Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 13: Rất cố chấp



Thiều Phong Vân không rõ vì sao Hàng Trình Vũ lại hỏi mình câu ấy, chẳng lẽ mấy người này định chuyển trường theo để bắt nạt cậu hay sao?

Trong thâm tâm thầm oán hận và sợ hãi, nhưng cậu không cách nào nói dối, cậu khẽ gật đầu:

“Hôm nay chị tớ tới nộp hồ sơ rồi.”

Hàng Trình Vũ nghe xong thì rơi vào trầm tư, một lúc sau mới quay sang mấy người Đỗ Đại:

“Từ giờ bớt kiếm chuyện với nó đi.”

Sau đó không đợi mấy người đó nói thêm đã vội vã rời khỏi lớp.

Đỗ Đại hướng về phía Thiều Phong Vân, vì có lời của Hàng Trình Vũ nên cậu ta không dám làm gì nữa, chỉ dọa nạt:

“Mày tưởng chuyển trường là thoát được à, loại đàn ông nhút nhát như mày đi tới đâu đều khiến người ta ghét tới đấy!”

Thiều Phong Vân cũng rất bất ngờ trước lời của Hàng Trình Vũ, nhưng không dám ở lại mà vội đi về chỗ của mình. Một chỗ cuối góc lớp cạnh khu thùng rác, nơi mà những người trong lớp chê ỏng chê ươn, cho nên chỉ có mình cậu ngồi.

Nhớ tới chị gái vẫn dưới văn phòng giáo viên, chẳng lẽ Hàng Trình Vũ định đi gặp chị ấy kêu chị ấy đừng cho cậu chuyển trường nữa hay sao? Cậu sợ hãi trong lòng, dù chị chuyển cậu sang trường công nhưng vậy cũng tốt hơn, cậu không muốn ngày ngày gặp lại đám người bắt nạt mình nữa.



Thiều Vân San vừa nộp hồ sơ cho giáo viên xong xuôi, cô ra khỏi văn phòng thì đụng ngay gương mặt bừng bừng khí sắc của thanh niên cấp ba Hàng Trình Vũ. Cậu ta mặc áo đồng phục sơ mi, bên ngoài khoác một chiếc áo hàng hiệu, khí chất đại ca trường học có chút bá đạo. Nhưng ánh mắt đụng phải mắt phượng của cô lại có chút e dè.

“Chị định chuyển trường cho cậu ta thật sao? Chị đã nghĩ kỹ chưa?”

Thiều Vân San vuốt nhẹ mái tóc đen dài của mình, rất bình thường đáp:

“Ừ.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hàng Trình Vũ cảm thấy gần đây cô rất lạnh nhạt, điều đó khiến lòng cậu không vui.

“Chẳng lẽ chị còn giận chuyện hôm trước?”

Thiều Vân San nhìn vẻ mặt thiếu niên, cô chợt để lộ ý cười trào phúng:

“Giận gì chứ, chỉ đơn giản Phong Vân không hợp với môi trường này thì chị chuyển thằng bé đi thôi.”

Tiếng chuông vào học vang lên, Thiều Vân San vừa bước đi vừa nói:

“Cậu về lớp học đi.”

Nhìn bóng lưng cao ngạo của cô rời đi, Hàng Trình Vũ đột nhiên níu tay cô lại, khi cô quay đầu, ánh mắt của chàng trai trẻ vô thức né tránh:

“Chị và anh Lan đã xảy ra chuyện gì à? Gần đây tôi không thấy chị tới tìm anh ấy?”

Cô lặng lẽ thu tay mình về, trả lời:

“Anh ấy đã có người trong lòng, chị không theo đuổi anh ấy nữa.”

“...”

Hàng Trình Vũ không tin lời cô, nhưng thấy cô đã bỏ đi cũng không thể mặt dày mà níu kéo cô thêm lần nữa.

Đến tối, cậu ấy tới biệt thự riêng của Hàng Thương Lan. Thấy anh trai không có nhà liền gọi điện thoại cho anh ấy. Khi anh bắt máy, đều dây bên kia có tiếng ồn ào. Hàng Trình Vũ đoán ra ngay anh đang ở phim trường của chị Nữ Nữ.

“Có chuyện gì?”

Giọng anh nhàn nhạt vang lên.

Hàng Trình Vũ chần chừ một chút thì hỏi:

“Anh chưa về sao?”

“Ừ.”

“Nay em gặp Thiều Vân San, chị ấy đã tới nộp hồ sơ thôi học cho Thiều Phong Vân rồi.”

Hàng Thương Lan hơi nhíu mày:

“Cô ấy rất cố chấp.”

