Đằng La Chi Mộng

Chương 17: Vinh Quang Hay Lụn Bại



Nếu như Dương Lệ Nhiên đã muốn nghe thì Ma U không thể không kể. Thời điểm Long Vương và Long Hậu chôn vùi trong biển lửa, hai quân thần trung thành vốn không được xem trọng là Ưu Vô và Thượng Tư Hoán đứng ra khởi dậy cuộc chiến chống lại Ma tộc và Nhân tộc. Sau một trăm năm đấu tranh kịch liệt, cuối cùng ánh sáng của Long tộc là Lãnh Cơ Uyển cũng ra đời.

Nàng ta khi bước ra khỏi vỏ trứng đã được định sẵn là chủ nhân tương lai của Long tộc, vì vậy mà Ưu Vô đã dốc hết sức bồi dưỡng Lãnh Cơ Uyển trong thầm lặng. Ưu Vô rất nghiêm khắc, không chỉ đem nàng ta giam lỏng trong cung điện dưới lòng đất, còn dùng roi đánh nàng ta mỗi ngày.

Cho đến một ngày, tin tức Lãnh Cơ Uyển chết trên chiến trường được lan rộng ra bên ngoài, truyền tới đoàn quân đang chiến đấu oanh liệt ngoài chiến trường. Bọn họ không tin vào những lời đồn đoán đó, cho nên.. dốc hết tâm sức chiến đấu, một lòng tin tưởng Lãnh Cơ Uyển vẫn chưa tử trận sa trường. Bọn họ cứ đánh mãi, đánh mãi, đánh đến sáng sớm hôm sau mới dừng lại.

Ma U kể đến đó liền ngừng lời, nhìn vài dòng chữ còn lại trên màn hình hắn còn chưa đọc hết, dứt khoát tắt đi sau đó nói:

"Ta chỉ biết được đến vậy. Cái chết của Lãnh Cơ Uyển có rất nhiều uẩn khúc, chỉ sau khi cô chiếm lấy thân xác của nàng ta, bi kịch sau này mới được cứu vãn."

Dương Lệ Nhiên hơi suy tư: "Quả thực lúc ta xuyên đến, Lãnh Cơ Uyển kia sớm đã bất động trong đống xác, cả người đều lãnh lẽo, trong khoang miệng toàn máu là máu. Cũng may, khi đó quân đoàn Long tộc đang mải đánh nên không có phát hiện."

Ting!

Hệ thống của cô đột nhiên nhảy ra, vui vẻ thông báo tin tốt: "Chúc mừng chủ nhân đã mở khóa cốt truyển ẩn đầu tiên của mình, điểm thưởng tăng 120 nghìn, phúc lợi mua bán vật phẩm và vòng quay may mắn sẽ mở ra khi chủ nhân mở khóa được cốt truyện tiếp theo."

Dương Lệ Nhiên mở lời: "Mở khóa cốt truyện ẩn đi."

Hệ thống khẽ búng ngón tay sắt của mình, một bảng trạng thái đầy đủ liền lập tức hiện lên. Dương Lệ Nhiên nhấn vào sau đó đọc qua một lượt.

Lãnh Cơ Uyển – 17 tuổi – cha mẹ là Lãnh Thiên Lư và Hồ Ngưng Nguyệt. Sở trường là thổi sáo và múa kiếm. Tính cách khá trầm lặng, đặc biệt rất ghét làm phiền lúc đang ngủ. Có quan hệ khá tốt với một số Nhân tộc và Tiên tộc, từng có hôn ước nhưng sau đó bị hủy bỏ.. v. V..

"Từng có hôn ước? Lãnh Cơ Uyển trước giờ vẫn luôn ở chiến trường, làm sao có thể có hôn ước với người khác?"

Ma U nghe vậy thì có hơi tò mò sát lại: "Mở ra cốt truyện rồi sao?"

Dương Lệ Nhiên đẩy hắn ra chỗ khác, vuốt màn hình sau đó đọc qua một lượt.

"..."

Rầm!

"Ngu xuẩn! Thật là quá ngu xuẩn! Đường đường là thế tử cao cao tại thượng của một tộc vậy mà lại khấu đầu quỳ gối với một nam nhân Nhân tộc, làm trâu làm ngựa cho bọn chúng suốt hai năm, bị tình yêu làm mờ đôi mắt mà không biết rằng bản thân đã bị tính kế khi nào không biết!"

Dương Lệ Nhiên giận đến nỗi nổi hết gân xanh trên mặt, tay siết thành nắm đầm rồi đập thẳng vào tường, khiến nó sứt một mẻ lớn. Cả hạng động như chịu cơn địa chấn mức độ nhẹ, rơi lộp bộp từng viên đá nhỏ xuống nền đất, người hứng chịu nhiều nhất đương nhiên là Ma U. Hắn ta ngồi ngay ngoài cửa hang, nơi có nhiều vụn đá nhất.

Ma U bị đá rơi trúng đầu thì khó chịu, hắn cầm lấy một viên nhỏ sau đó ném về phía cô, miệng vuông lời mắng chửi:

"Điên thì cút ra chỗ khác dùm, đừng có mà lên cơn rồi làm hại người vô tội!"

Dương Lệ Nhiên đá xéo hắn, quát: "Có chút đá vụn đó mà ngươi cũng không né nổi, vô dụng có mức độ thôi chứ."

