Dâng Trào

Chương 16: Thuốc an thần của cô



27.02.2024

Editor: Fino

Trần Nghiên đã sớm phát hiện Tống Tịnh Nguyên có chút không thích hợp.

Chiều ngày hôm kia, trong giờ ra chơi, hắn cùng bạn học từ cửa hàng trở về, khi đi đến cầu thang lầu hai, hắn bắt gặp Tống Tịnh Nguyên ở trên mười mấy bậc thang. Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát, Trần Nghiên vừa định tiến lên chào cô, đối phương đã hoảng hốt bỏ chạy.

Một ví dụ khác là hôm nay, thấy cô bị Chúc Lan làm khó, hắn đi đến bên cạnh cô theo thói quen, nhưng cô lại bình tĩnh tránh sang bên cạnh một chút, giống như cố ý tránh né điều gì đó, hơn nữa luôn không ngừng né tránh ánh mắt của hắn.

Trần Nghiên chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này, nói chính xác là, nữ sinh hắn gặp lúc trước đều chủ động đi tới bên cạnh hắn, cho dù hắn bày ra một bộ mặt lạnh lùng, lời cự tuyệt có khó nghe hơn nữa, các cô ấy căn bản cũng không thèm để ý, khuôn mặt vẫn tươi cười gặp nhau, dường như họ đang sử dụng loại chủ động này để thể hiện trái tim nóng bỏng của mình.

Nếu hỏi hắn có thích cô không?

KHÔNG.

Trước đây hắn từng có rất nhiều bạn gái, Tống Tịnh Nguyên có thể nói là không có điểm chung nào với họ, cô trầm lặng hướng nội, trong sạch như đóa hoa trắng nhỏ chạm vào sẽ vỡ tan, căn bản không phải kiểu người hắn thích. Hơn nữa cũng giống như Thẩm Duệ đã nói trước đó, cả đời này hắn ghét nhất bị trói buộc, phóng đãng tùy tiện đã quen, làm sao có thể toàn tâm toàn ý với người khác?

Dĩ nhiên là không.

Nhưng đây cũng là điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên trốn tránh mình, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả. Trong nhất thời, hắn cảm thấy việc mình làm tối nay có chút thừa thãi, trốn tránh hắn thì sao, dù sao xung quanh hắn cũng không bao giờ thiếu nữ sinh. Nhưng thời điểm cô đẩy cửa bước vào, ánh đèn lờ mờ trong tiệm hoành thánh rơi trên người cô, đem nhu hòa cùng dịu dàng trên người cô phóng đại vô hạn.

Hắn nhớ tới tiết học Hóa học ngày hôm đó, khi hắn tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt trong sáng và dễ thương của cô. Trong đôi mắt trong veo không giấu được lo lắng, trong phút chốc trùng hợp với một hình ảnh nào đó trong trí nhớ.

Có phải thời gian trôi qua đã lâu, hắn sinh ra ảo giác không?

Chính hắn cũng không rõ.

"Thật sự không có gì để nói sao?" Trần Nghiên không tự chủ được lặp lại lần nữa.

Tống Tịnh Nguyên hiển nhiên không ngờ Trần Nghiên lại hỏi mình câu hỏi như vậy, cô nắm lấy góc áo khoác đồng phục, khoảng cách giữa hai người không xa, dáng người Trần Nghiên lại cao, cô không ngẩng đầu nên chỉ có thể nhìn thấy bả vai hắn. Hắn chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, mặc cho gió lạnh thổi vào.

Tống Tịnh Nguyên không nghĩ ra nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, trong đầu chỉ nghĩ đến việc hắn có lạnh hay không.

Thẳng đến Trần Nghiên hỏi lần thứ hai, suy nghĩ của cô mới bị kéo lại một chút, cô cụp mi, suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Có. Chính là chuyện tối nay cảm ơn cậu."

Tống Tịnh Nguyên hơi cúi đầu, ánh đèn đường mờ ảo phác họa sườn mặt của cô, bởi vì những chuyện gần đây mà cả ngày cô ăn không ngon, gầy đi mấy cân, da thịt trên mặt càng ít hơn.

Đợi nửa ngày chỉ nghe thấy một câu "Cám ơn", Trần Nghiên tức giận cười một tiếng, đầu lưỡi chọc vào bên má, cởi mũ lưỡi trai cởi, cầm trong tay.

