Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 12: Giải thích



Nhìn cô thản nhiên nắm tay Thiều Phong Vân, Thiều Khước rất khó hiểu, không biết cô trúng bả gì mà hôm nay lại hòa hoãn thế?

Giọng ông hơi lớn:

“Còn muốn để ông già này đợi cô cậu nữa hả, ăn xong bát cơm thì quần áo chạy mất hay sao?”

Thiều Phong Vân cũng ái ngại nhìn cô:

“Chị ơi hay mình ăn cơm trước… chút… chút nữa em mặc để chị xem sau có được không ạ?”

Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Vậy cũng được, ăn cơm cái đã. Chị cũng đói rồi.”

Trong bữa ăn, Thiều Vân San đã nói chuyện muốn chuyển trường cho Thiều Phong Vân để Thiều Khước nghe. Dĩ nhiên, sau khi nghe cô nói muốn chuyển Thiều Phong Vân sang trường công thì sắc mặt ông đã tức giận:

“Quả nhiên là vậy, tất thảy những gì cô làm đều chỉ vì những mục đích này của cô thôi sao?”

Cô hỏi ngược lại ông:

“Ba cho người theo dõi con?”

Ông lảng tránh ánh mắt cô, giở giọng trách móc:

“Thế thì sao? Cô suốt ngày ăn chơi quậy phá, ta mà không quản cô cho kỹ, cô còn định phá cái nhà này thế nào nữa?”

“Ba mắng con thì tiền trước đó có về lại với ba không?”

Thiều Vân San thở dài một hơi, dường như mọi người đều cho rằng cô định làm hại Thiều Phong Vân. Ngay đến thằng bé cũng nghĩ vậy, cho nên cô đành phải giải thích thôi:

“Trước kia là con nghĩ chưa thấu đáo, nhưng giờ thì thông suốt rồi. Ba dành thì giờ theo dõi con, tại sao không cử người theo dõi Phong Vân xem xem thằng bé ở ký túc xá, ở trường bị người ta bắt nạt thế nào?”

Ông Thiều ngỡ ngàng như không tin vào tai mình, nhìn sang Thiều Phong Vân:

“Con bị bắt nạt?”

Thiều Phong Vân cúi gằm mặt không lên tiếng, cậu biết ngay sẽ không dùng cơm được yên ổn mà. Rõ ràng chẳng ai vui vẻ, tại sao lại ép cậu về?

Ông thấy thế thì quay sang quát cô:

“Chẳng phải do cô ép thằng bé đi sao? Giờ lại quay sang trách người cha này hả?”

So với người đang tức giận, cô lại rất bình tĩnh:

“Thì con mới phải quyết tâm sửa sai lầm của mình đây. Nếu sớm biết như vậy thì con sẽ nỡ để thằng bé đi sao? Vả lại, ở trường đó mang tiếng là trường quy mô đạt chuẩn quốc tế nhưng toàn đám con nhà giàu đi học, thầy cô giáo cả nể là chính chứ ai rảnh đi giải quyết bất đồng của đám trẻ. Tuổi nổi loạn sẽ có xích mích vốn dĩ có thể thông cảm nhưng chỉ trong giới hạn cho phép thôi. Còn đã đến mức này…”

Cô chỉ vào vết thương trên má trái của Thiều Phong Vân, vết thương được thằng bé phủ chút kem che khuyết điểm, qua được mắt Thiều Khước nhưng không qua được mắt cô.

“Đến mức này thì không thể chấp nhận được nữa rồi. Con cũng không muốn làm lớn chuyện nên mới đang tìm cách ‘trốn tránh’ cho thằng bé đây. Nhưng nếu để xảy ra thêm một lần nữa, ba có sẵn sàng để nhà chúng ta mâu thuẫn với mấy nhà đó hay không?”

Không đợi ông nói, cô đã tự trả lời:

“Dù ba có hay không thì cũng kệ ba, việc muốn chuyển Phong Vân tới trường công là suy nghĩ kỹ càng của con, thằng bé không phù hợp với môi trường quốc tế này. Sang trường công chưa chắc đã ổn hẳn, nhưng còn khá hơn là việc ngày ngày phải đối đầu với một đám công tử đầu trâu mặt ngựa.”

Cô nói thêm về suy nghĩ của mình:

“Con cũng không phải tìm bừa một trường để ném thằng bé vào, mà tính đăng ký vào trường công tốt nhất thành phố, tỷ lệ đỗ đại học tốt rất cao. Đợi mấy bữa nữa thủ tục nhập học ổn định, con sẽ dẫn thằng bé tới phòng gym, cải thiện một chút. Cũng chẳng thể bảo vệ thằng bé cả đời, nói chung phải rèn lại tính cách nhút nhát này trước đã.”

Thiều Khước và Thiều Phong Vân đều mở to mắt nghe cô nói một tràng dài, dường như cũng cảm thấy hợp lý hoặc là không cãi được trước thái độ ngang tàng của cô. Sau cùng, Thiều Khước bất lực, ông gắt lên:

“Đấy, cô muốn làm cái gì thì làm, có phá nát cái nhà này thì cứ việc đi.”

Dứt lời, ông hậm hực đứng lên bỏ ra ngoài, không dùng bữa nữa.

Thiều Phong Vân e dè nhìn sang cô, cô lập tức cười với thằng bé:

“Em thấy chị suy nghĩ có ổn không?”

