Đào Lý

Chương 28: Tàng Phong



Tiết Cẩm Đường bên ngày còn đang bận gào khóc, Lý Ẩn đã ôm Đào Hoa lên ngựa chạy đi rồi.

Từ lần bị ngã ngựa đến nay, đây là lần đầu tiên Đào Hoa cưỡi ngựa. Kể từ lúc ngồi lên lưng ngựa nàng đã trắng bệch cả mặt, hai chân run rẩy. Đào Hoa vốn định đẩy Lý Ẩn nhưng tay lại không có sức, nàng vừa chần chừ, Lý Ẩn đã ôm chặt nàng, kẹp chân thúc vào bên sườn con ngựa mà đi.

Ngựa Lý Ẩn cưỡi đương nhiên là ngựa tốt, nó phi nước đại như bay. Đào Hoa không kiềm được tiếng gọi thất thanh, nàng vội ôm chặt lấy cánh tay đang choàng qua eo mình của Lý Ẩn.

Chú tuấn mã càng chạy càng mau, Đào Hoa nghe tiếng gió phất qua tai mà lòng kinh sợ khôn nguôi, giọng nói cũng đứt quãng run run: “Tàng Phong……Tàng Phong….ta sợ.”

Lý Ẩn đang ôm nàng, đương nhiên cũng biết cả người nàng vì sợ mà run lên bần bật, chàng hôn đỉnh đầu nàng rồi an ủi: “Ta đây, đừng sợ.” Một lúc sau, đợi bóng dáng đám người Tiết Cẩm Đường đã nhỏ mờ thành một đốm đen mới ghìm cương ngựa.

Đào Hoa thấy ngựa đã chạy chậm dần thì không chịu nổi nữa, bèn xoay người ôm lấy cổ Lý Ẩn run giọng thỏ thẻ bên tay chàng: “Chàng…..chàng mau ôm ta xuống đi mà.”

Lý Ẩn được nàng ôm, còn nghe giọng nói mềm mại mê người của mỹ nhân bên tai thì lấy làm sung sướng lắm. Nhưng chàng vẫn cảm thấy đau lòng khi người ngọc sợ đến thế, lại nghĩ đến ngày mình rời kinh bèn cố ý trị tận gốc cái tật sợ ngựa của nàng. Chàng này chỗ này cách cổng thành không xa rồi, quyết tâm bảo: “Từ giờ đến lúc ngựa chạy đến cổng thành không đến một khắc, nàng nhẫn nhịn một chút.”

Đào Hoa đang rúc trong ngực chàng không cãi lại, chỉ ôm chặt cánh tay chàng thêm chút nữa.

Xiêm y Đào Hoa mỏng tênh, làn gió đầu hạ thổi sang khiến tà áo tung bay. Giờ khắc này hai người gần gũi thân mật với nhau, Lý Ẩn chỉ cảm thấy ôm người ngọc đang mặc xiêm y mỏng tênh thế này còn dụ người hơn cả khi chả mặc gì. Hơi thở Lý Ẩn dần nặng nề, mà Đào Hoa cũng cảm nhận được có một thứ đang chọc vào eo mình, hai người đã trải qua mấy bận gối chăn chung kề, Đào Hoa đương nhiên rõ đấy là gì. Nếu là lúc thường thì nhất định nàng sẽ cao giọng chàng lưu manh, nhưng giờ nàng đang hãi gần chết, nào có tâm tư lo tới người này.

Tuy Lý Ẩn đã ghìm cương cho ngựa chạy chậm lại nhưng hai người vẫn chịu sự xốc này liên hồi, chỗ kia cũng có cơ hội cọ đến cọ đi, Lý Ẩn chịu không nổi, bèn trộm đẩy hông, dùng thứ to lớn kia của mình chọc chọc vào eo mềm của Đào Hoa. Dù hai người xiêm áo chỉnh tề nhưng vẫn đang là ban ngày, giở trò lưu manh trên lưng ngựa lại đem cho Lý Ẩn một cảm giác đê mê rất khác lạ.