"Gần đây tôi chọc giận cậu sao?"

"Không." Tống Tịnh Nguyên không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu.

"Vậy tôi khiến cậu khó xử cái gì?"

Tống Tịnh Nguyên không ngờ Trần Nghiên lại phát hiện hành vi cẩn trọng của mình, càng không ngờ tới hắn sẽ hỏi trực tiếp.

Cô vô thức xoa xoa chóp mũi, gió lạnh dọc theo cổ áo tiến vào, lông mi cô không tự chủ được run lên, Trần Nghiên thoáng thấy động tác của cô, tiến lên một bước chắn trước mặt cô, không khí xung quanh nhất thời có mùi bạc hà.

Tống Tịnh Nguyên tâm loạn vô cùng, cúi đầu thấp giọng nói: "Không khó xử "

"Có bản lĩnh rồi."

"...?"

Trần Nghiên hừ cười: "Cũng dám coi tôi là kẻ ngốc mà lừa gạt."

Tống Tịnh Nguyên xoa xoa chóp mũi, làn da trắng nõn bị cô xoa đỏ lên, cô hít sâu một hơi, cố lấy hết dũng khí hỏi hắn: "Chuyện bài đăng kia, cậu biết không?"

Trần Nghiên cụp mặt: "Biết."

Đầu ngón tay Tống Tịnh Nguyên run lên, quả nhiên hắn vẫn nhìn thấy.

"Lời nói bên trong rất khó nghe." Tống Tịnh Nguyên cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm xuống từng chút một, "Tôi... không biết nên đối mặt với cậu như thế nào."

Trần Nghiên dừng ba giây, đột nhiên nở nụ cười: "Chỉ vì chuyện này?"

Trong lòng Tống Tịnh Nguyên chua xót, có chút muốn khóc, vô lực gật đầu.

Nhưng người đối diện lại nở nụ cười, ngay cả lồng ngực cũng rung lên, điều này lại khiến cho Tống Tịnh Nguyên càng rối loạn.

"Cậu cười cái gì?" Tống Tịnh Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, ngữ khí tràn đầy không xác định.

"Tống Tịnh Nguyên."

Giọng nói của hắn vẫn khàn khàn dễ nghe như trước.

"Cậu cho rằng tôi sẽ tin những lời đó sao?"

Tống Tịnh Nguyên do dự một chút, lại như không yên lòng lặp lại: "Cậu không tin sao?"

"Có gì đáng tin." Tầm mắt Trần Nghiên dừng lại trên mặt cô, giọng điệu ngả ngớn, nhưng Tống Tịnh Nguyên hiểu hắn không nói đùa.

Hắn thật sự không tin.

Tảng đá đè nặng lên tim cô mấy ngày nay rơi xuống đất, Tống Tịnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Trần Nghiên tiếp tục nói:

"Những lời tôi nói với cậu ngày đó cậu quên rồi sao? Cậu là người như thế nào nên tự mình suy xét, người khác nói gì, không cần để trong lòng."

Tống Tịnh Nguyên lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đen láy kia như một khối bảo thạch, lóe sáng trong bóng đêm.

Nếu ai đó hỏi cô bây giờ điều hạnh phúc nhất trên đời là gì, cô nhất định sẽ trả lời mà không cần suy nghĩ:

Là được người mình thích tin tưởng.

Gió lạnh vẫn tiếp tục thổi, sợi tóc tùy ý vỗ lên mặt cô, Trần Nghiên hất cằm: "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm."



Trong quán, ánh đèn lờ mờ, chỉ có ba bàn cùng ghế nhựa. Bà chủ là một bà cụ hơn 50 tuổi, thoạt nhìn rất hòa ái dễ gần. Tống Tịnh Nguyên đã từng tới đây vài lần, coi như cũng có chút quen biết với bà, bà cười chào đón cô: "Hôm nay cháu dẫn bạn bè tới à?"

Bà đặt thực đơn lên bàn, Thẩm Duệ và Thẩm Chi Ý gọi hoành thánh thịt tươi, Tống Tịnh Nguyên tự mình chọn tôm, sau đó hỏi ý kiến ​​của Trần Nghiên.

"Giống cậu." Trần Nghiên không nhìn thực đơn.

Bà mỉm cười đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, nói với họ rằng rất nhanh sẽ xong.

"Vừa rồi hai người lén lút ở cửa làm gì?" Thẩm Duệ nắm lấy bả vai Trần Nghiên, "Lâu như vậy mới vào."