Thiều Phong Vân không dám nói không, chỉ khẽ gật đầu.

Cô xoa đầu thằng bé:

“Trước kia là chị sai vì đã lạnh nhạt với em, giờ chị nghĩ thông rồi. Tương lai sau này chị còn muốn ăn chơi du lịch đây đó… Em là con trai, phải học hành cho tốt còn về gánh vác công ty cho ba nhé!”

“Dạ?”

Chẳng phải chị gái Thiều Vân San vẫn luôn nói cậu đừng nghĩ đến việc được chia tài sản sao?

Cô tiếp tục:

“Mọi người đều cho rằng chị chuyển em về trường công là chuyện xấu, nhưng thật lòng chị đã nghĩ rất kỹ… Em cứ thử học xem sao, nếu không ổn thì nói với chị. Chúng ta lại tìm một trường khác cho em, nếu không dám đối mặt thì sẽ cùng nhau trốn tránh, miễn sao bản thân không bị tổn thương là được.”

Suy nghĩ của chị gái cũng thật lạ.

Thiều Phong Vân thắc mắc trong lòng, nghe cô thúc giục:

“Được rồi, mau ăn đi đừng nhìn chị nữa. Ăn xong còn lên thử đồ, chị muốn xem xem style chị chọn cho em có ổn không? Người là do chị tàn phá, giờ chị đang cố gắng cải tạo lại chàng trai đẹp trai nhất nhà chúng ta đây…”

Thiều Phong Vân cuối cùng cũng cười với cô:

“Chỉ có em là con trai.”

Cô nhìn Thiều Khước đang ngồi giận ngoài phòng khách, cười khẽ nói nhỏ:

“Tính cả Khước Đại Gia nữa chứ… cho ông ấy xếp bét.”

“...”



Đã hai ngày kể từ khi Thiều Phong Vân được Thiều Vân San thông báo trở về nhà, cậu vẫn phải tới lớp theo quy định. Lần này khác một chút là tài xế đưa cậu đi rất cẩn thận không giống như lúc trước nhận lệnh của chị gái làm khó cậu. Cậu không biết vì sao chị gái lại đột nhiên thay đổi, còn bắt cậu buổi chiều tan học phải tới phòng tập nơi chị ấy đã đăng ký cho cậu.

Có phải chị xấu hổ với anh Thương Lan khi có một đứa em trai xấu xí như cậu hay không?

Cậu không dám cãi lời, hai hôm liền tan học phải tới chỗ tập thể hình, một bên bị PT một kèm một hành cho bán sống bán chết, một bên bị chị gái cũng tập bên khu yoga dòm ngó quan sát. Nhưng cậu thà rằng mồ hôi tứa như mưa cũng không muốn bật khóc trước mặt chị gái.

Quần áo trên người cậu cũng mặc theo ý của chị khiến cho một đám người ở trường để ý. Nhớ hôm nay lúc cậu bước vào lớp, Hàng Trình Vũ đang ngồi vắt chân trên bàn, xung quanh là một đám đàn em đầu gấu của cậu ta đã ‘ồ’ lên, người nọ người kia cất lời mỉa mai:

“Con quạ bạch tạng kia hôm nay có gì khác khác nhỉ?”

Người khác nói:

“Chị mày cho tiền mua quần áo mới rồi à? Đồ cũng đẹp đấy, nhưng cái tướng hèn nhát của mày không thể lẫn đi đâu được.”

Thiều Phong Vân lén lút nhìn qua, lại đụng phải ánh mắt đăm chiêu của Hàng Trình Vũ thì vội cụp mắt xuống.

“Ô hô, mày còn dám liếc đểu anh Vũ nữa sao? Muốn tao móc mắt mày hả?”

“Tôi… tôi không có…”

Thiều Phong Vân vừa dứt lời, tên Đỗ Đại đã đạp một cái vào người cậu khiến cậu va đập vào bảng đen. Bình thường cậu cũng hay bị bắt nạt như vậy, nhưng áo đồng phục mùa hè màu trắng không làm nổi rõ vết giày của họ, hôm nay chiếc áo khoác chị gái mua cho cậu màu đen còn mới cứng đã in vệt vàng hình chiếc giày rõ rệt không rõ vì sao khiến cậu hoảng sợ tột độ.

Cậu không quan tâm bất cứ điều gì, ra sức phủi bụi trên áo.

Đỗ Đại cùng mấy tên khác còn định tiến tới thì đã bị Hàng Trình Vũ lạnh giọng quát:

“Chúng mày điên à?”

Cả lũ tức khắc ngước mắt ngơ ngác nhìn Hàng Trình Vũ, bình thường bọn họ bắt nạt Thiều Phong Vân thì Hàng Trình Vũ cũng coi như không nhìn thấy, tại sao hôm nay lại…?

Hàng Trình Vũ đứng xuống đất, dáng người cao cao dõi mắt về phía Thiều Phong Vân:

“Áo chị ấy mua?”

Chỉ có như vậy mới khiến Thiều Phong Vân sợ hãi được chứ?

Thiều Phong Vân hãi hùng gật đầu. Quần áo, giày và cặp sách mới đều là chị ấy mua cho, Thiều Phong Vân không dám làm bẩn, sợ chị hỏi tội.

“Sắp chuyển trường?”