ra oai thôi, không dám đánh nhau, chị ta phô trương thanh thế rồi đi mất.

Trần Trình xoay người lại, ánh mắt lại biến thành không màng thế tục giống như thường ngày.

"Tô An An, bọn họ không làm gì cậu chứ?"

Tôi lắc đầu, cố nở một nụ cười.

Trần Trình xoay tay, nhẹ nhàng lau đi bụi trên mặt tôi, gió thổi qua, thân hình cao gầy hiện rõ trong bộ đồng phục rộng rãi.

Hoàng hôn ngả bóng trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu ấy, Trần Trình quay lưng lại với ánh sáng, tôi đứng ngược sáng nhìn cậu ấy, giống như cậu ấy đang phát ra ánh sáng vậy.

Khung cảnh đẹp đẽ như thế, tôi chỉ muốn nói một câu.

"Gaia!" (phát sáng như ultraman vậy đó:))))

NONONO đi nhầm đến phim trường khác rồi.

"Trần Trình, cảm ơn cậu."

"Ừm."

Tôi với Trần Trình đi người trước người sau đến nhà để xe.

Trần Trình đưa chân vòng qua xe đạp, do xe của tôi bị chị gái đó làm hỏng rồi, cậu ấy vẫy tay với tôi.

"Lên đây đi."

Tôi có chút ngạc nhiên.

Phía sau xe của Trần Trình có thể chở thêm người khác, ban đầu tôi còn hỏi cậu ấy rằng có phải là để chở cô gái nào đó không.

Rốt cuộc, vậy mà tôi lại là người đầu tiên ngồi ở sau xe cậu ấy.

Đạp xe đi, tôi nhẹ nhàng túm lấy góc áo đồng phục của cậu ấy, mùi trầm hương trên người Trần Trình thuận theo gió bay bay.

Chúng tôi chạy băng băng ở đại lộ ngoài trường, những bóng cây lốm đốm đong đưa.

Đài phát thanh trong trường vang lên, là bài "Bóng bay tỏ tình" của Châu Kiệt Luân.

"Em nói rằng theo đuổi em khó lắm, để cho anh biết khó mà lui~"

Tôi khẽ đung đưa hai chân, làn gió mát thổi qua chân tôi ngứa ngáy.

"Em không cần quà cáp đắt tiền, chỉ muốn một chiếc lá rơi trên đại lộ Champs"

"Khá hay đấy."

Tôi nghe thấy cậu ấy lẩm bẩm gì đó.

8.

Bước vào học kì 2 của cao trung năm 2, việc học bắt đầu căng thẳng hơn.

Mỗi ngày tôi đều bị những quyển sách học

thuộc không hết phiền muộn đến mức nghi ngờ nhân sinh, đúng là khâm phục tôi ban đầu đã chọn văn.

Tôi với tầng nhà Trần Trình đối diện nhau, tôi nhìn thấy đèn trong phòng của Trần Trình vẫn luôn sáng.

Lập tức có thêm động lực học tập, cố lên!