Đằng La Chi Mộng

Chương 16: Player



Dương Lệ Nhiên khi biến thành nam nhân quả thực là phong hoa tuyệt đại, tiên tư ngọc sắc, khiến cho người say mê nữ sắc từ nhỏ như Ma U trong phút chốc phải đỏ mặt. Tương truyền rằng đôi mắt của hồ ly có thể hớp hồn người bị nó quyến rũ, một khi xa vào bẫy thì khó lòng mà thoát ra được, cả người chìm đắm trong hư ảnh, tâm trí hỗn loạn. Tuy đồn là thế, Ma U vẫn một mực để Dương Lệ Nhiên quyến rũ mình, bề ngoài thì trông có vẻ bị cô hớp mất hồn trí, thực chất là đang dùng bí thuật dò xét cô.

Bí thuật này chỉ có thể thi triển được khi người thi triển và người bị thi triển phải sát lại gần nhau nhất có thể, môt khi thi triển thì nội tâm lẫn bí mật của người đó đều sẽ bị người kia nắm rõ trong lòng bàn tay.

Dương Lệ Nhiên cũng đâu có dễ xơi đến thế, sức mạnh của Hồ Cung Chủ* không phải để làm cảnh, phân tách linh hồn, biến hóa không gian, xáo trộn vạn vật, còn có thể xuyên thấu tâm tư người khác.. tất cả đều quen thuộc như thể cô đã từng thi triển qua, hiện tại, cô cũng rất muốn xem xem Ma U là loại người như nào, bất giác cũng thi triển bí thuật.

"Ngươi!"

"Cô!"

Dương Lệ Nhiên hơi nhếch môi, vỗ tay tán thưởng: "Uầy, không ngờ là đồng hương, còn là cái tên khốn dám chọc thủng bánh xe đạp của ta, được lắm, coi như ta bị đày đến đây cũng không quá thiệt thòi."

Ma U hơi chột dạ, sợ hãi lùi người về sau, liên tục xua tay: "Đừng đừng, lúc đó ta bị người xúi giục mới phải làm như vậy. Nể tình.. nể tình chúng ta là đồng hương, bỏ qua cho ta đi ha."

"Bỏ qua cái con khỉ! Ngươi biết cái xe đó bao nhiêu tiền không hả, chỉ tính đến bánh trước thôi đã đáng giá vài chục triệu rồi, vậy mà ngươi dám chọc thủng cả hai bánh! Con mẹ nó ngươi biết tiền sửa xe mất bao nhiêu không hả?"

Ma U hoảng loản ngồi sấp xuống, hai tay che đầu hứng chịu cú đạp từ Dương Lệ Nhiên, khóc lóc cầu xin:

"Xin lỗi mà.. ta thực sự không biết nó đắt như vậy."

"Câm miệng!"

Cô nói xong liền nhào qua đánh lộn qua lại với Ma U suốt nửa canh giờ, hai tiểu hệ thống vừa gặp nhau đã tâm linh tương thông, bắt tay nhau hò hét cho chủ nhân của mình. Một đứa cầm cờ đỏ, đứa ngược lại thấy chủ nhân mình đánh không lại liền giơ cờ trắng rồi ném thẳng vào màn hình của đứa kia, sau cùng cả chủ lẫn tớ đều đâm ra đánh lộn.

Hai khắc sau, sau khi đã phân thằng bại rõ ràng với Ma U, Dương Lệ Nhiên mới thỏa mãn ngừng tay lại, vươn vai một cái rồi trèo ra khỏi người Ma U. Hắn ta mặt mày sa sầm lại, nhìn khóe môi và hai vùng má bị đấm đến ửng đỏ thì thở ra một tiếng đầy bất lực.

Nếu như Dương Lệ Nhiên còn là nữ nhi thì hay rồi, hiện tại cô là nam nhi, thân thể cường tráng được tôi luyện trong chiến trường nhiều năm sao hắn có thể địch lại? Thể lực lẫn sức mạnh đều vượt ngưỡng cửa sức chịu đừng của hắn, hơn nữa.. Dương Lệ Nhiên không dùng linh lực đánh hắn, thay vào cô sử dụng những môn võ học được ở thế giới kia, mỗi đòn đều nhắm thẳng đến mặt hắn mà đánh.

