Đào Hôn, Em Đừng Hòng

Chương 89: Lo lắng trước sinh



Kết quả kiểm tra thai nhi vô cùng tốt nên gia đình nhà họ Sở quyết định đi ăn mừng. Nhà hàng nhà họ Sở ăn có tên là Niệm Kỳ, khi nghe đến cái này Bạch Giai Kỳ vô cùng ấn tượng. Cô còn thầm nói với Sở Hạo Vũ có lẽ người tên Kỳ này rất quan trọng với chủ quán. Khi đó, ánh mắt của Sở Hạo Vũ có thể nói sao nhỉ? Mang theo chút khinh bỉ nhìn cô, rồi búng mạnh vào trán cô một cái.

“Ngu ngốc!”

“Đau!” Bạch

Giai Kỳ nhăn mũi, cô nói không đúng sao? Còn cái ánh mắt của anh là gì? Hừ! Đợi cô nhớ rõ mọi chuyện nhất định sẽ không nói cho anh biết đầu tiên.

Hóa ra mấy ngày gần đây, Bạch Giai Kỳ hay kêu đau đầu bởi vì cô bắt đầu lấy lại kí ức trước kia. Tuy rằng chỉ là một số chuyện vụn vặt nhưng cô cảm thấy vui vẻ. Như thế chứng minh được rằng cô thực sự tồn tại.

“Hạo Vũ, sao lại búng trán Giai Kỳ! Đỏ hết lên rồi này! Con không nhớ dạo này Giai Kỳ thương kêu đau đầu sao?” Mẹ Sở bực bội nhìn đứa con trai tuy lớn đầu nhưng hành động vẫn hơi trẩu của mình. Xem xem trán Giai Kỳ đỏ hết lên rồi, bà thương mà xoa nhè nhẹ rồi vẫn không quên lườm anh thêm lần nữa.

“Giai Kỳ, mẹ nói cho con nghe nhà hàng này thực ra là của một tên say tình mở để vợ mình đến ăn. Vợ của cậu ta thích ăn đồ Đông Nam Á. Con nói xem hành động này có phải rất ấu trĩ hay không?” Mẹ Sở vừa đưa menu cho Bạch Giai Kỳ vừa nói.

Vốn đang chỉnh lại tóc cho cô, Sở Hạo Vũ không dấu vết mà liếc mẹ mình một cái.

“Oa, vậy sao? Mà lạ mẹ nhỉ, cô ấy cũng tên Kỳ, con cũng tên Kỳ. Cô ấy thích ăn đồ Đông Nam Á con cũng thế mà chồng con…” Bạch Giai Kỳ gọi rồi đưa lại menu cho mẹ Sở.

Sở Hạo Vũ nghe vậy thầm trợn mắt, cô vợ ngố của anh.

“Ha ha, Giai Kỳ con thật đáng yêu!” Mẹ Sở cười “Người đàn ông đó là chồng con đó!”

“Hả?” Bạch Giai Kỳ ngơ ngác, khi cô muốn hỏi anh điều gì thì bị anh cắt ngang.

“Ăn cơm trước đã.” Vì vậy, Bạch Giai Kỳ chỉ đành ngoan ngoãn ăn cơm.

Khi đồ ăn được mang lên, mẹ Sở cảm thấy thai này của con dâu là con trai, nhìn hình dáng bụng và cách ăn của con bé là có thể nhận ra. Tuy nhiên bà vẫn mong kỳ tích xuất hiện, bé cưng sẽ là con gái. Bởi vì từ lâu bà đã mong muốn có con gái nhưng sức khỏe không cho phép và người nào đó không đồng ý sinh tiếp nên bà đành chịu. Chính vì thế, bà thực mong chờ Bạch Giai Kỳ sẽ thực hiện giúp bà ước nguyện này.

Bạch Giai Kỳ sau khi biết được suy nghĩ của mẹ Sở có chút không biết làm sao. Hiện tại bé cưng đã hơn bốn tháng là nam là nữ cũng đã được định rồi. Tuy nhiên dù thế nào đi nữa cô cũng nhất định yêu thương bé cưng thật nhiều.

“Đúng, đúng ăn cơm trước!” Mẹ Sở liếc nhìn con trai hiếm khi ngượng ngùng mà mỉm cười.

Cứ thế, bữa cơm trôi qua trong sự vui vẻ và đầm ấm.

Hai tháng sau, vào một buổi tối Sở Hạo Vũ sau khi đẩy bữa tiệc xã giao cho thư ký Trương liền nhanh chóng trở về nhà cùng bà xã ăn cơm. Quá trình ăn bữa tối tuy có bóng đèn Phó Cận Nam cản trở nhưng nể tình anh ta là cẩu độc thân nên Sở Hạo Vũ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

“Giai Kỳ, dạo gần đây tình trạng nôn nghén của em thế nào rồi? Nếu em không thoải mái chỗ nào thì nói với anh, muốn ăn gì cũng nói với anh, anh nấu cho em." Khả năng nấu nướng của Phó Cận Nam thực sự làm người khác miễn chê, cũng nhờ điều này mà Sở Hạo Vũ chấp nhận cho anh ta xuất hiện ở nhà họ Sở nhiều lần.

