Đào Lý

Chương 30: Sợ Ngựa (H)



Vì dạo trước Lý Ẩn đã bàn chuyện ngồi chung xe ngựa với Đào Hoa để tập cho nàng hết chứng sợ ngựa rồi nên hôm nay Lý Ẩn đã ngồi xe ngựa riêng của mình đến Đào phủ.

Lý Ẩn vừa xuống xe đã thấy Đào Hoa đứng ngoài cửa đón mình. Mấy hôm nay trời nóng nên Đào Hoa đã mặc một chiếc váy đỏ chiết eo khá mỏng.  Sắc đỏ tươi mới càng làm bật lên phần da thịt trắng như tuyết trước ngực nàng, còn Lý Ẩn thì vẫn mặc áo quan bào đỏ sẫm như cũ, hai người cùng mặc xiêm y màu đỏ đứng cạnh nhau cũng tạo thành một cảnh đẹp.

Lý Ẩn nắm tay Đào Hoa mà rằng: “Đi thôi.”

Phu xe thấy hai người bọn họ đến gần bèn xuống xe đặt bậc thang bằng gỗ nhỏ sẵn để Đào Hoa bước lên. Lý Ẩn biết nàng vẫn còn hãi lắm nên đã vươn tay đỡ nàng, nhưng Đào Hoa vẫn mãi chẳng chịu nhấc chân.

Lý Ẩn bảo: “Ta thấy nàng là nhìn thấy ngựa mới sợ đến vậy.”

Đào Hoa gật đầu: “….Nghe tiếng vó ngựa thôi cũng sợ.”

Lý Ẩn ừ một tiếng, dắt Đào Hoa tránh khỏi xe ngựa, hai người lùi ra xa rồi Lý Ẩn mới lấy từ trong tay áo ra một dải lụa đen đã được chuẩn bị từ trước, chàng vòng ra sau lưng nàng nói: “Nếu đã thế, nàng cứ bịt mắt thử xem,” Nói rồi, còn lấy hai miếng bông nhỏ nhét vào tai nàng, “Làm thế này sẽ không nghe rõ tiếng vó ngựa nữa.”

Đào Hoa không ngờ chàng sẽ làm thế, trong thoáng chốc bị che mắt bịt tai, còn có chút cảm giác khác lạ, nàng còn đang ngây người thì đã bị người ta bế ngang lên.

Dù tai bị bịt nhưng nàng vẫn nghe được loáng thoáng lời Lý Ẩn nói bên tai: “Đừng sợ, để ta ôm nàng lên xe.”

Đào Hoa được ôm vào ngực, chỉ cảm thấy vừa đi được mấy bước đã bị người trước mặt đặt ngồi vào trong xe. Một lúc sau, nàng cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh nàng. Sau đó, nàng lại nghe được tiếng đóng cửa, bèn định tháo vải che mắt ra. Nhưng tay nàng vừa sờ vào miếng vải lụa thì đã bị người ta nắm lấy.

Người nắm tay Đào Hoa đương nhiên là Lý Ẩn, chàng ta kề sát tai nàng mà bảo: “Vẫn nên che thôi.” Vừa dứt lời đã kéo Đào Hoa vào lòng ôm chặt.

Dù mắt Đào Hoa không thể thấy, tai không thể nghe nhưng được Lý Ẩn ôm chặt như thế, nàng cũng biết mình đang ngồi trong xe ngựa, nhưng chẳng hiểu sao lại không cảm thấy khó chịu như trước nữa. 

Một lát sau, Đào Hoa cảm thấy tay Lý Ẩn giần giật, sau đó lờ mờ nghe thấy ai đó lấy tay gõ vào thành xe, chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển động. Xe ngựa chuyển động chậm rãi, Đào Hoa cảm nhận được cảm giác xóc nảy ập tới bèn hơi sợ, nàng nghiêng người níu chặt lấy Lý Ẩn.

Đào Hoa cũng vì đang khủng hoảng trong lòng mà hơi thở rối loạn, khuôn ngực đẫy đà của nàng cũng vì thế mà kịch liệt phập phồng theo nhịp thở của nàng, dán chặt lên người Lý Ẩn. Lý Ẩn đã lường trước được phản ứng của nàng, chàng thấy Đào Hoa mềm mại dựa vào ngực mình thì vừa cảm thấy tiếc thương vừa cảm thấy ngọt ngào. Hai người cứ dán sát vào nhau như thế, Lý Ẩn cũng đương tuổi tráng niên, thân thể bắt đầu âm thầm “nổi lửa”.

Dù đang nghĩ bậy nhưng dẫu sao Lý Ẩn cũng sợ quấy nhiễu Đào Hoa, chàng chỉ nhẹ nhàng vỗ về nàng, trong lòng thì bắt đầu ôn đi ôn lại binh pháp tôn tử để bài trừ đống suy nghĩ linh tinh đang đua nhau nổi lên trong lòng mình.

Lần này ra ngoài, Lý Ẩn đã lệnh cho phu xe đón Đào Hoa lên xe ngựa rồi chạy về phủ tướng quân, con đường phía trước phủ nhà họ Đào khá bằng phẳng, nhưng không lâu sau, họ phải đi đường núi, đường núi vừa dốc vừa gập ghềnh, thân xe cũng vì thế mà lắc lư dữ dội hơn. Lý Ẩn ôm Đào Hoa, thấy nàng sợ đến mức run bần bật cả người mà vẫn chưa chịu nói gì. Lý Ẩn thấy lòng mình là lạ, chàng nâng khuôn mặt đang vùi trong lồng ngực mình của Đào Hoa lên rồi mới phát hiện Đào Hoa đã cắn chặt môi tự nãy đến giờ, cánh môi mềm mại kia đã bị nàng cắn đến mức sưng tấy. 