Luôn miệng mắng hắn là tên vô sỉ, còn chửi hắn có mặt đẹp mà không biết sử dụng, trách não hắn quá ngắn, dùng gương mặt tuyệt mỹ này chỉ phí phạm.

"Mẹ kiếp! Sao không nhìn lại mặt cô đi! Nó là cái gì? Ta có thể so sao?"

"Hửm?"

Dương lệ Nhiên quay người lại, tay khẽ sờ tai của mình, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Tại sao hệ thống của cô nó lại nhân đôi rồi? Từ ngoại hình đến giọng nói của đều không mấy khác biệt, cùng là tiếng rè rè của robot nhưng cách gọi thì lại ngược lại. Một bên kêu "chủ nhân", bên còn lại kêu "ký chủ"? Một con màu hồng, con còn lại màu xanh? Màu xanh thì đúng là của cô, còn con màu hồng kia.. nó là của ai?

Chẳng lẽ..

"Này, ngươi có hệ thống đúng không?"

Ma U nghe vậy thì có phần hơi ngạc nhiên, hắn ta bật dậy sau đó ôm hệ thống của mình vào lòng, xoa xoa nó rồi nhìn cô, lông mày nhướng lên: "Ngươi.. nhìn thấy nó?"

Dương Lệ Nhiên gật đầu: "Ừm, vậy ngươi thì sao, có thấy hệ thống của ta không?"

Ma U khẽ lắc đầu, nếu hắn ta có thể nhìn thấy hệ thống của cô thì cũng đâu cần che giấu thân phận. Nhiệm vụ của hắn liên quan mật thiết đến cô, lại nhận được lời cảnh cáo từ hệ thống của hắn rằng nếu để lộ hắn là Player, ngay lập tức sẽ có người truy đuổi giết hắn.

Mới đây bảng hệ thống toàn thế giới đều ra thông báo khẩn cấp cho tất cả Player rằng có người đã tiếp nhận nhiệm vụ thanh trừng bọn họ, nói nhất định phải che giấu thân phận kỹ càng, một khi để lộ sẽ bị diệt trừ không thương tiếc.

Hiện tại tất cả bảng hệ thống đều truy tìm tung tích của người thanh trừ nhưng không có bất kỳ manh mối nào.

Bởi vậy Ma U đâu có hó hé quá nhiều lời, tùy theo diễn biến của cốt truyện mà làm tròn bổn phận của chính hắn. Dương Lệ Nhiên là nhân vật quan trọng gắn liền với Long tộc và Ma tộc, chỉ cần giúp cô thì đời sau hắn ta coi như có đùi lớn để bám vào.

Ai lại ngờ.. Dương Lệ Nhiên lại là Player khác.

"Cô là Player đặc biệt sao? Có thể thấy hệ thống của người khác sao?"

Dương Lệ Nhiên không hài lòng với biệt danh "Player" mà bọn họ đặt ra để chỉ những người xuyên không cho lắm, nhưng dù sao cũng là người giống bọn họ, quy tắc thế nào thì như vậy đi. Nghĩ rồi cô lại nói tiếp:

"Không biết, hệ thống của ta có chút đặc biệt nên mấy phương diện này hẳn là do nó."

Ma U tỏ ra khá tò mò, sát lại gần chỗ cô tìm kiếm: "Hệ thống đặc biệt ư? Nó ở đâu vậy?"

Dương Lệ Nhiên đẩy mạnh hắn ta, nói: "Ngươi có căng mắt ra cũng không thấy được nó đâu. Trước khi ta đến đây nó đã ở cùng ta rồi, đặc biệt thì ta không biết nhưng lỗi thì có rất nhiều, nhưng những đặc quyền nó mang lại cũng rất nhiều, chẳng hạn như.. bây giờ ta có thể nhận biết được ai là Player thông qua bảng trạng thái trên đầu người đó."

Ma U nhìn lên đầu mình, giơ tay phẩy qua phẩy lại đầy khó hiểu sau đó thở dài:

"Tuyệt ghê ha, ta lần đầu nghe qua có hệ thống lỗi đó."

