Đánh Cược, Dám Không?

Chương 4



Từ khi nào mà buổi tối thứ sáu của Thời Hạ đều dùng để xem phim đi dạo phố, ai có thể nghĩ đến, hôm nay lại lạc lối đến ngồi ở thư viện chơi game.

Game này là Trì Hạo vừa thiết kế phát triển ra, nhưng chỉ mấy chục M, kiểu mẫu rất đơn giản, có năm mươi cửa ải, mỗi một màn cần phải tìm được một chìa khóa, mới có thể đi vào cửa ải tiếp theo. Anh cài đặt cho cô, nếu trong quá trình chơi có bug, thì lập tức nói ra.

Thời Hạ có hơi khó hiểu: “Tại sao lại để em thử nghiệm vậy?”

Cô rất ít khi chơi game.

“Không phải em là học bá à?” Trì Hạo nghiêm trang đáp lời.

Đúng vậy, game này càng về sau càng khó, có rất nhiều yêu cầu đòi hỏi phải phân tích logic và thay đổi tư duy liên tục, mà Thời Hạ ở phương diện này cũng rất linh động, dễ dàng qua được vài ván.

Cô tạm thời xem như Trì Hạo đã khen mình vậy.

Mặc dù game vẫn chưa được hoàn thiện lắm, nhưng vẫn rất mượt mà, về sau thì độ khó càng tăng lên, Thời Hạ đặt điện thoại xuống định nghỉ một lúc.

Thư viện tối thứ sáu cũng không có nhiều người, hai người họ chọn một ví trí bên cạnh cửa sổ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vầng trăng yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm khảm vài ngôi sao sáng. Rời tầm mắt, Thời Hạ nhìn về phía người trước mặt, Trì Hạo ngồi thẳng lưng trước màn hình laptop viết chương trình, ánh đèn chiếu vào quanh người anh, vì thế khuôn mặt lạnh lùng của anh có thêm chút nhu hòa.

Lúc này những lời nói của Lục Mạn lướt qua như nước chảy mây trôi, chờ đến khi tinh thần phục hồi lại, Thời Hạ mới phát hiện ánh mắt mình và Trì Hạo đang giao nhau, cô hốt hoảng cúi đầu xuống, định nói gì đó để che giấu sự lúng túng: “Nghe nói khoa của anh thi đấu bóng rổ với khoa số học, anh có tham gia không?”

“Anh không tham gia.” Trì Hạo im lặng mấy giây, lại nói thêm một câu, “Gần đây có hạng mục cần làm.”

“À.” Thời Hạ gật đầu, nghỉ ngơi đủ rồi, cô cầm điện thoại lên chuẩn bị tiếp tục chơi game, lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo lọt vào mãng nhĩ.

“Em muốn anh tham gia à?”

Thời Hạ bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn vào hai con ngươi đen nhánh sâu thẳm trong mắt anh, trái tim đập nhanh một cách khó hiểu: “Chỉ là….. Em nghe nói anh chơi bóng rổ rất tốt, nên nghĩ anh sẽ tham gia thôi.”

Tiếng nói vừa dứt, Trì Hạo đã di chuyển tầm mắt trở về màn hình laptop, tiếp tục công việc còn dở dang. Mấy giây sau, anh trả lời: “Anh biết rồi.”