Trần Nghiên lười biếng nhướng mắt, hừ một tiếng: "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, tâm tình hắn hình như đã tốt hơn.

Cho nên nói, vừa rồi tâm tình của hắn không tốt là bởi vì gần đây cô trốn tránh hắn sao?

Thật sao?

Cô hơi không nghĩ ra.

Cũng không dám nghĩ nhiều.

Bà cụ sống trong quán, trong phòng khách đặt một chiếc tivi kiểu cũ, nó đang chiếu một vở hài kịch, những đĩa hoành thánh bốc khói nghi ngút được dọn lên bàn, bốn người ngồi quây quần bên nhau quanh chiếc bàn gỗ, ánh đèn vàng ấm áp cùng âm thanh nền của TV tạo ra cảm giác ấm áp khó có được. Thẩm Chi Ý cho một miếng hoành thánh nhỏ vào miệng, hương vị thơm ngon lan tỏa nơi đầu lưỡi, cô ấy giơ ngón tay cái lên với bà: "Bà ơi, bà nấu ăn thật là ngon!"

Người lớn tuổi luôn thích kiểu khen này, bà cười âu yếm với Thẩm Chi Ý: "Thích thì tốt rồi."

Nói xong còn nhiệt tình đưa cho bọn họ mỗi người một chai nước ép trái cây nhỏ. Bọn họ đang ăn thì điện thoại di động của Trần Nghiên reo lên, hắn nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, tắt máy.

Sau hai phút, lại vang lên.

"Cô Lâm, em đã nói với cô mấy lần rồi, em không đi."

Sau khi lặp đi lặp lại ba lần, hắn cuối cùng có hơi mất kiên nhẫn, vuốt màn hình.

Người ở đầu bên kia không biết nói cái gì, thần sắc của hắn dần trở nên mất kiên nhẫn.

"Được được được." Trần Nghiên cau mày, "Em đi."

"Cô Lâm?" Thẩm Duệ hỏi hắn, "Sao tôi không biết cậu còn có cô Lâm?"

"Lâm Vĩ." Trần Nghiên đặt điện thoại di động lên mặt bàn.

"Lâm Vĩ?" Thẩm Chi Ý nói tiếp: "Cái tên này hình như quen quen."

Cô ấy cẩn thận hồi tưởng lại, rồi vỗ bàn: "À tôi biết rồi, có phải là giáo viên âm nhạc rất xinh đẹp của trường chúng ta không?"

Trần Nghiên gật đầu: "Là cô ấy."

"Ghê nha, Thẩm Chi Ý." Thẩm Duệ nói: "Đi học chưa được mấy ngày, ngay cả giáo viên âm nhạc cậu cũng biết rồi."

"Đương nhiên." Thẩm Chi Ý tự hào vỗ ngực, "Có thể nhớ được tên của tất cả các mỹ nữ là vinh hạnh của chị."

"Cho nên giáo viên âm nhạc tìm cậu làm gì?" Thẩm Duệ lại đặt chủ đề này lên người Trần Nghiên, "Sẽ không phải muốn cậu đổi nghề làm sinh viên nghệ thuật chớ?"

"Một thời gian nữa trường sẽ tổ chức Liên hoan văn nghệ." Trần Nghiên giải thích, "Bảo tôi biểu diễn một tiết mục."

"Tiết mục gì?" Thẩm Chi Ý tò mò, "Hát sao?"

"Đàn Piano."

Thẩm Chi Ý đang cúi đầu uống canh trong bát, nghe thấy lời này, cô ấy đột nhiên bị sặc, miệng kinh ngạc biến thành chữ "O": "Trần Nghiên, cậu còn biết đánh đàn sao?"

"Cái này còn phải hỏi sao." Thẩm Duệ khoác tay lên vai Trần Nghiên, "Anh Nghiên của chúng ta, bình thường nhìn không học vấn không nghề nghiệp, nhưng trình độ đánh đàn của cậu ấy quả thật rất tốt, cuộc thi lần trước còn đoạt giải nhất đấy."

"Trâu bò nha." Thẩm Chi Ý giơ ngón tay cái về phía hắn, "Ẩn sâu, không lộ"

"Đừng nghe cậu ta." Trần Nghiên liếc Thẩm Duệ một cái, "Giải nhất giành được năm thứ ba tiểu học cũng đáng để nhắc đến à."

