Đào Hoa Chiến Thần

Chương 47: Hơn một nghìn vạn?



Triệu Lâm Phong thấy Triệu Vĩnh Tài luống cuống như kiến bò trên chảo nóng, bèn lấy một tấm thẻ vàng từ trong túi ra đưa cho ba mình.

Ba à, năm mươi vạn lúc trước chỉ là khoản tiền lấy ra lúc khẩn cấp thôi. Trong tấm thẻ này còn hơn một nghìn vạn, ba giữ lấy mà dùng”

Nghe Triệu Lâm Phong nói vậy, Triệu Vĩnh Tài ngây ra, bất giác nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng trong tay trong tay,

" Gì cơ? Hơn một nghìn vạn?" Người dân trong thôn cũng mắt chữ A mồm chữ O giống như gặp ma. Nơi thung lũng nghèo nàn thôn Quế Hoa này, bọn họ đã bao giờ thấy nhiều tiền như vậy đâu?

“Tiểu... Tiểu phong, hơn một nghìn vạn này ở đâu ra thế?"

Giọng nói của Triệu Vĩnh Tài hơi run rẩy. Năm. mươi vạn đã khiến ông ấy ngủ không yên, bây giờ Triệu Lâm Phong lại nói với ông ấy là trong thẻ có hơn một nghìn vạn?

Triệu Lâm Phong không muốn nói ra chuyện đổ thạch gì đó để tránh cho ba mẹ lo lảng, lại càng không nói cụ thể là một nghìn năm trăm vạn!

Hắn sợ ba mẹ bị dọa sẽ xảy ra chuyện.

Cũng chẳng có cách nào, nông dân nghèo túng cả đời, nơi nào nhìn thấy nhiều tiền như vậy chứ?

"Đây là vốn khởi nghiệp mà mấy ông chủ muốn hợp tác làm ăn với nhà ta góp vào đấy ạ. Ba cứ liệu mà. dùng là được”

Triệu Vĩnh Tài vội vàng dúi thẻ ngân hàng trả lại cho Triệu Lâm Phong, tựa như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay.

“Con mau cất đi, sao lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy? Con không biết là có tiền thì không được để lộ ra à?”

Lúc này, trong đầu những dân làng có mặt ở đây. chỉ có một ý nghĩ: hơn một nghìn vạn là bao nhiêu tiền?

“Không sao đâu ba, ba cầm đi. Chỉ cần việc kinh doanh rượu và thuốc lá của chúng ta đi vào hoạt động thì sẽ không thiếu tiền, lại càng không bạc đãi mọi người. Vì vậy, mọi người nhất định phải đoàn kết một lòng, cố gắng làm kinh doanh!”

“Thuốc lá á? Thuốc lá ở đâu ra? Nhà mình chỉ kinh doanh rượu thôi mà?”

Tim Triệu Vĩnh Tài vẫn đang đập đồn dập, cả người mất tự nhiên, không biết phải đặt tấm thẻ ngân hàng hơn một nghìn vạn này ở đâu.

"À, con đã mở một hãng thuốc lá, các ông chủ ở huyện thành rất thích. Chúng ta kinh doanh cả thuốc lá và rượu luôn.

Nghe vậy mọi người đều sốc.

Mặc dù bọn họ chưa trải sự đời, nhưng cũng biết thuốc lá và rượu là hai ngành có lợi nhuận kếch xù.

Cho dù nhà họ Triệu kinh doanh mỗi ngành rượu, chỉ cần làm ăn phát đạt cũng là ghê gớm lảm rồi, vậy mà bây giờ còn muốn kinh doanh thuốc lá?

Mọi người càng thêm quyết tâm muốn bám víu lấy nhà lão Triệu!

Trần Tụ Vân đang xào rau trong bếp, mấy người phụ nữ trong thôn cũng ở trong bếp hỗ trợ, chẳng mấy. chốc từng món ăn đã được bưng lên.

Hơn một trăm người cùng nhau dùng bữa, vô cùng náo nhiệt!

Trong bữa ăn liên tục có người mời rượu Triệu Lâm Phong, cho dù hắn giỏi uống rượu cũng ngà ngà say.

Sau khi ăn uống no nê, các bà con cô bác lần lượt ra về, nhưng Tạ Đại Cước lại kéo theo Lâm Hương Tú ở lại giúp đỡ thu bàn rửa bát.

Mặc dù Trần Tụ Vân mặt nặng mày nhẹ với Tạ Đại 'Cước, nhưng đối phương sẵn lòng ở lại giúp đỡ rửa bát thì bà ấy sẽ không đuổi người.

Triệu Lâm Phong rồng nặc mùi rượu trở về phòng mình, ngã kềnh ra giường.

Trong lúc Triệu Lâm Phong đang thiu thiu buồn ngủ, cửa phòng bị mở ra.

Triệu Lâm Phong cảnh giác tỉnh lại, đây là tính cảnh giác được hình thành nhiều năm trên chiến trường, cho dù đã về nhà cũng không sửa ngay được.

Triệu Lâm Phong ngồi bật dậy, nhìn thấy Lâm Hương Tú bưng một chậu sắt đi vào. Lâm Hương Tú giật mình, suýt thì làm đổ nước.

Lâm Hương Tú căng thẳng đi tới, trên người đeo tạp đề, dưới làn váy là đôi chân trắng nõn, bàn chân ngọc yêu kiều xỏ dép lê, thuộc kiểu nàng dâu thôn quê điển hình.

“Tiểu Phong à, mẹ tôi bảo tôi đun nước mang vào cho cậu rửa chân” Lâm Hương Tú cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Vẻ nhút nhát của Lâm Hương Tú khiến Triệu Lâm Phong có chút đồng cảm với cô. Chồng của Tạ Đại Cước mất sớm, chỉ để lại đứa con trai.

Con trai cả là chồng của Lâm Hương Tú, đã chết ngoài ý muốn. Con trai út thì lại chơi bời lêu lổng, vô công rồi nghề. Cả nhà họ Tạ dựa vào một cửa tiệm thịt kho của Lâm Hương Tú chèo chống.

Lâm Hương Tú mặc một chiếc váy hoa liền thân, trang phục có hơi quê mùa mặc lên người cô lại tạo ra một cảm giác đặc biệt.

Có lẽ là do không được ăn uống tốt suốt thời gian dài, nên thân hình Lâm Hương Tú hơi gầy yếu, nhưng, lại thêm vài phần đáng thương, khiến người ta bất giác muốn bảo vệ cô.

Có điều Lâm Hương Tú tuy gầy nhưng cỡ ngực rất lớn, kéo căng váy lên cao!

Hai bắp chân nhỏ nhắn mịn màng dưới làn váy đẹp tuyệt vời, trắng nõn nà, khiến người nhìn chỉ muốn nâng trên tay vuốt ve ngắm nghía.

Lâm Hương Tú đi đến gần, Triệu Lâm Phong ngửi thấy mùi hương cơ thể thoang thoảng trên người cô. Hắn đã uống rượu, lúc này không khỏi miệng đẳng lưỡi khô,

"Cảm ơn chị dâu"

Triệu Lâm Phong đứng dậy, rất lịch sự đón lấy. chậu nước nóng trên tay Lâm Hương Tú.

Lâm Hương Tú cần môi, hai tay đan xoẳn vào nhau vì căng thẳng

"Tiểu Phong ngồi xuống đi, mẹ tôi bảo tôi rửa chân cho cậu."