Đánh Cược, Dám Không?

Chương 2



Là sinh viên của ngành vật lí bận rộn, ngủ nướng là việc không dễ dàng. Cuối cùng cũng chịu đựng được đến cuối cùng, Thời Hạ lại bị bạn cùng phòng đánh thức từ trong mộng. Cô nhìn điện thoại, mới tám giờ, lập tức nằm lại về giường.

“Thôi, đừng ngủ nữa, bạn trai cậu đến tìm cậu kia kìa.”

Lục Mạn vừa nói vừa muốn kéo chăn của cô ra, Thời Hạ nhấc chân chặn lại, nói lầm bầm: “Bạn trai của tớ đâu ra chứ?”

“Ngày hôm qua đó.” Lục Mạn khoanh tay, gằn từng trữ, “Trì Hạo đồng ý lời tỏ tình của cậu, bây giờ các cậu là cặp đôi hợp pháp đó nha.”

Kí ức một ngày trước không nói một lời liền vọt vào trong đầu, Thời Hạ chợt mở mắt ra, chạy chân trần ra ban công, quả nhiên nhìn thấy có một bóng người quen thuộc đứng dưới lầu, dù mặc quần đen áo đen bình thường, nhưng vẫn rất bắt mắt.

“Tớ thấy cậu ấy đợi một hồi lâu rồi, cậu nhanh đi xuống xem người ta đi.”

Thời Hạ cầm điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy Trì Hạo gửi tin nhắn Wechat cho mình, đúng vào một tiếng trước.

Ngày hôm qua sau khi Trì Hạo đồng ý lời tỏ tình, cả người Thời Hạ như mất hồn, thêm Wechat của anh trong trạng thái cứng đờ, lúc trở về ký túc xá vừa ngã đầu đã ngủ, ảo tưởng đây chỉ là một giấc mộng của mình mà thôi.

Sự thật chứng mình, là cô suy nghĩ quá nhiều.

Dưới sự áp bức của bạn cùng phòng, Thời Hạ ăn diện thêm chút, mới lằng nhằng đi xuống lầu.

“Xin lỗi nha, để anh đợi lâu rồi.”

Trì Hạo “ừ” một tiếng, lấy ra một chiếc túi nhỏ trong balo, bên trong vẫn còn hơi âm ấm: “Bữa ăn sáng.”

Trong lòng Thời Hạ ấm áp, nhỏ giọng nói tiếng “cảm ơn”.

Trì Hạo không phải là người theo chủ nghĩa nói nhiều, Thời Hạ cũng không biết nên nói gì, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng.

Tối hôm qua có không ít người chứng kiến màn tỏ tình của Thời Hạ, Trì Hạo cũng là người nổi tiếng trong trường học, giờ phút này hai bạn trẻ lại đứng dưới lầu ký túc xá, học sinh đi qua lại rối rít đưa ánh mắt nhìn về chỗ này.

Nơi này không thích hợp để đứng lâu, lúc Thời Hạ định nói mình về ký túc xá trước, Trì Hạo đã giành trước nói: “Hôm nay chúng ta hẹn hò đi.”

Không phải là ra lệnh, không phải là lời mời, chỉ là một câu trần thuật bình thản, lại khiến Thời Hạ không cách nào từ chối được, cô ngơ ngác gật đầu một cái, sau đó đi theo anh.

Họ đi đến rạp chiếu phim.

Trước kia nghe nói Trì Hạo là một tảng núi băng, đối nhân xử thế rất lạnh nhạt, nhưng Thời Hạ phát hiện hình như anh lại không giống so với lời đồn, mặc dù không phải là nhiệt tình cởi mở, nhưng vẫn rất quan tâm đến cô, lấy vé, tìm chỗ ngồi, tất cả đều tự mình làm, thậm chí còn đặt bắp rang bơ bên cạnh cô nữa.

Thời điểm xem phim được phân nửa, Thời Hạ lơ đãng quay đầu, nhìn thấy Trì Hạo đang nhìn chằm chằm điện thoại với vẻ mặt chuyên chú, phát hiện trên màn hình hiển thị một trang web tìm kiếm thông tin nào đó, tựa đề là “những điều nam sinh phải biết khi hẹn hò lần đầu tiên”, kinh ngạc đến mức khiến cô suýt bật cười.

Xem phim xong, Trì Hạo đưa Thời Hạ trở về, lúc đến dưới lầu ký túc xá, sau mấy lần cân nhắc câu từ, Thời Hạ nói với anh: “Trì Hạo này, à thì….. Anh có để ý nếu em gọi anh như vậy không?”

“Không sao.”

Thời Hạ nhướng mày nhẹ, thử dò hỏi: “Vậy anh có để ý đến việc chia tay với em không?”

Trì Hạo: “Có để ý.”