Dâng Trào

Chương 17: Trong giọng nói có thêm chút dỗ dành



05.03.2024

Editor: Fino

Ăn được một nửa, Thẩm Chi Ý nhận được điện thoại từ nhà, bảo cô ấy mau trở về. Thẩm Duệ lo lắng cho cô ấy, nói muốn tiễn cô ấy, hai người rời khỏi quán hoành thánh trước.

Bàn ăn lại yên tĩnh trở lại, Trần Nghiên nhướng mày liếc Tống Tịnh Nguyên một cái, cô cúi đầu yên lặng ăn một miếng hoành thánh nhỏ, đốm sáng nhỏ do đèn chùm chiếu xuống dừng lại trên cổ tay cầm thìa của cô, xương cổ tay nhô lên, trên mu bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy được mạch máu xanh tím.

Trần Nghiên cau mày, người này thực sự quá gầy.

Ở cùng cô một thời gian, hắn đã đoán ra tính tình của Tống Tịnh Nguyên, cũng không biết cô dưỡng thành thói quen xấu như thế nào, một khi phát hiện người cùng ăn với mình đã ăn xong, cô cũng sẽ bỏ đũa xuống, giải thích rằng mình cũng đã ăn xong.

Trần Nghiên cố ý giảm tốc độ ăn xuống, nhìn cô ăn hết bát hoành thánh mới dừng lại.

"Đi thôi?" Trần Nghiên hỏi.

"Chờ một chút." Tống Tịnh Nguyên bảo cửa hàng cho mình một phần hoành thánh tôm bóc vỏ, chuẩn bị mang về cho bà nội.

Cô đặt hộp đóng gói vào trong túi nilon, thắt nút, xoay người hỏi: "Bà ơi, tổng cộng là bao nhiêu ạ?"

Bà cụ vừa đeo kính lão lên, vừa cười chỉ vào Trần Nghiên phía sau: "Đứa bé này đã trả tiền rồi."

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Trần Nghiên, hắn nhếch khóe miệng: "Đi thôi."

Tống Tịnh Nguyên theo hắn ra khỏi quán, bên ngoài gió không ngừng thổi, giọng nói mềm mại của cô lẫn vào trong gió: "Vừa rồi tổng cộng bao nhiêu?"

"Không cần."

Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, cô biết bữa ăn này đối với Trần Nghiên không tính là gì, nhưng cô không thích mắc nợ người khác quá nhiều, có chút cố chấp: "Đã nói hôm nay tôi mời các cậu mà"

"Lần này cứ vậy đi." Trần Nghiên không muốn cùng cô tranh luận chuyện vặt vãnh này, tạm thời thỏa hiệp, "Lần sau cho cậu mời có được không?"

Trong giọng nói không hiểu sao lại có thêm chút dỗ dành.

Trái tim Tống Tịnh Nguyên đập thình thịch: "Vậy... được rồi."

"Gần đây không đến quán trà sữa làm thêm sao?"

"Chỉ đến cuối tuần thôi."

Trần Nghiên "Ừ" một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ cậu muốn về nhà?"

"Đúng vậy."

"Đi thôi." Trần Nghiên nói, "Đưa cậu về."

"Cậu không về nhà sao?" Tống Tịnh Nguyên hỏi.

"Đưa cậu về trước."

"...Được."

Hai người sánh bước dưới ánh trăng, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy mình nên nói gì đó, vắt hết óc bắt đầu suy nghĩ đề tài.

Cuối cùng, vẫn là Trần Nghiên mở miệng trước: "Hôm nay không đi xe đạp à?"

"Không." Tống Tịnh Nguyên lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn, giải thích: "Xe còn đang sửa."

Trần Nghiên nhớ tới lần trước hắn dùng chiếc xe đạp kia đưa cô đến phòng y tế, một số bộ phận trên xe rõ ràng đã quá cũ không thể dùng được nữa, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

"Sao không đổi xe mới?" Trần Nghiên thản nhiên hỏi.

"Sửa xong vẫn có thể dùng được mà."

"Vết thương ở chân đã lành chưa?"

"Hả?" Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, "Đã lành rồi."

"Lần sau cẩn thận một chút."

Trần Nghiên nói xong lời này thì cau mày, không biết vì sao, Tống Tịnh Nguyên lại nghe thấy trong đó có một chút quan tâm.

