Đào Hôn, Em Đừng Hòng

Chương 90: Yêu em



Buổi tối, lúc đi ngủ, Sở Hạo Vũ không dám dựa quá gần Bạch Giai Kỳ bởi vì bụng cô càng lúc càng lớn anh sợ ban đêm không để ý đụng phải bụng cô. Nhưng lại không nỡ sang phòng khác ngủ nên chỉ có thể chịu đựng.

Mấy ngày gần đây, chân của Bạch Giai Kỳ bắt đầu sưng đôi lúc sẽ có hiện tượng chuột rút. Mỗi lần nhứ thế, Sở Hạo Vũ đều nhanh chóng bò dậy, xoa bóp cho cô, mặc dù động tác vụng về, nhưng vẫn làm cho cô đỡ hơn một chút.

Sáng hôm sau, Sở Hạo Vũ đã lật đật đến hỏi Phó Cận Nam và biết được chân của thai phụ hay bị chuột rút là bởi vì thiếu canxi nên anh thường mua hải sản về nhà rồi nhờ dì Lâm chế biến thành nhiều món ăn mới lạ cho cô ăn.

Cứ như thế bé cưng ngày càng lớn dần lên trong sự quan tâm chăm sóc của ba mẹ và mọi người. Hàng ngày có rất nhiều người thay phiên nhau đến trò chuyện với bé.

Vào một buổi tối nọ, Bạch Giai Kỳ tắm rửa xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi, bé cưng đã được sáu tháng nên cô thường hay mỏi lưng. Nhìn bà xã trắng trẻo mập mạp ở bên cạnh, Sở Hạo Vũ lại gần, giọng mang theo chút lấy lòng: “Khụ khụ, Giai Kỳ, chúng ta đã lâu…” Gương mặt ngây thơ của bà xã khiến anh không biết nói tiế ra sao.

Bạch Giai Kỳ nghe không hiểu, cô suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa hiểu, liền mất kiên nhẫn, cao giọng: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì hả?”

Sở Hạo Vũ lại dựa sát vào Bạch Giai Kỳ một chút, đối mặt với cô, suy nghĩ mấy giây mới nói: “Cái đó, chính là nói thai phụ đều rất ham muốn, em thì sao...”

Lời còn chưa nói hết anh đã bị Bạch Giai Kỳ quát bảo ngừng lại: “Sở Hạo Vũ! Anh cút sang một bên đi!”

Sở Hạo Vũ thấy gương mặt cô đỏ ửng biết rằng bản thân có cơ hội vội vàng lại mang theo cẩn thận đè lên thân thể cô, trong bóng tối nhìn xuống cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Bảo bối, được không? Bốn tháng… đã hơn bốn tháng rồi, anh chưa chạm vào em.”

Anh cố ý đè thấp giọng, mang theo chút tủi hờn nhưng ẩn sâu trong đó lại là tình cảm vô hạn không cách nào che dấu.

“Được không? Được không?” Mỗi lần hỏi, anh lại hôn lên môi cô một cái càng làm cô ngượng ngùng hơn.

Bạch Giai Kỳ lúng túng nghiêng đầu đi, không dám đối mặt với anh. Mặc dù trong bóng tối không thấy rõ nét mặt của đối phương, thế nhưng ánh mắt nóng bỏng kia khiến cô không cách nào xem nhẹ được.

Sở Hạo Vũ cúi đầu tìm được vành tai mượt mà của cô, ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mút vào khiến cho Bạch Giai Kỳ run rẩy một hồi.

“Đừng.... Đừng như vậy.” Cô vươn tay cố đẩy anh ra, tuy rằng cô cũng… có chút muốn nhưng thực lòng cô vẫn rất lo lắng cho bé cưng vì thế chỉ có thể nhịn.

“Đừng cái gì? Như vậy sao? Hay là như vậy?” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô lên, hôn nhẹ khóe miệng một cái rồi hôn lên môi của cô, không giống với nụ hôn vừa rồi, lần này càng thêm xâm nhập, mang theo sự vội vã. Bạch Giai Kỳ gần như không theo kịp động tác của anh, chỉ có thể ngẩng đầu bị động thừa nhận. Đầu lưỡi bị anh hôn đến tê dại, cả mềm nhũn như bông.

Dần dần, Sở Hạo Vũ đã không thỏa mãn với nụ hôn môi đơn giản như vậy. Bàn tay to linh hoạt chui vào trong từ vạt áo của cô, vuốt ve cái bụng nhô cao một lát sau đó bắt đầu chậm rãi dời lên trên, chính xác bắt được nơi mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.

Làn da của Bạch Giai Kỳ luôn mềm mại trơn bóng, sờ vào mang lại cảm giác cực kỳ tốt, làm Sở Hạo Vũ yêu thích không muốn buông tay. Mà bên trên đôi môi mỏng của anh lưu luyến ở trên xương quai xanh xinh đẹp của cô. Ngón tay phối hợp xoa nắn làm cho tiểu tiểu đậu đỏ run rẩy mà cứng rắn.

