Đằng Ấy Cũng Rõ Ràng Như Thế

Chương 9-12



9.

Tôi suýt chút nữa rớt xuống top50 của lớp, nguy hiểm quá.

Trần Trình vẫn luôn đứng thứ nhất trong lớp khoa học tự nhiên.

Mỗi ngày hai chúng tôi đều cùng nhau đi học rồi tan học, mối quan hệ...có chút...ấm áp?

Mỗi ngày tôi đều cảm thấy ngủ không đủ, trong tiết tự học buổi sáng buồn ngủ thành chó.

Tiết tự học sáng nay, tôi nghe thấy bạn gái bàn sau tám chuyện.

Vốn dĩ tôi không hứng thú với mấy chuyện này, nhưng tôi nghe thấy hai chữ "Trần Trình", thì lập tức hăng hái hẳn lên.

"Các cậu có biết không? Cao Xán Nhiên thích Trần Trình đấy, buổi chiều sẽ đi tỏ tình."

? Tôi chầm chậm đánh ra một dấu hỏi.

Cái người tên Cao Xán Nhiên này sao lại cứ như âm hồn bất tán thế, từ lần kiểm tra trước cậu ấy đã rớt xuống lớp cơ bản, tôi cũng không còn gặp được cậu ấy nữa, sao lại nhảy ra trước mặt rồi?

Hay cho một Trần Trình, thật không biết trông đẹp trai như thế để làm gì, cả ngày chỉ biết mỗi việc học.

Tôi vểnh tai lên nghe tiếp.

"Cao Xán Nhiên? Vậy hai người đó có hi vọng đấy."

Tôi không nhịn nổi nữa quay xuống, hỏi một câu.

"Tại sao hai người đó có hi vọng thế?"

"Lớp trưởng cũng thích tám chuyện à~ Cậu nghe mình phân tích này: Cao Xán Nhiên là kiểu người nhiệt tình như lửa, trông cũng xinh đẹp, Trần Trình thuộc kiểu người điềm tĩnh lạnh lùng, đẹp trai thì không cần phải nói, việc học cũng rất tốt."

Tôi kiểu: Đây mà gọi là phân tích cái gì chứ.

"Còn nữa, hôm đó mình còn nhìn thấy, Trần Trình giúp Cao Xán Nhiên chuyển sách đấy!!!!"

"Wow ngưỡng mộ quá"

Đột nhiên tôi tức đến mức đập bàn, trong lòng tự an ủi chính mình rằng: Trần Trình là một người tốt bụng, Trần Trình là một người tốt bụng, cậu ấy chỉ là đi ngang qua giúp đỡ mà thôi, chỉ là đi ngang qua giúp đỡ mà thôi.

Tôi cứ đứng ngồi không yên cho đến buổi chiều tan học, nán lại ở trên cầu thang.

Cuối cùng Trần Trình cũng bước ra rồi, cậu ấy cầm theo túi sách, một tay thì cầm kính.

Tôi vừa định qua đó, thì không biết Cao Xán Nhiên từ đâu xông ra, qua đó vỗ vai Trần Trình.

Nói thật thì, Cao Xán Nhiên thật sự rất chói mắt.

Cậu ấy với Trần Trình vai kề vai, tuỳ ý cười với nhau, tóc đuôi ngựa buộc cao lắc qua lắc lại.

Tôi lùi lại một bước, trong lòng là đồng bằng tự ti hoang vu, rồi lại chìm trong bóng tối.

Cao Xán Nhiên nói gì đó với Trần Trình, nắm lấy tay của Trần Trình.

Tôi không thể nhìn tiếp được nữa, chạy xuống từ trên cầu thang.

Trong đầu tôi toàn là hình bóng Trần Trình và Cao Xán Nhiên vai kề vai.

Bọn họ ở cạnh nhau, đúng là toả sáng lấp lánh.

Trong đầu đang nghĩ đến những chuyện khác, chân cũng lười biếng.

Tôi từ trên cầu thang tầng 2,trở mình lăn xuống tầng 1.

Tôi nghe thấy Cao Xán Nhiên hét "Á" lên một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Trần Trình và Cao Xán Nhiên.

Sao lại gặp được vào lúc này chứ.

Trần Trình chạy đến đỡ tôi dậy, tôi nhịn đau đẩy cậu ấy ra, vô cớ tức giận.

