Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 11: Đệ nhất mỹ nam Hàng Thương Lan



Chiếc xe đi qua cổng an ninh của khu phố trải dài những căn biệt thự cao cấp. Sau khi check biển số xe, chiếc xe thuận lợi đi qua. Lúc rẽ vào khu phố này, xe của Thiều Vân San đã chạm trán với siêu xe của Hàng Thương Lan. Tuy nhiên khi ấy cô không rõ cho lắm, nếu không phải Viện Viện nhắc cô thì cô cũng không nhận ra.

Ngay phía trước là xe của Hàng Thương Lan, anh lái chầm chậm như thể đang đợi chờ điều gì.

Bởi vì hai nhà Thiều gia và Hàng gia gần nhau cho nên Thiều Vân San và Hàng Thương Lan mới có cơ hội trở thành thanh mai trúc mã. Khi Hàng Thương Lan qua lại với Thanh Hàn Nữ thì đã chuyển ra ngoài ở riêng, vì thế việc anh về Hàng gia đã không thường xuyên nữa. Sâu xa còn có một nguyên do là tránh mặt Thiều Vân San.

Hôm nay tại sao lại…?

Dù trong lòng đã nôn nóng đến phát điên, nhưng ngoài mặt Thiều Vân San vẫn ra vẻ lạnh nhạt. Cô không thể nóng vội cho dù cô khao khát muốn gặp mặt ‘con trai ruột’ của mình cỡ nào, nếu không bản thân Uyển Uyển rất dễ trở thành ‘phản diện thật sự’.

“Tiểu thư, cậu Thương Lan đang đợi cô.”

Theo câu nói của tài xế, Thiều Vân San nghiêng người nhìn, quả thực thấy xe anh đã dừng lại ngay tại cổng lớn Thiều gia.

Viện Viện tỏ ra thẹn thùng thay cô:

“Chị, cậu Thương Lan định tặng quà chị hay sao ấy?”

Cô ngờ vực trong lòng, lại nói:

“Em ở trong xe đi.”

Viện Viện hí hửng đáp “dạ” mà không hề biết do cô sợ con bé lắm mồm lắm miệng sẽ phá hỏng không khí.

Thiều Vân San hít một hơi thật sâu để cố gắng bình tĩnh, cô mở cửa xe bước xuống.

Ngay khi chân chạm đất, cô mới phát hiện hai chân mình tê dại từ lúc nào. Cả người đi tới trước mặt người đàn ông kia trong tình trạng rất mơ hồ. Giống như là đi gặp mối tình đầu vậy.

Trời đã ngả sang tối, ánh đèn đường đã lên. Chút ánh sáng chiếu lên thân hình cao lớn của người đàn ông trẻ. Ngũ quan anh tuấn, vẻ đẹp lãng tử, khí chất cao ngạo cùng đôi mắt sâu thăm thẳm.

Trái tim hẫng đi một nhịp, Thiều Vân San bất giác nghiền ngẫm đối phương lâu hơn một chút. Quả nhiên, tuyệt đại nhan sắc lòng cô cũng chỉ có Hàng Thương Lan, không uổng công người đàn ông cô dành hết tâm sức để khắc họa. Từ tính cách đến ngoại hình đều là người mà cô tâm đắc nhất trong tất cả dàn nam chính mà cô đã ‘vẽ’ ra.

“Sức khỏe thế nào rồi?”

Hàng Thương Lan đợi mãi không thấy cô cất lời chỉ nhìn mình với ánh mắt suy tư, đương nhiên anh muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bởi nó chẳng khi nào đứng đắn cả.

Thiều Vân San khẽ run rẩy trong tim, cô không thể rời mắt đi khỏi ánh mắt của anh vì nó quá đỗi đẹp đẽ. Cơ miệng lại nhàn nhạt đáp:

“Em ổn.”

“Vậy thì tốt.”

Hàng Thương Lan đưa túi đồ cho cô, trong đó là một chút thực phẩm dinh dưỡng:

“Nữ Nữ nhờ anh gửi tới em chút đồ.”

Nghe vậy, cô không chần chừ lập tức nhận ngay, đây là quà Nữ Nữ mua cho cô, chắc là để đền bù vụ hôm trước.

“Em cảm ơn.”

Hàng Thương Lan không nói với cô rằng bởi vì Thanh Hàn Nữ đợi mãi không thấy cô tới bắt đền hay mách lẻo gì với anh nên cô ấy sốt ruột. Sợ Thiều Vân San thực sự có vấn đề thật nên mới muốn anh đi thăm dò một chút.

Thiều Vân San suy nghĩ một chút rồi nói:

“Hôm đó là do em nóng giận nên đã đánh Nữ Nữ trước, hôm nay cô ấy còn tốt bụng tặng đồ cho em. Nhờ anh chuyển lời tới cô ấy, em thật lòng xin lỗi.”

Trong nguyên tác ngày hôm ấy đáng lý còn một trận chiến giữa hai người phụ nữ với nhau nữa. Thanh Hàn Nữ có võ, người thiệt đương nhiên là Thiều Vân San nguyên tác. Sau đó, mọi người vì lấy lòng Thiều gia mà quay sang chỉ trích Thanh Hàn Nữ là người ra tay tàn nhẫn.

