Đánh Cược, Dám Không?

Chương 3



Thời Hạ tỏ tình với Trì Hạo là vì một vụ đánh cược với bạn cùng phòng.

Lúc đó có tin đồn hoa khôi Khương Nhiễm của khoa phát thanh tỏ tình với Trì Hạo, Lục Mạn hào hứng quay về chia sẻ tin tức này.

“Với điều kiện của Trì Hạo, từ nhỏ đến lớn gặp bao nhiêu người đẹp rồi, chỉ là một hoa khôi khoa thì có là gì chứ?” Em út phòng ký túc nói.

“Không thể nào, hoa khôi khoa đó thật sự rất đẹp, thành tích cũng không tệ, nam sinh nào mà từ chối được?” Thời Hạ nhìn câu hỏi trong sách giáo khoa, không ngẩng đầu nói như vậy.

Ba người bạn cùng phòng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thời Hạ, người bạn cùng phòng này cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi đơn thuần, một lòng hướng về học tập, không chú ý nhiều đến thế giới bên ngoài. Hơn nữa, Trì Hạo nổi tiếng là một nam thần núi băng, ngay cả hoa khôi trường cũng từng bị từ chối, huống chi là một hoa khôi khoa kém mấy bậc chứ?

Nhưng họ lại không giải thích với Thời Hạ, mấy người hiểu ý chỉ nhìn nhau trong mấy giây, Lục Mạn lên tiếng: “Hay là chúng ta đánh cược đi, người thua sẽ lập tức đến tỏ tình với Trì Hạo.”

Hai người còn lại rối rít đáp, Thời Hạ cũng gật đầu, dáng vẻ như thể rơi vào tình cảnh bị ép buộc.

Kết quả không cần suy nghĩ, đương nhiên là Thời Hạ bị bạn cùng phòng xúi bậy chạy đi tỏ tình, cô vốn nghĩ dù bị từ chối cũng không sao, dù gì ai cũng bị đối xử như vậy, xem như bị mất mặt cũng được. Ai có thể ngờ được nam thần người sống chớ động từ trước đến giờ lại đồng ý lời tỏ tình của cô, lập tức đưa cô đến vị trí kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường.

Thế nhưng, mục tiêu của cô vẫn là học tập thật giỏi, mỗi ngày tiến lên, hằng năm đều lấy học bổng, yêu đương tạm thời không có trong kế hoạch cuộc đời của cô.

“Tớ cảm thấy chắc chắn Trì Hạo đã thích cậu từ lâu, nên mới không từ chối cậu đó.” Em út phân tích.

Thời Hạ có hơi không thể tưởng tượng nổi: “Nhưng trước đây hai bọn tớ đâu có quen biết nhau.”

“Quan tâm lí do làm gì, nếu đã ở bên nhau, đã rất tốt rồi! Cậu cũng nên yêu đương đi, tớ thật sự sợ có một ngày nào đó cậu sẽ bị công thức lý đầu độc mất thôi.”

Thời Hạ ngẫm nghĩ, nói: “Nhưng bây giờ tớ tạm thời không có dự định yêu đương, hơn nữa, nếu muốn, thì cũng phải tìm một người xứng đôi với tớ về các phương diện, như vậy mới có chung đề tài với nhau.”

Cô nói xong, mới phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên, ba người bạn cùng phòng đang nhìn mình với vẻ mặt không thể tin được, Lục Mạn giơ tay gõ lên đầu cô một cái, nói với giọng hận không thể rèn sắt thành thép, “Không biết nên nói gì với cậu mới được đây! Trì Hạo là người đứng đầu trong cuộc thi đầu vào khoa máy tính đấy, thành tích kỳ thi cuối kì đều là hạng nhất, còn chơi bóng rổ rất tốt, trừ tính cách ra, thì thật sự có thể gọi là hoàn mỹ.”

“Như vậy à…” Thời Hạ như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, “Lục Mạn, cậu biết nhiều điều thật đó.”

“Bọn tớ là bạn học chung trường hồi cấp ba mà…” Lục Mạn không kiềm được mà hét lên, “Điểm chính cần nói bây giờ là cái này hả?!”

Thời Hạ rụt cổ về sau, nói ra băn khoăn trong lòng: “Nhưng hai người chúng tớ mới quen nhau chưa đến hai ngày, chỉ ở bên nhau vội vàng như vậy, cũng không biết tính cách của hai người khi bên nhau có hợp không. Nếu ở bên nhau là sai lầm, chi bằng kết thúc càng sớm càng tốt.”

“Tính cách thì cần phải tiếp xúc, cậu chưa thử, sao biết có hợp hay không chứ?” Lục Mạn ôm cổ cô, giọng điệu như một sứ giả được cử đến.

Thời Hạ bị thuyết phục, cúi đầu ngẫm lại những lời của cô bạn, ngay tại lúc này, điện thoại cầm trong tay rung lên, Trì Hạo gửi tin nhắn đến.

—— Tối nay có rảnh không?

Mới vừa trải qua lễ rửa tội về tư tưởng với bạn cùng phòng, Thời Hạ chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, lo rằng Trì Hạo lại hẹn mình ra ngoài, nên tìm một cái cớ: “Em định đến thư viện.”

Hai giây sau, điện thoại lại run lên một lần nữa.

——- Vừa khéo, nửa tiếng nữa gặp dưới lầu nhé.

Thời Hạ: Bây giờ thu hồi về lại có kịp không?