Đánh Cược, Dám Không?

Chương 8



Thời Hạ gửi tin nhắn cho Trì Hạo: “Có phải anh đã quen biết em từ sớm rồi không?”

Đầu bên kia trả lời: “Ừ.”

Câu chuyện quay ngược lại hai năm trước, vào năm lớp mười hai.

Khi đó Thời Hạ chính là một con ngoan trò giỏi chính hiệu, không chơi game, không yêu sớm, một lòng đọc sách thánh hiền, mục tiêu là thi đậu trường đại học mình mong muốn —- Trường đại học A.

Cô không phải là người có ngoại hình xinh đẹp động lòng người, nhưng ngũ quan phối hợp cùng nhau thì cũng tạm được, hơn nữa mỗi năm đều chiếm lĩnh vị trí hạng nhất của khối, người theo đuổi cô không hề ít. Trong đó có một người tên Lâm Đào, theo đuổi cô vô cùng chăm chỉ, không phải là đưa thư tình hay đồ ăn vặt gì cả, chỉ là tan học sẽ đưa cô về nhà. Thời Hạ bức bách, nghiêm túc nói với cậu ta: “Tôi không có ý định yêu đương ở cấp ba, xin cậu đừng gây cản trở việc học tập của tôi nữa.”

Lâm Đào gãi gãi ót, trả lời: “Vậy tớ chờ cậu lên đại học rồi theo đuổi lại nhé?”

Thời Hạ lắc đầu: “Cậu không phải là mẫu người tôi thích.”

Những lời này hệt như mũi tên nhọn, hung hăng ghim thẳng vào trái tim của nam sinh ở lứa tuổi dậy thì, cậu ta có hơi mất tinh thần: “Vậy cậu thích mẫu người thế nào, tớ thay đổi là được chứ gì?”

Thời Hạ trả lời: “Ít nhất thì cũng phải học thật giỏi, như vậy thì giữa hai người mới có chung đề tài.”

Lúc này Lâm Đào lập tức thề rằng sẽ học tập thật tốt, sau đó mua một đống tài liệu học tập, nhưng mới nhìn vào trang thứ nhất, cơn buồn ngủ không nói lời nào đã trào lên, cậu ta không phải là người thích hợp với học tập.

Bất đắc dĩ, cậu ta chỉ có thể tìm người anh em tốt là Trì Hạo nhờ hỗ trợ.

Trì Hạo cũng là học sinh đứng nhất trường bên cạnh, là bạn nối khố của Lâm Đào, người anh em từ trước đến nay chưa từng làm việc đàng hoàng đột nhiên có hứng thú với học tập, anh cũng có hơi kinh ngạc.

Lâm Đào gửi một tấm hình của Thời Hạ sang cho anh, “Nhìn xinh không?”

“Bình thường.”                            

Trì Hạo nói thật lòng, anh không có khái niệm gì về phương diện này cả, đầu tiên chỉ cảm thấy cô gái này không có gì đặc biệt, nhưng cũng không xấu xí.

Hiển nhiên Lâm Đào đã sớm quen thuộc với tính cách của anh, tự mình gửi qua một chuỗi tin nhắn thoại: “Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy đứng phát biểu dưới cờ, buộc tóc đuôi ngựa cao, ánh mắt sáng trong trẻo, giọng nói ngọt dịu. Giây phút đó, tớ cảm giác mình đã rơi vào bể tình mất rồi….”

Trì Hạo ném điện thoại sang một bên, không nghe tiếp nữa, chuyên tâm làm bài tập trước mặt. Còn mấy ngày là đến cuộc thi vật lí, gần đây anh vẫn đang chuẩn bị.

Trước khi thi sẽ có một khoảng thời gian bồi dưỡng rèn luyện khép kín, Trì Hạo không nghĩ đến sẽ gặp Thời Hạ ở đó. truyen bjyx

Khi đó Lâm Đào đã biết khó mà lui từ lâu, lựa chọn những mục tiêu khác, nếu không phải thầy giáo gọi tên cô, Trì Hạo cũng không thể ghép tên và khuôn mặt lại cùng được.

Thời Hạ.

Cô rất ưu tú, thầy giáo ra một đề về áp trục, chỉ có hai người ra được kết quả, một người là Trì Hạo, một người khác chính là cô.

Cô tỏa sáng lấp lánh trong lĩnh vực sở trường của mình, rất khó để người khác không chú ý đến.

Trái lại, mặc dù Trì Hạo là một đẹp trai chân dài, thành tích cũng không phân cao thấp so với cô, cô cũng chưa từng lườm nguýt anh bao giờ, mọi lúc mọi nơi đều ôm sách bài tập, rong chơi trong đại dương tri thức.

Càng như vậy, Trì Hạo càng cảm thấy hứng thú về cô, luôn vô thức hướng tầm mắt lên người cô, cho đến khi cuộc thi diễn ra, anh gần như lỡ mất thời gian, không kịp viết câu cuối cùng.

Thời Hạ thành công được tuyển thẳng vào đại học A.

Mặc dù Trì Hạo không trúng tuyển, nhưng với năng lực của anh, thi đậu đại học A hoàn toàn không cần bàn cãi.

Tấm hình lúc trước Lâm Đào gửi cho anh đã mất giá trị, Trì Hạo lại đòi thêm một tấm nữa, lưu giữ lại, làm hình nền cho điện thoại.

Đó là giấc mộng mà anh muốn đạt được.

Sau đó lên đại học, hai người hoàn toàn không xuất hiện cùng nhau, Trì Hạo vẫn luôn tìm lí do thích hợp để đến gần Thời Hạ. Sau đó khi phát hiện bàn cùng phòng của Thời Hạ là Lục Mạn, là bạn học cấp ba của anh, nên anh đã âm thầm lấy tin tức từ chỗ cô nàng.

Một buổi tối ngày nào đó, Lục Mạn gửi tin nhắn cho Trì Hào, nói với anh về chuyện Thời Hạ thua cược với các cô.

Trái tim tựa như được ăn kẹo đường, mỗi một tế bào đều nhảy nhót, trong lòng Trì Hạo dâng lên sự mong đợi mơ hồ. Đúng lúc bạn cùng phóng chơi đánh cược, lần đầu tiên Trì Hạo tham gia, cố ý thua cuộc để tỏ tình cùng Thời Hạ, nhưng không ngờ lại bị cô giành trước, anh lập tức thuận miệng đồng ý.