Bạch Giai Kỳ gật gật đầu, vốn dĩ lúc đầu mới mang thai cô còn không có cảm thấy gì, chỉ nghĩ bé cưng đã đến bên cô khiến cô vô cùng hạnh phúc. Nhưng khi được mọi người quan tâm và hỏi hạn về em bé quá nhiều cô lại thấy áp lực.

"Em vẫn rất tốt, không còn nôn nghén nữa nhưng mà…” Cô dừng một chút, dùng đũa chọc chọc vào miếng thịt kho, nói với giọng buồn buồn “Từ lúc mang thai đến giờ, em đã lâu không được đi chơi." Tuy rằng mỗi ngày đều đi dạo nhưng mà cô vẫn muốn đi đâu đó, không biết vì sao cô luôn có suy nghĩ này.

"Em muốn đi chơi?” Nghe được lời Bạch Giai Kỳ nói, Sở Hạo Vũ dừng lại động tác tách xương cá của mình. Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt buồn ỉu xìu kia, có phải dạo này anh quên để ý cảm xúc của cô không?

Bạch Giai Kỳ cúi đầu không nói gì, hai người Sở Hạo Vũ và Phó Cận Nam hai mắt nhìn nhau.

Sở Hạo Vũ đỡ lấy gương mặt cô, sau đó vô cùng bất ngờ một câu nói đơn giản như vậy lại làm cho Bạch Giai Kỳ rơi nước mắt.

"Sao thế, bảo bối? Làm sau mau nói cho anh biết." Thấy Bạch Giai Kỳ đột nhiên rơi nước mắt, Sở Hạo Vũ gấp gáp đứng lên, bế cô vào lòng. Cho dù cô mang thai đã hơn bốn tháng nhưng anh vẫn bế cô một cách nhẹ nhàng.

Phó Cận Nam thấy thế cũng quan tâm hỏi han cô.

Tuy nhiên, Bạch Giai Kỳ không nói gì hết. Thật ra cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là trong lòng có chút khẩn trương, cô sợ đứa bé lại rời khỏi cô? Sợ cô không sinh được bé cưng, sợ bé cưng sinh ra có chuyện không hay? Còn sợ bản thân sau khi sinh bé cưng ra chăm sóc bé cưng không tốt.

Trong lòng Bạch Giai Kỳ rất sợ hãi, nhưng những lời này cô không thể nói với mẹ Sở, cũng không có khả năng nói với Sở Hạo Vũ. Vương Khiết cũng không ở đây nên tất cả suy nghĩ tích tụ lại nhưng một lồng sắt vây kín cô. Thật ra cô cũng biết mình chính là thuần túy không có việc gì nên tự tìm phiền toái cho bản thân, nhưng là chỉ cần vừa nghĩ tới cô lại phiền lòng, mọi người hỏi han cô lại càng ấm ức ghê gớm.

Phó Cận Nam vốn cho rằng cô chịu bị ấm ức gì, hay ai nói xấu sau lưng cô nhưng vừa nhìn anh liền ngay lập tức nhận ra. Cô nhóc là mắc chứng lo âu trước khi sinh. Anh ta thực sự muốn bổ đầu cô ra xem tại sao đầu óc bé tí lại có thể nghĩ lung ta lung tung nhiều như vậy.

"Giai Kỳ! Em không cần lo lắng tất cả mọi chuyện anh sẽ an bài tốt nhất định sẽ không để hai mẹ con gặp chuyện gì!" Nói rồi Phó Cận Nam đưa mắt nhìn về phía Sở Hạo Vũ ý bảo anh mau bày tỏ gì đó.

“Đúng vậy! Giai Kỳ, anh nhất định sẽ không để em gặp chuyện nên đừng lo được không?” Anh xoa nhẹ gò má của cô, hôn lên trán rồi nói tiếp “Hiện tại công việc đã được sắp xếp ổn định. Tháng sau chúng ta đi du lịch nhé. Vốn dĩ anh đã nhờ ba giúp nhưng vẫn chưa có cơ hội nói với bảo bối!” Sở Hạo Vũ tự trách mấy ngày nay vùi đầu gấp rút hoàn thành dự án mà không nói rõ với cô để cô lo lắng.

“Không… không cần… em không sao! Chỉ là rảnh rỗi nên mới nghĩ lung tung thôi!” Bạch Giai Kỳ xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, cô không hiểu sao bản thân lại là lùng như vậy.

“Không sao mà! Là do anh ngay từ đầu không nói rõ với em.” Sở Hạo Vũ nhẹ nhàng nói, anh còn không quên quan sát nét mặt của cô, sợ bản thân bỏ lỡ chi tiết nào.

Phó Cận Nam nhìn hai con người thương cảm chưa quá hai giây lại tình thứ thì có chút bất lực. Đáng lẽ anh nên quen với việc này!

Thế là sau bữa cơm ngày hôm đó, Sở Hạo Vũ và Bạch Giai Kỳ bắt đầu chuyến du lịch trước sinh, theo lời của Bạch Giai Kỳ chính là bù đắp lại tuần trăng mật tuy nhiên tuần trăng mật này nó lại có vẻ hơi lâu một chút.