Dương Lệ Nhiên nhoẻn miệng, nở nụ cười đầy đắc ý với Ma U. Thấy đã không còn chuyện để nói nữa, Dương Lệ Nhiên mời từ từ đứng dậy, phủi phủi tay sau đó chỉnh trang lại quần áo rồi đi về phía hang động lần trước.

Đến nơi, cô ngồi xuống, giơ ngón cái ngoắc ngoắc hai cái ý chỉ Ma U phải vào trong đó cùng cô. Ma U lúc đầu có hơi do dự, hệ thống màu hồng xinh xắn của hắn liền bay qua nhắc nhở. Nó nói Dương Lệ Nhiên là nhân vật quan trọng gắn kết với chuỗi sự kiện tiếp theo, nếu không làm theo lời cô hoặc chống phá các hành động của nhân vật thì rất có thể dòng chạy cốt truyện sẽ bị đứt đoạn, nhiệm vụ cũng vì thế mà thất bại.

Player không làm đúng nhiệm vụ được giao phải chịu hình phạt cực kỳ tàn khốc, nhẹ thì bị trừ điểm, nặng thì bị cắt bỏ chức danh Player, mãi mãi kẹt lại trong thế giới này. Một số người mang theo sứ mệnh công lược nhân vật quan trọng, không hiểu làm sao giữa chừng lại thất bại, chịu kết cục còn đáng sợ hơn cả lăng trì, vì vậy.. Ma U không còn cách nào khác ngoài cắn răng đi vào bên trong.

Hắn ngồi ngoài cửa, cách cô khoảng hai thước, mỗi bước đều nhẹ nhàng, hành động thận trọng đến mức chỉ sợ người trong đó sẽ tỉnh lại, con ngươi dán chặt vào người cô, phòng trừ Dương Lệ Nhiên nổi sát ý muốn ra tay giết hắn.

Cô rõ ràng không hề ngủ, vào trong đó chỉ để điều lại lượng linh khí bị tiêu hao do hai luồng sức mạnh xung kích, giả ngủ hẳn do thấy chán. Lại nói, lúc cô nhắm mắt, Ma U thoáng thấy được bên trong vạt áo kia là ba chiếc kim dài, vừa dài vừa nhỏ hệt như con kiến. Nó cùng màu với màu áo của Dương Lệ Nhiên nên rất khó phát hiện được, cũng may do mắt hắn tinh hơn người thường, nhìn rõ được trên ba đầu kim ấy là kịch độc.

Mà ba chiếc kim chứa kịch độc đó.. chúng hướng về phía hắn. Đây là.. đang thị uy sao?

Ngẫm lại, mấy bí thuật và cách tu luyện ở đây thật quá phức tạp, bản thân hắn không thừa hưởng được ký ức của nguyên chủ nên đành dựa vào số điểm ít ỏi để tra cứu thông tin, khó khăn lắm mới tu luyện thành công bí thuật đặc biệt của mẹ nguyên chủ để lại, nếu bị giết thì không cam tâm cho lắm.

"Qua đây."

"Ta ngồi đây được rồi." Ma U khẽ xích mông ra bên ngoài, cách được cô bao xa thì cách. Dương Lệ Nhiên chỉ nhìn, thu lại ba cái kim vào trong chuôi kiếm, lặng lẽ hé mắt.

"Tùy ngươi vậy. Bây giờ ta chỉ muốn biết thêm những chuyện của quá khứ, nếu ngươi đã kể rành rọt vậy thì kể tiếp đi, ta muốn nghe."

Ma U hơi nhíu mày, hỏi lại: "Hệ thống của ngươi không cho ngươi biết những chuyện này sao?"

Dương Lệ Nhiên tặc lưỡi, nghiêng đầu về phía hắn mà nói rằng: "Ta mà biết thì cũng không cần ngươi phải kể nhiều đến như vậy. Nó lỗi, đương nhiên về mấy phương diện khác cũng sẽ bị lỗi, tùy duyên ta mới biết được thông tin của nguyên chủ, còn không thì kiếp sau!"

"Chậc.. tội nghiệp thật. Ta cứ tưởng ta là người nhọ nhất trong những người bị đưa đến nơi này rồi cơ chứ, xem ra vẫn còn có người hơn ta.."

Dương Lệ Nhiên phẩy tay: "Đừng có lèo nhèo, kể đi."

Hết chương 16