"Còn không phải do sau này cậu từ chối..." Thẩm Duệ mới nói nửa chừng thì ý thức được có chỗ không đúng, xua tay che giấu, "Quên đi, đừng nhắc nữa."

Tống Tịnh Nguyên vẫn yên lặng ăn hoành thánh ở bên cạnh, không tiếp lời.

Chuyện Trần Nghiên biết chơi piano, cô biết. Mùa đông năm lớp 9, lớp trưởng lấy danh nghĩa chúc mừng năm mới tổ chức một buổi tụ họp nhỏ. Mới đầu, Tống Tịnh Nguyên muốn từ chối, nhưng khi nghe nói rằng Trần Nghiên cũng ở đó, cô khẽ cắn môi đi theo.

Địa điểm tổ chức là một câu lạc bộ giải trí gần trường. Ngày đó Khi Nguyên có tuyết rơi, đường phố đóng băng vô cùng trơn trượt, Tống Tịnh Nguyên đến muộn, đẩy cửa đi vào phòng bao, nhưng không thấy bóng dáng Trần Nghiên. Cô lúng túng ngồi vào trong góc, bởi vì trong lớp cô không có bạn bè, cảm giác tồn tại cũng rất thấp, thậm chí không ai nhận ra cô đến muộn.

Qua năm phút, Trần Nghiên mới xuất hiện. Bây giờ đã là tháng 12, nhiệt độ ở Khi Nguyên cực thấp, hắn lại chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, Tống Tịnh Nguyên không khỏi nhíu mày, nghĩ người này thật sự không lạnh sao.

Đằng sau Trần Nghiên là một cô gái có dung mạo xuất chúng, mọi người thấy hắn đến, ồn ào nói hắn đến quá muộn, nhất định phải bị phạt. Hắn dựa vào chiếc ghế đẩu ở giữa phòng bao, áo khoác đen bị ném sang một bên, chỉ để lại chiếc áo len màu xám, với đường quai hàm rắn chắc, mặt mày mang theo nụ cười lười nhác, ngữ khí thoải mái: "Được thôi, phạt cái gì?"

"Phạt rượu không thì chán lắm." Không biết là ai hét lên, "Phạt cái khác đi."

Nữ sinh đi cùng hắn là hoa khôi của trường. Cô ấy đã theo đuổi Trần Nghiên từ lâu, nghe nói đã sớm thành công. Cũng vì điều này, cô ấy gần như trở thành kẻ thù chung của hầu hết nữ sinh trong trường. Không biết ai gọi cô ấy tới, từ khi vào cửa đến bây giờ, ánh mắt cô ấy vẫn dán chặt trên người Trần Nghiên.

Cô ấy xuyên qua đám đông, ngồi xuống bên cạnh hắn, giọng nói quyến rũ: "Trần Nghiên, nghe nói anh có thể chơi piano, không bằng cho bọn em thưởng thức một chút đi"

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Trần Nghiên còn có thể biết đánh đàn. Trên mặt nữ sinh kia càng tươi cười hơn, biểu tình kia thật giống như đang khoe khoang với mọi người, các cậu chả ai biết Trần Nghiên biết chơi đàn, chỉ có tôi biết, tôi mới là người hiểu anh ấy nhất.

Tống Tịnh Nguyên ngồi đối diện nhéo nhéo lòng bàn tay, cô thừa nhận mình có hơi bị kích thích, cầm lấy ly rượu trước mặt uống một ngụm, đây là lần đầu tiên cô uống rượu, hơn nữa cô lại uống rượu lạnh, ngược lại có vài phần thanh tỉnh.

Cũng đúng, mình vốn không hiểu rõ cậu ấy.

Ở đối diện, tay cầm ly rượu của Trần Nghiên cứng đờ, biểu tình rõ ràng lạnh xuống, ngữ khí như pha lẫn với băng giá: "Ai nói cho cậu biết tôi có thể chơi piano?"

Cô gái không ngờ hắn lại phản ứng như vậy, vẻ mặt hoảng hốt: "Em, em cũng nghe người khác nói."

Vừa vặn trong góc phòng có một chiếc dương cầm màu đen, những nam sinh khác ồn ào: "Anh Nghiên, chơi một chút đi."

Trần Nghiên cúi mặt, trong đôi mắt đen nhánh có thêm vài phần lệ khí, chỉ thản nhiên nói: "Không biết."