Gió vẫn thổi vào cổ áo, nhưng cô lại cảm thấy nóng bừng cả người.

Tâm tình không khỏi tốt lên, Tống Tịnh Nguyên cong khóe môi, rất ngoan ngoãn đáp: "Tôi biết rồi."

Lá khô bị gió thổi rơi xuống, bị người qua đường giẫm lên, đèn đường mờ nhạt dựng đứng hai bên đường, trên đường nhựa màu đen sẫm phản chiếu hai bóng người một cao một thấp. Họ sóng vai đi về phía trước, Tống Tịnh Nguyên thỉnh thoảng len lén liếc nhìn hắn. Đêm nay thật sự quá yên tĩnh, không biết có phải ảo giác hay không, Tống Tịnh Nguyên lại cảm thấy nhịp tim của cô rất rõ ràng.

Một đường thấp thỏm đi tới dưới lầu, Tống Tịnh Nguyên dừng lại, hai má lúm đồng tiền lộ ra vô cùng đáng yêu: "Cám ơn cậu đã đưa tôi về."

Trần Nghiên không trả lời.

"Vậy...tôi lên trước nhé?"

Tống Tịnh Nguyên nói "Tạm biệt" với hắn, xoay người đi vào hành lang, Trần Nghiên đột nhiên gọi cô lại: "Tống Tịnh Nguyên."

"Hả?" Tống Tịnh Nguyên cầm dây đeo cặp sách, xoay người, đuôi tóc bị gió thổi tung làm không khí se lạnh thêm một chút hương hoa nhài.

"Có chuyện gì vậy?" cô hỏi.

Trần Nghiên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật, giọng có chút khàn: "Cái này cho cậu."

Tống Tịnh Nguyên cảm thấy như có một chùm pháo hoa đột nhiên nở rộ trong thế giới của chính mình. Cô đưa tay nhận lấy chiếc hộp nhỏ, không biết là do bóng đêm hay do quá căng thẳng nên nhất thời không nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên hộp.

"Thuốc mỡ trị bong gân." Trần Nghiên giải thích, "Nếu mắt cá chân còn khó chịu, cậu có thể bôi một ít."

Đèn đường dưới lầu không biết hỏng từ lúc nào, Tống Tịnh Nguyên chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn hắn, từ chân mày đến quai hàm, đường nét trên khuôn mặt hắn vừa cứng rắn vừa sắc bén, từng tấc từng tấc đều làm cô rung động.

Gió đêm khô khốc, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình.

"Cảm ơn cậu." Cô nắm chặt chiếc hộp trong tay, Tống Tịnh Nguyên cố gắng bình tĩnh lại.

"Trở về đi."

"Được." Tống Tịnh Nguyên xoay người đi lên lầu, nhưng cô không vào nhà, mà đứng ở hành lang, nhón chân nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc áo phông trắng trên người thiếu niên bị gió đêm thổi tung, ánh trăng dịu dàng chiếu lên người hắn, tôn lên dáng người cao thẳng, bóng người trải dài trên mặt đất. Tống Tịnh Nguyên lấy di động trong túi ra cẩn thận ghi lại hình ảnh này.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp, cơn gió cũng hóa dịu dàng.

Ý tôi là, tôi rất thích cậu.



Khi bước vào nhà, đồng hồ chỉ 8 giờ.

"Bà nội."

Trong phòng khách không có ai, Tống Tịnh Nguyên đặt đồ vật trong tay xuống, theo bản năng gọi bà. Bà đi từ trong phòng ngủ ra, vừa đi tới cửa thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể vô thức nghiêng sang một bên, may mà kịp thời đỡ lấy sô pha mới không bị ngã xuống.

Tống Tịnh Nguyên vội vàng chạy tới đỡ bà ngồi trên sô pha, vẻ mặt hốt hoảng: "Bà nội, bà sao vậy ạ?"

"Không có việc gì." Bà nhắm mắt lại, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại từ tình huống vừa rồi, giọng nói rất thấp, "Chỉ là vừa rồi đột nhiên ngất đi một chút, không sao cả."

"Đi bệnh viện đi ạ." Tống Tịnh Nguyên cau mày.

"Không cần chuyện bé xé ra to như vậy." Bà mở mắt ra, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, "Vấn đề này đã xảy ra nhiều năm rồi, bà nội biết rõ."