"Phiền chết mất, cậu đừng bao giờ đi cùng với tôi nữa."

Tôi cũng không nói tại sao, nhìn thấy Trần Trình sầm mặt mày, trong lòng tôi cũng khá là khó chịu.

Tôi muốn bỏ đi, Trần Trình lại dứt khoát đuổi theo tôi, bế tôi lên.

Lúc đầu tôi còn muốn giãy dụa thoát ra, nhưng cậu ấy mạnh hơn tôi, đành thôi không già mồm nữa.

Cao Xán Nhiên không biết từ lúc nào đã rời đi rồi, ánh mắt tôi hốt hoảng.

Tôi mới phát hiện ra căn bản tôi không phải là cái người tự tin đó, trước mọi thứ liên quan đến Trần Trình, những giả tưởng tự tin đó đều bị xé bỏ.

Tôi luôn cảm thấy tự ti trước mặt Trần Trình.

Tôi cảm thấy mình căn bản không thể chạm vào cậu ấy.

Nhưng bây giờ quả thực tôi đang ở trong vòng tay của cậu ấy.

"Tại sao cậu lại phải chạy?"

Cậu ấy đến cả hỏi ngữ khí cũng lãnh đạm.

"Không nhẫn tâm làm phiền cậu và Cao Xán Nhiên, xin lỗi."

Bỗng nhiên, cậu ấy dừng lại.

"Thế nào?" Tôi tưởng rằng cậu ấy muốn trách móc tôi lo chuyện bao đồng.

"Tô An An, có phải cậu tưởng rằng, mình đối xử với mọi người đều giống như cậu không?"

Cậu ấy thả tôi xuống, hàng lông mi đen dài run rẩy.

"Có phải cậu cảm thấy mình rất lăng nhăng không?"

Tôi ngẩng đầu lên, định nói, thì lại nhìn thấy đôi môi mím chặt của cậu ấy.

"Không phải, mình...tưởng rằng cậu và Cao Xán Nhiên đang hẹn hò."

"Vậy bây giờ mình đối với cậu là gì? Hàng xóm? Bạn học?"

"Chúng ta, không phải là bạn rất tốt sao?"

Tôi chưa từng nhìn thấy một Trần Trình như thế, bỗng nhiên mắt cậu ấy đỏ lên, nắm chặt hai tay.

"Bạn bè?"

Cậu ấy tiếp tục bế tôi về nhà, nhưng từ lúc đó không nói thêm câu gì với tôi nữa.

10.

Tôi không biết tôi đã làm sai ở đâu rồi, tôi chỉ là hiểu lầm mối quan hệ giữa Cao Xán Nhiên và Trần Trình mà thôi, tại sao cậu ấy lại không thèm để ý gì đến tôi lâu như vậy chứ.

Được nghỉ hè rồi, tôi định đi tìm Trần Trình để nói rõ.

Tôi đến gõ cửa nhà cậu ấy, đợi cả nữa ngày mà không có ai ra mở cửa.

Tôi ngồi ở chỗ cầu thang, lặng lẽ đợi cậu ấy quay về.

Tôi có chút rảnh rỗi, gối đầu lên đầu gối thế mà lại ngủ mất tiêu.

Có lẽ là đã trôi qua được nửa tiếng, tôi mơ màng mở mắt ra, phát hiện ra mình đang nằm trên giường của Trần Trình.

Trần Trình đang ngồi trên bàn học giải đề, ngón tay thon dài cầm bút.

Cậu ấy mặc áo cộc tay màu trắng, chân trái duỗi thẳng để lộ ra mắt cá chân, chân phải cong lại kê lên một cái hộp nhỏ dưới bàn học.

Cậu ấy nhận thấy ánh mắt của tôi, ngoảnh lại nhìn tôi.

Ánh mắt vẫn cứ hờ hững như sóng vỗ.

"Cầu thang lạnh lắm, cậu thì ngủ say như chết vậy, nên mình đã bế cậu vào đây."

Cậu ấy nói câu đấy mà mặt không đỏ tim cũng không đập nhanh, giống như chỉ đơn giản là di chuyển toạ độ.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu ấy thật lạnh lùng.

Tôi che đi mang tai đang đỏ bừng lên, muốn hỏi cậu ấy tại sao lại tức giận.

