Đánh Cược, Dám Không?

Chương 5



Thời Hạ vẫn mãi không biết anh nói “anh đã biết” là có ý gì, cho đến ngày diễn ra trận bóng rổ đó, cô nhìn thấy bóng dáng Trì Hạo ở sân bóng. Cả người anh mặc bộ trang phục chơi bóng màu xanh lam, trên tay đeo băng bảo vệ cổ tay, so với bình thường thì bớt đi vài phần trầm ổn, tăng thêm mấy phần không hơi thở thiếu niên, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể anh, cả người trở nên hừng hực.

Thời Hạ vốn không có ý định đến xem cuộc thi đấu, là Lục Mạn sóng chết lôi cô đến đây, nếu không đã thật sự bỏ lỡ tư thế oai hùng hiên ngang của bạn trai nhà mình mất rồi.

Nói đến bạn trai, hai người đã qua lại một tuần rồi, nhưng cô vẫn chưa quen với thân phận này, nhưng mỗi lần nghe thấy, cô đều có cảm giác như uống nước ngọt, trong lòng trào dâng những bọt khí hồng.

Lục Mạn hào hứng kéo Thời Hạ đi qua đó, nhưng không ngờ giữa đường lại gặp một nam sinh, chặn đường đi của hai người. Thời Hạ nhận ra được, đây là bạn cùng lớp của cô, bình thường vẫn đến tìm cô hỏi bài tập. Giờ phút này, người nam sinh ngượng ngùng đứng trước mặt cô, móc điện thoại ra.

“Bạn học Thời Hạ, có thể thêm Wechat với tớ được không? Nếu tớ không biết làm bài tập sẽ dễ dàng hỏi cậu hơn.”

Một tiếng còi vang lên, cuộc thi sắp bắt đầu, Thời Hạ có hơi sốt ruột, nên lập tức mở mã QR cho anh ta quét, nhưng không ngờ lại không thành công, điện thoại Thời Hạ nhận được một cuộc điện thoại gọi đến, là Trì Hạo.

Cô áy náy cười cười với nam sinh, bấm nhận nghe điện thoại: “Alo.”

“Đến đây.”

Thời Hạ quay đầu sang, thì nhìn thấy Trì Hạo đang đứng đối mặt với cô cách một sân bóng, ánh mắt có hơi u ám ảm đạm. Cô lên tiếng đáp “Được”, đang định cúp điện thoại, đầu bên kia lại nói: “Đừng cúp điện thoại.”

Thời Hạ có hơi khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời anh nói, sau khi lên tiếng chào người bên cạnh thì lập tức chạy chậm đến đó. Cô nhìn nam sinh cao lớn trước mặt mình, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Sao anh không nói với em anh có tham gia thi đấu vậy? Em không chuẩn bị gì cả.”

Đôi môi mím chặt của Trì Hạo hơi cong lên, anh xoa xoa tóc Thời Hạ, “Ở đây xem là được rồi.” Nói xong anh đưa áo khoác cho cô, để cô ngồi yên một chỗ, rồi chạy về hướng sân bóng.

Thời Hạ nhẹ nhàng ngửi mùi của chiếc áo khoác ôm trong ngực, là hương thơm thoang thoảng của nước giặt quần áo.

Bắt đầu thi đấu, Thời Hạ không biết chút gì về bóng rổ cả, tầm mắt chỉ đi theo Trì Hạo, lúc nhìn thấy anh ném bóng vào rổ đều sẽ vỗ tay.

Rất nhanh đã đến thời gian nghỉ ngơi giữa trận, mặc dù khoa máy tính có Trì Hạo là nhân vật chủ chốt của đội nhưng vẫn thua khoa số học năm điểm. Thời Hạ đưa nước đến cho Trì Hạo, an ủi: “Năm điểm mà thôi, sẽ đuổi kịp nhanh thôi, cố gắng lên, đừng nản lòng nha anh.”

