Đánh Cược, Dám Không?

Chương 7



“Cậu cãi nhau với Trì Hạo à?” Lục Mạn vừa vào ký túc xã liền hỏi.

Thời Hạ không trả lời, từ khi về cô đã nằm trên giường, điện thoại tắt máy, chuẩn bị ngủ đến lúc trời đất tối sầm. Nhưng vừa nhắm mắt, thì cuộc đối thoại nghe được ở cửa phòng thí nghiệm lại vang lên tuần hoàn trong đầu, trái tim tựa như bị kim châm vậy, toàn thân đều không nhấc lên được. Hình ảnh hai người ở bên nhau lướt thoáng qua trong đầu như một thước phim, khoảng thời gian này Trì Hạo đối xử với cô rất tốt, hóa ra cũng chỉ là một trò đùa dai, là cô ngu ngốc chạy vào bên trong, còn tự mình đa tình cho rằng Trì Hạo thích cô.

Đúng là ngu xuẩn.                    

Lục Mạn ngồi xuống bên mép giường của cô, mặt chứa đầy lo lắng: “Cậu thật sự không ra ngoài đó à? Trì Hạo đứng dưới đó chờ lâu lắm rồi, cậu ấy còn nhờ tớ mang cơm lên cho cậu này, là món sườn xào chua ngọt cậu thích nhất đó, hay là xuống đó chút nhé?”

Thời Hạ đột nhiên ngồi bật dậy, mang giày vào rồi lập tức đi xuống dưới lầu, suy nghĩ bậy bạ cũng vô dụng, cô tự mình xuống hỏi cho rõ ràng.

Đi quá vội vàng, Thời Hạ không mặc áo khoác, cả người rất mỏng manh, Trì Hạo thấy vậy liền cởi áo khoác của mình ra, Thời Hạ lạnh lùng nói: “Không cần đâu.”

Dừng động tác, Trì Hạo có hơi lúng túng, cuối cùng hơi nghiêng người, chắn đầu gió.

“Chuyện anh và bạn cùng phòng đánh cược với nhau là thật à?”

Trong lúc nhất thời, sự yên lặng lan tràn, ngay tại thời điểm Thời Hạ nghĩ mình sẽ không đợi được câu trả lời, cô thấy Trì Hạo gật nhẹ đầu một cái.

Ngọn núi trong lòng ầm ầm đổ sụp xuống.

Thời Hạ gật đầu: “Thật là trùng hợp quá, em cũng vậy, vì đánh cược nên mới tỏ tình với anh, bây giờ chúng ta hòa nhau rồi, vậy chia tay đi.”

Cô nói xong thì xoay người muốn rời đi, nhưng lại có một bàn tay ấm áp cầm lấy cổ tay, Trì Hạo nhìn cô, cảm xúc trong mắt không được rõ ràng lắm.

“Anh còn có gì muốn nói hả?”

Môi Trì Hạo mấp máy mấy cái, cuối cùng buông tay của Thời Hạ ra, cô cũng không quay đầu lại nữa, rời đi.

Tình yêu này hệt như một đợt pháo hoa bắn lên trời cao, mặc dù tươi đẹp sáng chói, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Thời Hạ trở về quỹ đạo cuộc sống, nhưng có một số người chính là như vậy, trước khi gặp anh, rõ ràng chỉ có một mình vẫn rất tốt, song sau khi gặp được anh rồi, cảm thấy ăn cơm một mình thật thê lương, cuộc sống trở nên tẻ nhạt vô vị.

Giữ vững như vậy được một tuần lễ, cuối cùng tình cảnh chuyển biến khi bạn cùng phòng với Trì Hạo tìm đến cửa.

“Bạn học Thời Hạ, tớ thật sự rất xin lỗi, tớ nói chuyện không biết giữ kẽ, lại hay phóng đại sự thật, không nghĩ đến sẽ tạo ra hiểu lầm to như vậy giữa hai cậu.”

Thời Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao, nếu không phải nhờ cậu, đến bây giờ chắc tớ cũng không biết gì, hẳn là tớ nên cảm ơn cậu mới đúng.”

“Đừng đừng đừng!” Nam sinh dứt khoát khua tay, “Hôm nay tớ mới biết mình đã gây ra phiền phức lớn cho Trì Hạo, cậu ấy là một người rất khó hiểu, cũng không nói câu nào. Đúng là ngày đó bọn tớ đã đánh cược với nhau, nhưng Trì Hạo là ai chứ? Đại thần khoa máy tính, lại vì một sai lầm nhỏ mà thua cuộc, nói không phải cố ý thì chắc chẳng có ai tin được đâu.”

Tính cách của Trì Hạo rất yên tĩnh, bình thường ít khi tham gia đánh cược cùng họ lắm, nhưng ngày đó sau khi anh nghe tin, đã chủ động nói muốn tham gia, hơn nữa trò chơi mới bắt đầu cùng lắm chỉ một phút đã thua cuộc.

Tuyệt đối là không bình thường.

Tâm tư Thời Hạ hơi lay chuyển: “Nhưng trước đó bọn tớ vốn không hề quen biết nhau.”

“Trước kia tớ cũng lấy làm lạ, với tính cách của Trì Hạo, sao lại đồng ý lời tỏ tình của cậu được cơ chứ, sau đó tớ thật sự tìm ra được.”

Trái tim đập mạnh, Thời Hạ nín thở, chờ câu trả lời của anh ta.

“Hình nền điện thoại của Trì Hạo là ảnh một cô gái, cậu ta xem như báu vật vậy, bình thường không bao giờ cho bọn tớ nhìn, ngày đó tớ vô tình thấy được, mới phát hiện cô gái đó chính là cậu.”

Nam sinh đưa ảnh chụp lén đến, ngay giây phút nhìn thấy cô gái trong bức ảnh, Thời Hạ cảm thấy tất cả cảm xúc đều chạy thẳng lên đầu.

Quả thật cô gái kia là cô, mặc đồng phục học sinh của trường cấp ba, đứng dưới quốc kì, nụ cười thoải mái.

Đầu óc cô hỗn loạn, Thời Hạ không có lòng dạ nào để đọc sách, chỉ nằm trên giường chơi game.

Một tiếng “ting ting” vang lên, trò chơi kết thúc, cả màn hình biến thành màu đen, mấy giây sau, một dòng chữ nhỏ màu sắc từ từ hiện lên.

—– “Anh thích em.”