"Được rồi." Lớp trưởng thấy sắc mặt Trần Nghiên thực sự khó coi, cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ xảy ra xung đột, bèn giúp đỡ giải vây: "Đừng làm khó nhau nữa, vẫn nên phạt rượu đi."

Trần Nghiên cầm lấy ly rượu trước mặt uống, yết hầu lăn lộn, sau đó cả buổi hắn đều không nói một lời, chỉ ngồi trong góc, làm gì cũng không có hứng thú. Những người khác thấy thế cũng không dám chọc, tự mình chơi đùa, chỉ có Tống Tịnh Nguyên ở trong góc vẫn luôn nhìn hắn.

Cô tự hỏi tại sao hắn lại buồn như vậy.

Trên đường Tống Tịnh Nguyên đi toilet trở về, cô vừa vặn nhìn thấy phần lớn lớp đang đi ra ngoài, hình như muốn đến địa điểm tiếp theo chơi. Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, cô đứng đó thở dài, không có hứng thú tiếp tục chơi nữa, định quay lại phòng bao thu dọn đồ đạc về nhà.

Cửa phòng bao không đóng chặt, cô vừa định mở cửa đi vào, ánh mắt lơ đãng nhìn vào, mới phát hiện Trần Nghiên vẫn chưa rời đi. Hắn tựa như không có xương ngồi trên ghế dài trước đàn, khớp xương mảnh khảnh rõ ràng nhẹ nhàng đặt trên thân đàn màu đen, xương bả vai sau lưng nhô ra, ánh sáng mờ ảo lưu động rơi xuống người hắn, tạo thành nửa bóng tối, chỉ là một bóng lưng, nhưng có một loại cảm giác suy đồi không thể diễn tả.

Tống Tịnh Nguyên nín thở đứng ngoài cửa lẳng lặng nhìn hắn.

Không biết qua bao lâu, nắp đàn cuối cùng cũng được nhấc lên, động tác của hắn rất chậm, giống như có người đè một tảng đá lên nắp đàn, dùng hết sức mới mở ra được. Tống Tịnh Nguyên bị giai điệu du dương êm tai phát ra từ trong phòng làm cho kinh ngạc, cô không ngờ lời cô gái vừa nói đều là sự thật, Trần Nghiên thật sự có thể chơi dương cầm.

Vậy thì tại sao vừa rồi cậu ấy không thừa nhận?

Chất lượng của cây đàn piano này không tính là tốt, âm sắc mà nó phát ra cũng không đạt yêu cầu, nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn có thể nghe được cảm xúc của người chơi từ giai điệu.

Cậu ấy không vui.

Tống Tịh Nguyên không biết mình bị làm sao, cô lưu luyến không rời, lấy điện thoại trong túi ra, cẩn thận bật chức năng ghi âm. Chỉ trong vài phút, Tống Tịnh Nguyên đã lắng nghe giai điệu của hắn từ bi thương đến phẫn nộ, cuối cùng là bình thản, dường như hắn đang dùng tiếng đàn để trút bỏ điều gì đó, làm cho người ta có chút suy nghĩ không thông.

Khi bản nhạc kết thúc, Trần Nghiên đậy nắp đàn lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tống Tịnh Nguyên hoảng sợ trốn vào trong góc, chờ tiếng bước chân biến mất khỏi hành lang mới quay lại phòng vừa rồi thu dọn đồ đạc.

Cô không đề cập đến khả năng chơi đàn của Trần Nghiên với bất kỳ ai, chỉ coi đó như một bí mật vô hình giữa hai người họ, nhưng giai điệu đó chưa bao giờ tan biến trong tâm trí cô.

Sau đó, mỗi lúc nửa đêm, khi tâm tình phiền não hoặc không ngủ được, cô đều sẽ nghe giai điệu đó, nương theo nhịp điệu thăng trầm, cảm xúc của cô luôn có thể bình tĩnh lại một cách thần kỳ. Hơn hai năm qua, đoạn âm thanh ấy không biết đã được phát bao nhiêu lần, cô cũng từng cố gắng tìm tên bài hát này trên mạng, nhưng tìm rất lâu cũng không tìm được.

Có lẽ là do Trần Nghiên tiện tay tạo ra.

Thật kỳ lạ, hắn chỉ ngẫu hứng tấu ra một giai điệu, nó lại trở thành một vị thuốc an thuốc của cô.