Chẳng qua vừa định nói thì mới phát hiện ra, mối quan hệ của chúng ta hình như từ vữa này đã quay lại như lúc đầu, bây giờ mà nhắc đến cũng không được.

Thật ra nghĩ lại thì cũng tốt, mối quan hệ thoải mái không cần phải giải thích đã có thể làm hoà rồi.

"Cho cậu này, nho chanh đông lạnh."

Trên tay cậu ấy cầm nho chanh đông lạnh, đưa qua cho tôi.

"Sao cậu biết được mình thích uống nho chanh đông lạnh?"

Tôi có chút nghi ngờ, tôi chưa từng nói chuyện này với cậu ấy.

"Chỉ có cậu được phép nói, còn không cho phép mình được xem sao?"

Cậu ấy ngoảnh lại, hơi nhướng mày, đuôi mắt cong lên.

Lời này nói ra có chút kỳ lạ, tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì, thì Trần Trình đã lôi ra một bó hoa dã bách hợp bên cạnh bàn học giống như đang làm ảo thuật vậy.

Cậu ấy ngồi xổm xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên của tôi, nhìn thẳng vào tôi.

"Tặng cho cậu đấy, Tô An An."

Tôi ngơ ngác nhận lấy, mở miệng tận mấy lần nhưng đều không nói được lời nào.

"Mau đi đi, vừa rồi mẹ cậu gọi đến đấy."

Tôi cầm chặt bó hoa dã bách hợp, giống như một cô dâu đang bỏ trốn vậy, chạy vụt ra khỏi nhà của Trần Trình.

Cậu ấy đây là, tặng cho mình một bó hoa sao?

Dã bách hợp toả sáng và nở rộ, giống như một tôi tuỳ ý khác vậy.

Cậu ấy đây là đang bảo mình đừng tự ti sao?

11.

Vì lí do là đã lên cao trung năm 3, nên tôi căn bản không có thời gian nghĩ về bó hoa dã bách hợp đó nữa.

Chỉ vào những lúc đêm khuya yên tĩnh, tôi sẽ nhớ về mùi trầm hương ngày hôm đó khi cậu ấy bế tôi về nhà.

Thật ra ngày hôm đó tôi không hề ngủ say, cậu ấy vừa bế tôi lên là tôi đã tỉnh rồi.

Nghĩ đến đây, mang tai tôi lại nóng hết cả lên.

2:46 sáng, tôi định đi ngủ, lặng lẽ vén một góc rèm cửa lên, Trần Trình ở đối diện vẫn chưa ngủ.

"Chúc ngủ ngon, tội phạm phóng hoả tâm hồn thiếu nữ."

Tôi mang theo ý cười, cứ lẩm bẩm mãi.

12.

Lời thề 100 ngày đã đến rồi, trạng thái học tập gần đây của tôi cực kì tốt, mấy lần liền đều leo lên top 15 của lớp.

Trần Trình vẫn luôn ổn định giữ vị trí thứ nhất.

Khi ở trường, có những lúc tôi sẽ dành thời gian để đi vệ sinh.

Mỗi lần tôi đều có thể gặp được Trần Trình ở lối cầu thang.

Cậu ấy luôn đi rất chậm, dùng ngón trỏ tay trái đẩy kính lên.

Hôm nay tan học, quả thực tôi nhìn không nổi cái dáng đi chầm chậm của cậu ấy nữa rồi. (Mẹ nó chút thời gian của bà đây dành để đọc sách không tốt hơn sao?)

Thế là tôi nắm lấy cổ tay của cậu ấy, bước nhanh về phía trước.

Vào đầu mùa hạ, cơn gió mang theo một chút cảm giác mát mẻ.

Trần Trình bước thật nhanh theo tôi, trong mắt có thêm chút màu sắc.

Về đến nhà tôi mới nhận ra, vậy mà vừa nãy tôi lại nắm tay Trần Trình sao! Cậu ấy chính là Trần Trình đấy!

Từ nhỏ tôi đã hay xấu hổ và nhạy cảm, bây giờ lại thêm lí do tôi học văn, tâm tư lại nhiều thêm vài phần tinh tế.

Cho nên bây giờ mang tai của tôi lại đỏ lên rồi!!!!!!!!!