May mà chàng cũng tự biết tiết chế, cũng sợ người khác sinh nghi nên không làm tiếp nữa. Đến cửa thành, Lý Ẩn bèn ôm Đào Hoa nhảy xuống ngựa.

Để nàng ổn định thăng bằng xong rồi bảo: “Nàng đứng đây chờ ta chừng một khắc.” Dứt lời, vội vã lên lại ngựa chạy mấy vòng, đợi cho lửa dục trong lòng tiêu tan hết mới trở lại gặp Đào Hoa. Đào Hoa thấy nàng xuống ngựa với khuôn mặt đỏ bừng đầy sinh khí thì cảm thấy buồn cười lắm.

Sau khi hai người Đào Lý về đến phủ tướng quân, tôi tớ hầu cận đã tràn ra nghênh đón, Lý Ẩn sai người dắt ngựa đi chăm sóc rồi mới phái thêm một người nữa đi sang kia dắt la của Đào Hoa đến.

Sắp xếp ổn thoả cả rồi, Lý Ẩn thấy gương mặt Đào Hoa tái nhợt không có tí huyết sắc nào bèn dẫn nàng đến một gian phòng kín đáo thoải mái để nghỉ ngơi, hai người vừa vào, Lý Ẩn đã cho toàn bộ người dưới lui xuống sau đó ôm Đào Hoa vào trong ngực.

Chàng rót cho nàng một chung trà, nói rằng: “Là ta không tốt, không nên ép nàng như vậy.”

Ai ngờ Đào Hoa lại bảo: “Không sao, lần sau chàng đi xe ngựa với ta đi, ban nãy chàng ôm ta nên hình như ta không còn hoảng vía như trước nữa rồi.”

Lý Ẩn nghe nàng nói thế thì vui mừng khôn xiết, bèn hẹn ngày đi xe ngựa với nàng.

Xong chuyện này rồi, Đào Hoa nói với chàng: “Lúc này Tiết Cẩm Đường có nói với ta Vệ Quốc Công đã đến tìm thứ sử Mộc Châu để bàn chuyện cầu hôn, đợi ngày lành tháng tốt sẽ để chàng cưới nàng ấy làm vợ.”

Lý Ẩn giận dữ, “Dù huynh trưởng như cha nhưng chuyện ta không đồng ý, sao huynh ấy lại có thể vượt quyền tự quyết như thế? Chuyện huynh trưởng đi ngang Mộc Châu chỉ là tiện đường. Yêu Yêu chớ có nghe nàng ta nói xằng nói xiên.”

Đào Hoa thở dài trong lòng, quả nhiên Vệ Quốc Công không muốn Lý Ẩn cưới nàng.

Lý Ẩn nhìn sắc mặt nàng thì cũng hiểu nàng đang nghĩ gì, bèn ôm nàng chặt hơn rồi bảo: “Ta đã nói rõ với huynh trưởng rồi, không phải nữ nhi họ Đào thì cả đời không cưới. Dù bây giờ huynh ấy không đồng ý, đợi đến mấy năm sau ta dắt theo con cái hai ta đến gặp, lẽ nào huynh ấy còn có thể chối bỏ cháu mình ư?”

Đào Hoa nghe chàng nhắc tới chuyện con cái thì xấu hổ lắm, không ừ hử gì. Lý Ẩn thấy hai bên má nàng đỏ bừng, lửa dục vừa tắt nay lại bắt đầu rục rịch cháy lên. Vừa định “làm tới” thì bị nàng đẩy ra.

“Ta còn có chuyện muốn nói với chàng.”

Lý Ẩn thấy biểu cảm nghiêm túc của nàng thì thở dài một tiếng, cũng buông lỏng tay.

“Hôm nay Tiết nữ lang đến gặp ta còn đề cập đến chuyện chàng muốn xin thánh nhân cho mình lĩnh binh đến Linh Châu dẹp thổ phỉ, chuyện này là thật?”