"Vẫn nên kiểm tra một chút đi ạ." Tống Tịnh Nguyên thực sự lo lắng, "Mấy ngày nay bà cứ luôn ho, chúng ta cùng đi kiểm tra nha."

"Được rồi." Bà không muốn cô lo lắng cho mình quá nhiều, càng không thể tranh cãi với cô. Vì vậy bà đành phải đáp ứng trước, "Chờ một thời gian nữa sẽ đi."

Tống Tịnh Nguyên bưng hộp đóng gói đến trước mặt bà, hoành thánh bên trong vẫn tỏa hơi nóng: "Bà nội, cháu nhớ bà thích hoành thánh nhất, bà mau nếm thử đi ạ."

Bà lão mỉm cười vỗ nhẹ vào mặt cô: "Tịnh Nguyên nhà chúng ta thật hiểu chuyện."

Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ ngồi đối diện với bà, cầm điện thoại lật xem tấm ảnh vừa rồi cô chụp, bởi vì sắc trời rất tối, hơn nữa điểm ảnh điện thoại di động không rõ ràng lắm, bóng dáng Trần Nghiên gần như hoàn toàn bị ẩn trong màn đêm, nếu ai không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn thấy trên ảnh có người, chỉ cho rằng đó là một bức ảnh phong cảnh bình thường.

Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một lúc, nhịn không được đăng tấm ảnh này lên vòng bạn bè.

"Sao hôm nay Tịnh Nguyên lại vui vẻ như vậy?" Bà nội đã sớm chú ý tới động tác nhỏ của cô, mặt mày đều tràn đầy từ ái.

Tống Tịnh Nguyên đặt điện thoại lên mặt bàn, áp mu bàn tay lên má, cảm thấy hơi nóng.

"Cháu rất vui sao ạ?"

"Đương nhiên." Bà nội ăn xong hoành thánh thì đoán: "Tịnh Nguyên nhà chúng ta có người thích sao?"

Đột nhiên bị chọc trúng tim đen, Tống Tịnh Nguyên theo phản xạ phủ nhận: "Không có không có."

"Có cũng rất bình thường mà, các cháu ở cái tuổi này có tình cảm là đẹp nhất rồi."

Bà tựa hồ nhớ tới cái gì, dừng vài giây sau mới chậm rãi nói: "Năm ấy bà quen biết với ông nội cháu, bà cũng chỉ mới mười sáu tuổi. "

Từ khi còn bé, Tống Tịnh Nguyên đã nghe bà nội kể về chuyện tình giữa bà và ông nội rất nhiều lần. Trong thời đại đầy rẫy những cuộc hôn nhân sắp đặt, tìm được tình yêu của mình là một điều vô cùng hạnh phúc. Tình cảm thời đó bao giờ cũng chân thành hơn, giống như những gì trong sách nói –

"Ngày xưa

Thư từ chậm chạp

Xe ngựa đường xa

Cả đời chỉ đủ để yêu một người." (1)

Cả đời chỉ đủ yêu một người, đặt ở xã hội hiện đại, thật sự quá xa xỉ.

"Ban đầu, gia đình bà cho rằng điều kiện gia đình ông ấy không tốt, không đồng ý cho bà kết hôn với ông ấy." Giọng điệu của bà lão rất chậm, "Bà và gia đình đã cãi nhau rất lâu, cuối cùng bà tuyệt thực vài ngày, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý. Ông cháu đối xử với bà cũng rất tốt. Bà còn nhớ rõ mùa đông năm ấy bà sinh bệnh nặng, ông ấy ở bên giường trông coi bà ba ngày, suốt ba ngày đó, ông ấy đều không chợp mắt, cơm cũng không ăn ngon."

Trong giọng nói của bà có thêm vài phần nghẹn ngào, hốc mắt dần đỏ hoe. Tống Tịnh Nguyên biết, từ khi ông nội qua đời vì bạo bệnh mấy năm trước, mỗi ngày bà nội đều rất nhớ ông.

"Bà nội." Tống Tịnh Nguyên lên tiếng an ủi, "Bà đừng đau lòng, thấy bà như vậy, ông nội cũng sẽ khổ sở."

"Không đề cập đến chuyện này nữa." Bà gượng cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Bà nội chỉ muốn nói cho cháu biết, ở tuổi này gặp được người mình thích là chuyện bình thường, Tịnh Nguyên nhà chúng ta ưu tú như vậy, không chừng đối phương cũng thích cháu thì sao? "

Tống Tịnh Nguyên không trả lời.