Lý Ẩn đau lòng lắm, bèn cúi đầu nhẹ nhàng vừa liếm vừa hôn lên đôi môi nàng, Lý Ẩn gần gũi với nàng như thế, cứ tưởng người đẹp nhất định sẽ kháng cự, ai mà ngờ Đào Hoa lại chẳng thèm động đậy gì, cứ để mặc chàng càn quấy như thế. Hai người càng hôn càng tham, Lý Ẩn đã sớm không chịu nổi nữa rồi, chàng đưa tay chạm hờ lên đai thắt ngực nàng, thầm nhủ nếu Đào Hoa không muốn thì sẽ dừng tay ngay, nhưng Đào Hoa lại càng dựa người vào chàng hơn.

Tim Lý Ẩn đập mạnh đến mức tưởng chừng như sắp nổ tung đến nơi, đôi tay đang tháo đai ngực của nàng cũng run rẩy theo. Đai thắt ngực rơi xuống đất, váy đỏ nhàn nhạt cũng buông xuống theo, làm lộ ra da thịt trắng nõn của Đào Hoa và phần áo trong mỏng manh. Lý Ẩn sợ nàng lạnh, nên cũng không cởi lớp áo mỏng manh che chắn kia đi mà đưa tay sờ ngực nàng cách lớp áo ấy.

Dù mắt vẫn đang bị che nhưng Đào Hoa ngày càng cảm nhận rõ từng cử chỉ sờ, chạm vào mình của Lý Ẩn. Tầm một khắc sau, đỉnh ngực nàng đã cương cứng, dán vào lòng bàn tay chàng, Lý Ẩn cũng biết nàng đã động tình bèn để nàng ngồi vào lòng mình, lưng dán vào ngực mình. Đợi nàng ngồi vững rồi, tay Lý Ẩn mới bắt đầu lần xuống bụng nàng, kề sát môi mình vào tai Đào Hoa mà bảo: “Ướt rồi à?”

Đào Hoa nghe không rõ, chỉ ậm ừ mấy tiếng. Lý Ẩn thấy thế, tay dần dời xuống dưới, tuy có cách một lớp quần trong rồi nhưng vẫn cảm nhận được sự ướt át của nơi đó. Lý Ẩn hưng phấn, mò thẳng tay vào bên trong quần nhỏ khiêu khích chỗ mềm mại kia, Đào Hoa bị chàng trêu đến rất là khó chịu, eo không nhịn được bắt đầu vặn vẹo. Đào Hoa vừa cử động đã “tiếp xúc” với thứ to lớn kia. Lý Ẩn bị trận ma sát này làm rên khẽ một tiếng, sau đó phối hợp với nàng, để nơi giữ cánh mông căng tràn kia cọ lên thịt vật của mình.

Hai người cọ đến cọ lui cuối cùng cũng cọ ra lửa, Lý Ẩn đang muốn cởi quần xuống, Đào Hoa đã đè tay chàng lại: “Đừng mà….Ta chỉ không sợ khi chàng ôm ta thôi.”

Lý Ẩn nghe thế thì còn mất tự chủ hơn, chàng dùng một tay cởi quần xuống rồi sấn đến đè Đào Hoa dưới người. Đào Hoa chợt bị chàng đè, giật mình rồi quỳ xuống thân xe luôn, may mà xe có lót đệm mềm êm ái nên nàng mới không bị đau. Đào Hoa bình tĩnh lại một chút đã phát hiện Lý Ẩn đã lột quần trong của nàng xuống từ phía sau, ngay sau đó đã cảm giác được nơi bí ẩn giữa hai chân bị ngón tay người ta chọc phá, ngón tay ấy chọc đến mức khiến nàng mềm nhũn cả người, eo như bị rút xương vậy, dường như sắp sụp xuống đệm đến nơi.

Lý Ẩn đang nửa ngồi nửa quỳ sau lưng Đào Hoa, chàng chỉ trong thấy tấm lưng trần như tuyết sớm mai nửa lồ lộ nửa bị che khuất dưới đống váy mỏng tụt phía dưới, phần mông tròn trịa kia thì đang ngẩng cao tiếp nhận ngón tay chàng, lửa dục trong lòng càng nồng đượm hơn.

Vì còn đang trong xe ngựa nên cũng chẳng tiện, tay Lý Ẩn cũng không dùng nhiều sức, đầu ngón tay chỉ chọc rồi lại chọc mà không tuân theo bất cứ quy luật nào khuấy trong huyệt mềm của nàng. Đào Hoa nhạy cảm, chỉ một lúc sau đã rên rỉ liên tục, nhưng cũng may nàng còn sót lại chút lý trí, bèn cắn chặt áo trong của mình hòng che giấu những tiếng rên đứt quãng diễm tình của mình với những người bên ngoài.

Hết 30.
Nói một chút về trang phục trong “Đào Lý”:
  • Vì tác giả cũng đã xác nhận truyện có lấy kha khá bối cảnh của thời Đường (Có cải biên), nên trang phục trong bộ này đa phần cũng phỏng theo trang phục đặc trưng thời thịnh Đường.
  • Phụ nữ thời Đường thường mặc một kiểu áo váy gọi là  “Tề Hung Nhu Quần – 齊胸襦裙” (là một kiểu “áo váy ngực” – váy được kéo lên tới ngực và được dùng một sợi dây/đai thắt ngang để cổ định thay cho phần yếm), bên trong lớp áo này là một lớp áo trong (Hay còn được gọi là áo the mỏng – dùng thay cho áo lót) Vì áo trong rất mỏng nên áo váy bên ngoài rất cao.