Lý Ẩn gật đầu: “Là thật, vốn dĩ chuyện này là cớ để ta thoát khỏi cái tội danh mà Ngự Sử Đài chụp lên đầu….” Giọng Lý Ẩn dần nhỏ xuống: “Thái tử đã muốn ta rời kinh lâu rồi, vừa xảy ra chuyện Tiết Cẩm Đường xong thì cũng nghĩ là hết hy vọng rồi. Nào ngờ bọn thổ phỉ Linh Châu lại tác oai tác quái đúng lúc đến vậy, nếu lần này đắc thắng thì chức vị đô đốc Linh Châu sẽ như vật trong tay.”

Đào Hoa nghe chàng thật sự muốn đi diệt thổ phỉ thì âm thầm sầu lo trong lòng, nàng nắm tay chàng hỏi: “Tàng Phong, chàng có nắm chắc không?”

“Ta đã từng cùng phụ thân đến Linh Châu rồi.”

Lý Ẩn nói xong vẫn thấy Đào Hoa cau mày thì nhéo má nàng nói: “Chuyện trên triều chẳng có gì thú vị hết, sau này ta sẽ không nói về chủ đề này với nàng nữa. Không thì Yêu Yêu cứ nghĩ xem sau này có muốn đi đâu chơi trên đường đến Linh Châu với ta không chẳng hạn?”

Đào Hoa nghe chàng nói thế cũng không đáp ngay mà chăm chú nhìn vào sắc mặt chàng rồi mới nói: “Ba năm trước đây chàng không định về kinh?”

Lý Ẩn im lặng, hỏi rằng: “Yêu Yêu có biết ý nghĩa trong tên của ta không?”

“Tên chàng là do lão Vệ Quốc Công đặt à?”

Lý Ẩn gật đầu.

Đào Hoa thấy thế thì đáp: “Có lẽ là vì lão quốc công thấy chàng tâm cao khí ngạo, muốn dạy chàng phải biết giấu thủ đoạn của mình đi, sống khiêm tốn hòa nhã?

Lý Ẩn lại tiếp tục gật đầu: “Gần giống thế, có điều ông ấy đã định đặt cái tên này cho ta từ khi ta vừa chào đời rồi, lúc phụ thân có huynh trưởng cũng đương khi ấp ủ hoài bão chí lớn, đặt tên huynh ấy là “Hiển” cũng vì có đặt kỳ vọng vào huynh ấy. Mãi đến khi sinh hạ ta rồi, ý muốn cáng đáng việc triều đình của ông đã phai nhạt đi ít nhiều. Đến lúc ta trưởng thành, ông cũng muốn từ quan quy ẩn. Còn bảo rằng Lý gia bọn ta đã hưởng cả trăm năm dài ân sủng, đã đến lúc rời xa vương quyền họ Lý rồi. Thế nên lúc ta cập quan (1) cũng là lúc ông chính thức đặt Tàng Phong làm tên chữ của ta.”

“Chắc tên của thế tử cũng là do lão quốc công đặt?”

Lý Ẩn cười cười: “Rồng náu mình chớ nên dùng (2)…..Trước lúc phụ thân từ trần chỉ mong chúng ta an ổn làm một Lý gia lắm tiền không màng thế sự trong kinh thành.”

Lý Ẩn thấy Đào Hoa dường như vẫn còn suy tư điều gì nữa bèn quấn một sợi tóc đen buông lơi bên bờ vai nàng vào ngón tay đùa giỡn, chợt nghe nàng bảo: “Ta mong chàng sống an ổn cả đời, nhưng cũng mong chàng sống vui vẻ, tự tại.”

Lý Ẩn nghe thế thì cười sáng lạn, đôi mắt hoa đào vốn lạnh lùng nay đã sáng bừng bừng. Chàng kéo Đào Hoa vào lòng ngực mình, hôn lên vành tai nàng rồi thở dài: “Có được một nàng vợ, kẻ làm chồng còn biết mong cầu chi nữa?”

Hết 28.
Chú thích:

(1): Con trai thời xưa cứ đến 20 tuổi thì bắt đầu làm lễ đội mũ (cập quan). Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa hay dùng từ khác là quán tuế (冠歲) để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là “nhược quán chi niên”(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20.

(2): Câu gốc là Tiềm long chớ dùng – Tiềm long ý chỉ con rồng náu mình nơi hẻo lánh, cũng để chỉ người tài chưa gặp thời. (Theo Thi viện)