Trần Nghiên sẽ thích cô chứ?

Cô không biết.

Trước đây bọn họ là hai đường thẳng song song, sẽ không bao giờ xuất hiện trong cùng một thế giới. Cô thậm chí cũng không nghĩ tới một ngày nào đo Trần Nghiên sẽ chú ý tới cô.

Còn bây giờ thì sao?

Thuốc mỡ hắn vừa đưa cho cô vẫn còn trong túi, sự quan tâm chăm sóc mà hắn dành cho cô gần đây không phải là giả. Nhưng cô vẫn không dám tùy tiện suy đoán, sợ niềm vui bất ngờ tích góp quá nhiều, đến cuối cùng chỉ là niềm vui trống rỗng.

Con người đúng là động vật tham lam, Tống Tịnh Nguyên nghĩ.

Trước đây, cô rõ ràng chỉ cần có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn là đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng sau khi chân chính tiếp xúc, cô lại càng ngày càng tham lam hơn.

Muốn hắn chú ý tới mình, lại sợ hắn biết bí mật của mình.

"Bà ơi." Giọng cô rất nhẹ, giống như đang xác nhận, cô lẩm bẩm "Cháu thật sự đáng được yêu thích sao ạ?"

"Tất nhiên." Bà vỗ vỗ mu bàn tay của cô, "Tịnh Nguyên nhà chúng ta đương nhiên xứng đáng được yêu thích rồi."

"Nhưng mà." Bà chuyển đề tài: "Cho dù thế nào, bà vẫn hy vọng Tịnh Nguyên nhà chúng ta có thể hạnh phúc."

"Cháu sẽ."

*

Đêm khuya yên tĩnh.

Không biết có phải do tâm tình ảnh hưởng hay không, hôm nay Tống Tịnh Nguyên cảm thấy làm bài không tệ. Cô đã một hơi hoàn thành ba bộ bài thi tiếng Anh, chờ lúc cô sửa lại những đáp án bị sai rồi tê liệt gục xuống giường, đã là rạng sáng.

Lại là một đêm mất ngủ, Tống Tịnh Nguyên ôm chăn từ trên giường ngồi dậy, vốn định mở bản piano mấy năm trước có thể giúp cô bình tĩnh lại, nhưng lại ngoài ý muốn nhấn vào WeChat.

Ở phía dưới bên phải, thông báo có một con số màu đỏ, lúc này Tống Tịnh Nguyên mới nhớ lúc vừa về nhà, cô đã tiện tay đăng bài viết kia, lại làm bài tập cả đêm, bài viết kia nhất thời bị bỏ quên ở một bên.

Có người thích ảnh của cô, Tống Tịnh Nguyên không có nhiều bạn bè, cô mở danh sách lượt thích, tiện tay cuộn xuống. Đầu ngón tay đột ngột dừng lại trên một avatar vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tống Tịnh Nguyên vô thức dụi mắt, chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.

Mười phút trước.

"[1] đã thích ảnh của bạn."

(1) Trích từ "Ngày xửa ngày xưa" của Mộc Tâm. Theo một bài đăng mình đọc được, chủ bài viết đã viết "Bài thơ này được lấy từ một đống bản thảo, không có thời gian sáng tác chính xác, nhưng đọc bài thơ thì tôi chắc chắn tác phẩm được viết lúc tác giả ở độ tuổi trung niên hoặc cao tuổi. Cá nhân tôi đoán rằng nó được viết khi ông ở Hoa Kỳ trong những năm cuối đời, lúc này ông đang ôn lại cuộc đời mình." Nguyên văn câu thơ như sau:

"从前的日色变得慢,

车,马,邮件都慢,

一生只够爱一个人."

Tạm dịch là:

"Ngày xưa, mặt trời mọc chậm,

Xe, ngựa, thư từ đều chậm.

Cả đời chỉ đủ để yêu một người."

Mình viết lại cho nó văn vẻ xíu như ở trên á. Bạn đọc những người đã tìm hiểu qua về tác giả hay biết đôi chút về bài thơ này thì để lại bình luận góp ý phía dưới cho mình và mọi người cùng hiểu thêm nha. Yêu thương!!