“Sẽ thắng mà.” Trì Hạo ngửa đầu uống nước, yết hầu ở cổ lên xuống, lúc nói tiếp thì giọng đã trở nên trong trẻo hơn rất nhiều, “Nhưng cần em giúp một chuyện.”

“Giúp gì vậy?” Thời Hạ bắt đầu xắn tay áo lên.

Đáy mắt Trì Hạo sáng như sao như đuốc, mang theo chút ý cười như có như không, “Cổ vũ cho anh.”

Là một đáp án không hề nghĩ đến, Thời Hạ ngây người, còn chưa nghĩ ra câu trả lời, đã nghe tiếng còi vang lên bắt đầu nửa trận sau, Trì Hạo trở lại sân bóng.

Trên sân bóng rổ khí thế ngút trời, các thiếu niên thoải mái chạy nhanh, trong sự hỗn loạn, một nam sinh khoa máy tính bị đụng ngã, đau đớn ôm chân ngã về phía sau, sau đó được đưa đến phòng y tế. Anh ta cũng là một nhân vật chủ chốt ngoài Trì Hạo, số phận của anh ta vào giờ phút này, khiến khoa máy tính thương tổn nguyên khí nặng nề, tỷ số chênh lệch dần dần rõ ràng.

Mắt thấy trán Trì Hạo đã ướt đẫm mồ hôi, Thời Hạ gấp đến độ giống hệt một con kiến trên chảo nóng, đứng “phịch” lên, hướng về phía trong sân hô to: “Trì Hạo cố lên! Trì Hạo cố lên!….”

Giọng nói của cô mang theo sự ngọt dịu của một cô gái phương nam, giờ phút này được bao quanh bởi những âm thanh lập thể trong sân bóng rổ, người xung quanh rối rít nhìn về vị trí của cô, các nữ sinh cũng theo đó hét lên.

Trì Hạo quay đầu, nhìn về phía bên nay và chào theo nghi thức quân đội Mỹ, khiến các cô nàng trên đó kêu to vang trời.

“Trời ơi, lần đầu tiên tớ thấy nam thần cười, quá đẹp trai!”

“Cứu mạng, tớ bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng mất rồi!”



Bên tai vang lên tiếng la hét không ngừng, nhưng Thời Hạ không nghe nổi, trong mắt chỉ có bóng dáng kia, mỗi một lần xoay người, mỗi một lần đến gần rổ ném bóng, đều khắc sâu trong tâm trí cô.

Quả thật là quá đẹp trai!

Người thân quen với Trì Hạo đều biết, từ trước đến giờ khi chơi bóng rổ anh luôn trầm ổn khiêm tốn, nhưng hôm nay như thể được bơm máu gà vậy, sôi động khác biệt. Mười mấy giây cuối cùng, Trì Hạo lưu loát xoay người, tránh thoát khỏi sự phòng thủ của đối phương, tìm đúng thời cơ ném bóng.

Một trái ba điểm, vào.

Thắng cuộc thi đấu, Trì Hạo mua nước ngọt cho Thời Hạ, hai người ngồi trên bậc thang trò chuyện cùng nhau.

Trì Hạo nhớ lại hình ảnh lúc Thời Hạ ngồi trên khán đài đã đứng dậy cổ vũ cho mình, một Thời Hạ hoạt bát như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy.

Thời Hạ nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Vậy anh thích những cô gái hoạt bát hay yên tĩnh?”

“Anh thích em.”

Một câu tỏ tình đến rất bất ngờ, khiến khuôn mặt Thời Hạ “bùm” một phát lập tức đỏ ửng lên, cô uống một hớp nước ngọt để giữ bình tĩnh, kiên quyết chuyển vấn đề: “Nước ngọt này có vị chanh tươi mát ghê.”

“Thật hả?”

Thời Hạ gật đầu.

“Anh nếm thử xem nhé.”

Thời Hạ đưa nước ngọt đến, nhưng không ngờ anh lại không nhận, lại đỡ ót cô, phong bế môi cô, hơi thở đều là vị chanh xanh mê người.