Sự việc ồn ào truyền tới tai Hàng Thương Lan, anh xuất hiện đúng lúc Nữ Nữ bị chỉ trích thậm tệ. Tất nhiên anh sẽ bảo vệ người trong lòng, lần đầu tiên công khai trách Thiều Vân San suốt ngày kiếm chuyện và dằn mặt những 'người qua đường' ghé mồm gửi chút thị phi kia.

Sau khi anh dẫn Nữ Nữ rời đi đã nổ ra chuỗi ngày kêu gào ăn vạ vô đối của Thiều Vân San với Thanh Hàn Nữ. Còn Hàng Thương Lan thì phải chịu đựng tiếng khóc lóc làm nũng của cô. Quan hệ giữa hai người ngày càng xa cách, mâu thuẫn ngày càng sâu.

Đáy mắt Hàng Thương Lan hiện lên một vẻ chấn động, anh có chút nghi hoặc nhìn cô. Chắc lòng đang tự hỏi, cô định giở trò gì đây?

Nội tâm lạnh nhạt, anh chỉ đáp ‘ừ’.

Nhớ tới chuyện khác, anh đã hỏi:

“A Vũ nói em hôm nay tới trường làm thủ tục rời ký túc xá cho Phong Vân, phải không?”

Nghĩ lại thái độ lúc nói chuyện với anh của Hàng Trình Vũ, thằng bé đặc biệt nghi ngờ hành động ‘thân thiết khác thường’ của chị em hai người, liên tục nói anh phải đi điều tra… Anh biết điều tra cái gì?

Thiều Vân San gật đầu thừa nhận, không giấu giếm:

“Vâng, hôm nay thằng bé về nhà rồi. Em không muốn thằng bé ở nội trú nữa.”

Thấy Hàng Thương Lan im lặng, cô lại tiếp tục:

“Em cũng đang làm thủ tục thôi học để chuyển trường cho thằng bé. Hy vọng anh có thể giúp em nói với hiệu trưởng bên trường một câu, nhờ họ đẩy nhanh thủ tục.”

Đầu mày anh khẽ nhíu lại:

“Tại sao?”

Cô hơi cụp mắt xuống, thành thật trả lời:

“Em cảm thấy môi trường đó không phù hợp với thằng bé, muốn để thằng bé tới trường công.”

“Trường công?”

Dường như trong mắt bất cứ ai khi đang học trường quốc tế hoặc xuất thân từ trường quốc tế thì đều cảm thấy trường công là một thứ gì đó rất ‘nghèo nàn, cổ hủ’. Hàng Thương Lan dĩ nhiên phản đối:

“Dù em không thích thằng bé cũng nên để thằng bé học hành cho tốt.”

Cô khẽ gật đầu:

“Anh yên tâm, em biết mình đang làm gì.”

Thái độ Thiều Vân San không hề phản bác lời anh, nhưng ý đồ rõ ràng quyết tâm làm theo ý mình khiến Hàng Thương Lan không hài lòng. Cô bình thường ngang ngược với mọi người nhưng đều sẽ nghe lời anh, chỉ là hôm nay… tại sao anh cảm thấy ‘tia ương ngạnh’ trong mắt cô đã khác những ngày trước rồi?

Cô vẫn ương ngạnh, vẫn ngang ngược nhưng không giống như trước… Một loại suy đoán khiến Hàng Thương Lan khó hiểu.

Đó chỉ là chút suy đoán riêng, Hàng Thương Lan cũng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện nhà cô, sau cùng chỉ nói:

“Em vẫn nên suy nghĩ lại đi, anh về trước.”

“Vâng.”

Cô nhìn Hàng Thương Lan lên xe, cho đến khi chiếc xe khuất sau cánh cổng to lớn của nhà hàng xóm mới cụp mắt trở về. Thiều Vân San không quay lại xe mà đi bộ vào trong nhà, cảm xúc vẫn bồi hồi chưa thể tin được.

Trong nhà, Thiều Khước đang ngồi đọc tạp chí ở ghế sô pha, phía trước ông là Thiều Phong Vân đã tắm xong và ngồi khép nép ở đó xem điện thoại, trên mái tóc thằng bé còn có mấy giọt nước rũ xuống.

Nhìn thấy cô, Thiều Khước đã hỏi:

“Cô đi chơi bời đàn đúm về rồi đấy hả?”

Cô gật đầu, chẳng muốn đáp lời với thái độ gây sự của ông.

Nghe tiếng, Thiều Phong Vân cũng ngẩng đầu chào cô. Cô cười một cái, nhìn quần áo trên người Thiều Phong Vân là đồ ở nhà bình thường, cô hỏi:

“Đã xem đồ chị mua cho em chưa? Có cảm thấy phù hợp không?”

Thiều Phong Vân e dè hỏi lại:

“Đồ đó là chị mua cho em sao ạ?”

Cô tròn mắt ngạc nhiên:

“Không ai nói với em à? Nhà có mình em là thanh niên trai tráng, không mua cho em thì mua cho ai? Ba thì mặc được chắc?”

Bị nói kháy tới, Thiều Khước hừ một tiếng, lại lớn giọng nói với mấy người giúp việc:

“Dọn cơm đi, đói chết ta rồi.”

Rõ ràng cố ý chờ cô mà ông còn làm ra vẻ như bị bỏ đói.

Thiều Vân San chẳng thèm quan tâm tới ông, đi tới nắm tay Thiều Phong Vân tính kéo lên phòng:

“Đi, đi lên mặc thử chị xem. Lúc đó là chị chọn theo cảm tính, cũng không biết có hợp với em không?”