Ma U nhíu mày, tiến tới tranh luận với cô: "Cô nói ai vô dụng? Con mẹ nó cô.."

Bụp!

Nói được nửa vời Ma U liền không nói nữa, hắn ta đương nhiên ăn trọn cú đấm nhẹ của Dương Lệ Nhiên, hậm hực xoa cơ bụng đang đau nhức của mình, ngồi phịch xuống sau đó quay đi chỗ khá, miệng lẩm bẩm:

"Hừ! Lại là chuyện của Lãnh Cơ Uyển chứ gì."

Dương Lệ Nhiên nén lửa giận trong lòng, thẽ thọt từng tiếng:

"Phải, ta chưa bao giờ thấy nữ nhân nào vì một cuộc tình mà rũ bỏ cả trách nghiệm, còn bị tình yêu làm lu mờ đôi mắt, yêu một cách mù quáng, đến nỗi bất chấp giúp đỡ kẻ thù. Liệu nàng ta có từng nghĩ bách tính Long tộc sau này sẽ thế nào không? Liệu nàng ta có biết hàng ngàn binh sĩ tuẫn táng theo nàng hay không? Nàng có nghĩ đến Ưu Vô.. sao lại ngốc như vậy.."

Cổ họng cô thoáng nghẹn lại, những câu chữ phía sau cô cũng không tiếp tục nói thêm nữa. Tuy rằng lời nào cũng là trách cứ đủ đường nhưng thực chất bên trong thâm tâm cô vẫn phẫn nộ thay nàng. Dù gì đều cùng một cơ thể, cảm xúc, quá khứ, nỗi uất hận và cả tình cảm của nàng Dương Lệ Nhiên đều hiểu, khi nhắc lại chuyện cũ có ai lại không đau?

"Tôi xin lỗi.. xin lỗi mọi người.."

!

"Đây là.. thế giới tiềm thức?" Dương Lệ Nhiên đột nhiên cảm thấy đầu có hơi đau, thoáng chốc đã đứng trong thế giới xa lạ. Ở nơi đây, cô được trở lại hình dáng ban đầu của chính mình, phía trước là Lãnh Cơ Uyển đã đứng đợi từ lâu.

Lãnh Cơ Uyển cởi bỏ bộ giáp nặng trịch xuống đất, phá bỏ xiềng xích xung quanh mình, cầm lấy vạt váy rồi chạy một mạch về phía Dương Lệ Nhiên, ôm chầm lấy cô khóc nức nở. Hiện tại Dương Lệ Nhiên lại trong hình dáng nam nhân của Lãnh Cơ Uyển, tầm mắt chuyển dời đến người con gái đang khóc trên ngực mình. Cô cảm thấy có chút chua xót trong lòng, nhưng nhiều hơn đó lại là sự quở trách.

Quở trách Lãnh Cơ Uyển sao lại dễ tin người đến vậy? Đưa bản thân vào vực thảm không đáy đến nước này.

"Đừng khóc.."

"Ta.. thật ngu ngốc khi tin lời đường mật của hắn.. Ưu Vô nói đúng, đám nam nhân Nhân tộc đó chẳng có gì tốt, nhưng.. tại sao chứ? Ta cũng là một nữ nhân kia mà.. ta cũng biết động lòng, ta biết yêu.. tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy?"

Dương Lệ Nhiên vỗ nhẹ lưng Lãnh Cơ Uyển an ủi:

"Ta hiểu, cô muốn yêu, nó không sai, nhưng cái sai là cô đã yêu nhầm người, sai khi rũ bỏ trách nhiệm của chính mình, sai khi lựa chọn tin tưởng kẻ thù, sai khi rời bỏ bách tính, sai khi bỏ mặc Ưu Vô, càng sai hơn khi cô bỏ qua lời khuyên can của chính thần dân của mình mà cúi đầu trước bọn họ.. Lãnh Cơ Uyển, lẽ ra ngay từ đầu, cô không nên phá bỏ quả trứng đó mà đến thế giới này, nơi này không phù hợp với cô, yên tâm đầu thai đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta."

Lãnh Cơ Uyển lau nước mắt, quỳ thụp xuống khấu đầu với Dương Lệ Nhiên, đôi mắt trong sáng ngày nào cuối cùng cũng hiện ra, sâu bên trong đó là sự kiên định mạnh mẽ, cô nói:

"Trước khi đi, ta có thể nhờ cô một việc cuối cùng được không?"

"Cái khấu đầu này nên dành cho phụ mẫu người, đừng làm như vậy." Dương Lệ Nhiên quay người đi, thấy vậy, Lãnh Cơ Uyển liền dập đầu thêm một cái, giọng dõng dạc:

"Ngươi đến thế giới này chính là ân điển lớn nhất của thượng đế dành cho Long tộc bọn ta, xin ngươi đó, báo thù giúp chúng ta đi. Đời này ta đã đi vào vết xe đổ, ta không muốn tộc nhân của ta vì vậy mà phải bỏ mạng. Dương Lệ Nhiên, ta dùng bất tử chi thân này đổi với ngươi, đối lấy vinh quang vốn thuộc về Long tộc chúng ta, ngươi nguyện ý hay không?"

Hết chương 17

(Thẽ thọt: Gợi tả lối nói nhỏ nhẹ, thong thả, như cố tranh thủ tình cảm của người nghe)