“Chị ấy còn nói…”

Thấy Hàng Trình Vũ im lặng, Hàng Thương Lan thúc giục:

“Nói gì?”

“Chị ấy nói anh đã có người trong lòng, chị ấy không theo đuổi anh nữa…”

Hàng Thương Lan im lặng một chút, thở hắt ra:

“Cô ấy đã nghĩ thông thì tốt.”

Hàng Trình Vũ thấy anh cứ hời hợt thì sốt ruột:

“Anh không cảm thấy bất thường sao anh? Bình thường chị ấy sống chết bám riết anh, đùng một cái sau khi rời bệnh viện lại nói không theo đuổi nữa? Có phải chị ấy đã bị làm sao rồi không?”

Hàng Thương Lan không để tâm lắm tới tâm tư riêng của Hàng Trình Vũ, chỉ nói:

“Em kệ cô ấy đi, cô ấy không còn bé nữa, có thể tự lo được.”

Điện thoại tắt rồi, Hàng Trình Vũ đột nhiên cảm thấy rất ngột ngạt. Cậu mặt nặng mày nhẹ thở dài. Dù lời của anh trai nói đúng, nhưng cậu vẫn không cam lòng.



Thiều Vân San tới cửa hàng rửa ảnh. Nhìn bức ảnh được đóng khung cao cấp, lòng cô không khỏi xúc động.

Viện Viện luôn theo sau hỗ trợ cô lúc này đã tỏ ra khó hiểu, hỏi:

“Tiểu thư, Vương Lục đáng ghét như thế tại sao chị lại in bức ảnh này ra?”

Còn đóng khung ảnh đẹp như vậy nữa?

Từ sau hôm gặp anh ta ở trung tâm thương mại, có vài tin đồn về Vương Lục và Thiều Vân San. Cũng bởi vì áo cô mặc và áo của anh chất lượng tương đồng nhưng dù đã khác đi về mặt thiết kế vẫn khiến cho đám fan của anh điên cuồng gào thét trên mạng vì cho rằng hai người mặc đồ đôi.

Mà hiện tại, Vương Lục đang đóng chính với Thanh Hàn Nữ, được người người tung hô ghép thuyền, giờ lại lòi ra một ‘hồ ly tinh’ thì tất nhiên nảy ra rất nhiều ý kiến trái chiều. Thiều Vân San nhìn tin nhắn hỏi ý ‘đăng ảnh chụp chung’ cô và anh ta của Giám đốc L’Oreal, lúc đó cô mới hiểu vì sao Vương Lục nhắc cô không nên đăng ảnh.

Cô từ chối Giám đốc L'Oreal ngay.

Tuy nhiên ngày hôm ấy có rất nhiều fan quay video chụp ảnh cảnh tượng đó, nên sự vụ mới loạn thành như vậy.

Có điều, Thiều Vân San cũng không quan tâm lắm.

Cô vừa cùng Viện Viện ra khỏi cửa hàng rửa ảnh, đứng bên ngoài con phố nhộn nhịp, cô chợt nổi hứng trêu chọc:

“Anh ấy giống như linh hồn sống trong trái tim chị.”

Ít nhất cô sẽ tưởng tượng cô đang chụp chung với anh họ của mình, chụp chung ở thế giới thực tại chứ không phải trong một khoảng không vô lý nào đó.

Y như rằng, Viện Viện nghe xong đã ngoác mồm kêu lên:

“Không được đâu chị à, Vương Lục là tên đào hoa… so với anh ta, chị thích cậu Thương Lan còn tốt hơn. Cậu Thương Lan là người tốt, chắc chắn không lăng nhăng…”

Cô che mồm con bé:

“Nhỏ nhỏ cái mồm thôi.”

Viện Viện vẻ ‘đã biết tội’, tính nhỏ giọng khuyên cô nhưng bị cô chặn trước:

“Thương Lan tốt, nhưng anh ấy chỉ yêu Nữ Nữ, tình cảm của họ tốt như vậy chị không muốn phá hoại nữa. Vả lại, chị cũng không phải yêu Vương Lục, chỉ cảm thấy hình tượng của anh ta rất đẹp, có thể làm một fangirl của anh ta.”

“Nữ Nữ?”

Viện Viện nhăn nhó:

“Trước kia không phải chị ghét cô Nữ lắm hay sao? Tại sao lại…?”

Thiều Vân San bất lực thở dài:

“Đừng hỏi nhiều, muốn biết thì vào não chị mà ngồi đây.”

Nếu không vì Nữ Nữ Thương Lan, cô thực sự sẽ không cố chấp giải thích với hết người này người kia đâu. Việc giải thích thật mệt.