Bạch Giai Kỳ đâu chịu nổi kích thích như thế, ôm lấy cánh tay anh liên tục thở gấp, trong miệng vô thức phát ra âm thanh khiến người khác say mê.

“Bảo bối, được không? Nó đau lắm rồi!” Nói rồi, Sở Hạo Vũ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn sờ xuống dưới nắm lấy thứ đang tỏa ra sức nóng khinh khủng kia.

“A! Anh… anh…” Bạch Giai Kỳ ngượng ngùng muốn rút tay lại nhưng Sở Hạo Vũ sao có thể để cô như ý. Anh liên lục trêu chọc dò hỏi cho đến cô yếu ớt gật đầu.

Nhận được câu trả lời tuy có hơi ép buộc nhưng Sở Hạo Vũ đã nhanh chóng cởi hết quần áo của cô xuống, lộ ra làn da trắng nõn mà anh vô cùng si mê. Anh trân quý mà hôn lên từng chỗ một không bỏ sót nơi nào.

Bạch Giai Kỳ xấu hổ run run lông mi, trên mặt đều là màu đỏ ửng quyến rũ, cái trán sáng bóng đã thấm ra những giọt mồ hôi trong suốt.

“Hạo Vũ!”

“Hửm?” Sở Hạo Vũ cảm thấy cơ thể mình sắp mất hết kiên nhẫn bởi nơi huyền bí kia quá hấp dẫn, tỏa ra mùi hương ngọt ngào quyến rũ anh không những thế nơi ấy lại vô cùng mềm mại mà xiết chặt ngón tay anh, mỗi lần rút ra, chen vào đều kéo theo chút chất lỏng do cô động tình, khiến cho anh hận không thể ôm lấy cô hung hăng đi vào.

Nhưng tóm lại là vẫn sợ đả thương cô và bé cưng, chỉ có thể nhịn xuống an ủi cô trước.

“Anh muốn đi vào.” Sở Hạo Vũ khàn giọng nói, nhẹ nhàng tách đùi cô ra, cẩn thận che ở trên người cô, dưới lưng hơi dùng sức, tiến vào thân thể của cô.

Giây phút anh đi vào, cả người Bạch Giai Kỳ trở nên mềm nhũn, khẽ nhếch môi bật ra tiếng rên mê người. Đáy mắt Sở Hạo Vũ trầm xuống, anh muốn động nhưng vẫn im lặng chờ cô thích ứng.

“Đau không?” Anh thở gấp hỏi.

“Ừm... Không… ưm... Không đau...” Bạch Giai Kỳ vội vàng thở dốc hai cái, mới miễn cưỡng trả lời anh.

Tuy nhiên anh vẫn lo nên không dám động.

Qua một hồi lâu, cô nhịn không được lắc lắc bắp đùi, vươn tay vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Sở Hạo Vũ, trong miệng phát ra âm thanh tựa như nũng nịu lại mê hoặc: “Ông... Ông xã động… động một chút đi...”

Bàn tay to đang vuốt ve cô dừng một lát, ánh mắt anh càng tối hơn tựa như dã thú chuẩn bị sẵn sàng chén sạch con mồi, nói: “Giai Kỳ, đây là em nói, em đừng hối hận đấy!” Vừa dứt lời thì động tác ra vào cũng tăng nhanh hơn.

Bạch Giai Kỳ hét lên một tiếng, bộ ngực trắng nõn theo động tác của anh không ngừng đung đưa. Ánh mắt Sở Hạo Vũ trở nên nóng rực, anh bắt được bàn tay nhỏ xinh đang quơ loạn của cô gặm nhẹ. Tiếng rên của cô càng lúc càng lớn, lý trí sớm đã mất hoàn toàn đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.

Sở Hạo Vũ dùng sức, mỗi lần rút ra đều mang theo một mảng lớn chất lỏng, ở dưới thân hai người cũng ướt một mảng lớn. Tiếng nước liên tục vang lên theo tiết tấu của anh khiến người nghe ngượng ngùng.

“Chậm… Chậm một chút...” Khóe mắt cô lộ ra chút ánh hồng tựa như yêu tinh mê hoặc khiến Sở Hạo Vũ suýt chút nữa mất đi lý trí.

Sở Hạo Vũ cười khẽ, không dừng động tác mà còn tăng nhanh “Chậm một chút? Nằm mơ!”

“Không... không cần...” Bạch Giai Kỳ lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng nức nở, nũng nịu.

Anh hơi nâng người lên, eo không ngừng dùng sức va chạm, thưởng thức dáng vẻ yêu kiều cô.

Bạch Giai Kỳ khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, ngón tay bé nhỏ nắm chặt ga giường ở dưới thân, mũi chân cũng co rút lên, thân thể không chịu khống chế cong lên, cần cổ xinh đẹp lộ ra, giống như một bông hoa chuẩn bị nở rộ.

Sở Hạo Vũ biết cô sắp đạt đến cực hạn, cũng không trêu chọc cô nữa, tăng tốc ra vào mấy chục cái, trong cổ họng gầm nhẹ một tiếng, đâm sâu vào trong cơ thể cô.

“Anh yêu em!”