Đào Lý

Chương 55: Linh Châu



Người thợ thủ công chế tác hổ phù cho Lý Ẩn là người tài ba, lại có thêm bản vẽ vô cùng chi tiết của Đào Hoa nên hổ phù giả chế tác được trông hệt như thật.

Lý Ẩn sung sướng cầm hổ phù trên tay: “Hay thật, nhìn không khác gì đồ thật luôn này.”

Đào Hoa lắc đầu: “Hổ phù trông vẫn còn mới quá.” Nàng nói hết câu rồi đi đến chỗ thợ thủ công bảo y tạo thêm vài dấu mòn và vết trầy trên mặt hổ phù. Sau khi Đào hoa vừa lòng rồi hai người mới lấy hổ phù, lên xe ngựa về phủ.

Lúc lên xe, Lý Ẩn đã ôm Đào Hoa rồi bảo: “Nếu kế này thành, công lớn nhất ắt thuộc về nương tử.”

Đào Hoa nghe chàng gọi nàng giữa thanh thiên bạch nhật như này thì gượng chín cả mặt, đưa tay đẩy Lý Ẩn, “Ta còn chưa có gả cho chàng đâu đấy.”

Mà lần này Lý Ẩn cũng không cãi lại, chàng trầm ngâm một chốc rồi mới nói: “Ta đã có hổ phù này rồi, ít ngày nữa sẽ phải về Linh Châu chờ tên nội quan kia đến lấy phù. Chờ giải quyết xong mấy chuyện vặt vãnh ở đấy rồi, hai chúng ta thành thân đi thôi. Đến lúc đấy……..” Lý Ẩn thở dài rồi tiếp lời: “Đến lúc đó nàng có bảo ta chờ bao lâu ta cũng cam lòng.”

Đào Hoa nghe thế, bật cười, nàng dựa vào vai chàng ừ nhỏ một tiếng xem như đồng ý. 

Lý Ẩn thấy nàng bằng lòng thì an tâm hơn nhiều, “Đất bắc xa kinh thành, lúc về ta nhất định sẽ viết thư gửi Đào đại nhân ngay. Hai chúng ta thành thân ở Linh Châu….mời Xích Thủy tiên sinh làm chủ hôn có được không?”

Lý Ẩn tính vô cùng tỉ mỉ, mà Đào Hoa lại không xem trọng những chuyện này nên chỉ đáp ừ.

Qua một lúc, Lý Ẩn lại than, “Cuối cùng ta cũng không uống được vò nữ nhi hồng ngày xưa của Đào đại nhân.” Sau đó, chàng kể lại cho Đào Hoa nghe chuyện mình từng đến Liễu Lâm gặp Đào đại nhân, “được” ông mời rượu.

Đào Hoa nghe xong, cười cười, “Phụ thân biết chàng ức hiếp ta nên mới làm thế đấy.”

Lý Ẩn thở dài một hơn, “Thủ đoạn hành xử của ông ấy quả thật vô cùng mềm dẻo lợi hại, Yêu Yêu sau này nhớ phải nói tốt cho ta vài lời trước mặt ông ấy đó, nếu không ta sợ mình chịu không nổi đâu.”

Đào Hoa nhìn vẻ mặt buồn bực của chàng, cười bảo: “Nếu chàng thương ta thì ai thèm nói xấu chàng làm gì?”

Lý Ẩn thấy nàng cười cười ra chiều thích chí lắm thì vươn tay nhéo, “Vì nàng mà đến cả hổ phù ta cũng bỏ.”

“Được rồi, ta cũng nhớ phụ thân, sau khi hai chúng ta thành thân thì về Liễu Lâm một chuyến, nói tốt cho chàng mấy câu, cũng tiện thể xem Anh Thảo và Đan Sa dạo này sống thế nào.”

Sau khi hai người thành thân, Đào Hoa về thăm Đào đại nhân cũng xem như hoàn thành lễ lại mặt, Lý Ẩn nghĩ đến việc lúc đó bản thân không thể ở bên cạnh nàng thì bỗng có chút buồn bực. Lại thêm chuyện hai người sẽ không gặp nhau sau ba năm, nhưng chàng cũng không muốn vì sự buồn bực nhất thời của mình mà phá hỏng tâm trạng của Đào Hoa, bèn bắt chuyện: “À đúng rồi, lúc trước không phải nàng mang Anh Thảo theo hầu hạ à? Sao nàng ta không theo nàng đến đất bắc?’

Thì ra lúc đó Đào Tây Phượng vừa thoát một kiếp, người thiếp họ Liễu tánh tình lại nhút nhát yếu đuối, thành ra việc trong nhà cứ chất đống dồn ứ ở đấy nên Đào Hoa đã để Anh Thảo ở lại để hỗ trợ……Hai người nói thêm vài câu, xe ngựa đã dừng trước cửa phủ Ngọc Lâu phu nhân.

Trở lại phủ rồi, hai người thay phiên nhau viết thư cho Đào Tây Phượng, Lý Ẩn còn viết thêm một bức thư gửi đến phủ Vệ Quốc Công. Đến khi trời sẩm tối, Lý Ẩn cố ý sai người chuẩn bị rượu ngon đồ quý rồi mời phu thê Xích Thủy đến dùng bữa.

Mấy ngày nay Xích Thủy tiên sinh thấy Lý Đào hai người quấn quýt với nhau mãi, sao còn không hiểu? Ông nghe Lý Ẩn bảo muốn thành thân với Đào Hoa ở Linh Châu cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ là nghe tới chuyện Đào Hoa thành thân xong còn muốn đi đây đi đó với mình ba năm trời thì mới sửng sốt hỏi lại: “Để Đào Hoa rời khỏi ngươi ba năm? Ngươi chịu được?”

Lý Ẩn cười khổ, liếc trộm Đào Hoa một bận rồi mới đáp: “Tất nhiên vãn bối rất luyến tiếc…..”

Từ sau khi Xích Thủy nghe chuyện Lý Ẩn dùng hổ phù để đổi lấy sự an toàn của Đào Hoa, ấn tượng về chàng trong lòng ông cũng thay đổi không ít. Lần này còn biết được chuyện Lý Ẩn bằng lòng để Đào Hoa đi theo mình thêm ba năm thì vui vẻ cắt ngang: “Tốt, tốt. Ngươi thà để bản thân chịu đựng chuyện phòng không gối chiếc cũng muốn để Đào Hoa tự tại ba năm, ta thật sự tin ngươi thương nàng, cũng yên tâm rồi.”

Hai người nghe ông nói thế, nhìn nhau cười cười. Cứ thế, mấy người ngồi quây quần ăn một bữa và chuyện trò rất vui vẻ, đến khi Lý Ẩn ngỏ lời mời Xích Thủy đến Linh Châu với mình thì ông cự tuyệt: “Ta đến đất bắc vốn là để xem giống Lưu Quang của Ngọc Lâu phu nhân. Ngươi cứ mang Đào Hoa đến Linh Châu đi. Ngắm hoa xong ta và phu nhân sẽ đến sau.”

Lý Ẩn nghe vậy cũng đồng thuận, sau đó chàng bảo muốn để lại một vài người bảo vệ phu thê bọn họ, hôm ấy cũng là ngày quyết định xong thời điểm thành thân, bấy giờ Lý Ẩn mới thật sự an tâm.

Hai ngày sau đấy, Lý Ẩn và Đào Hoa về Linh Châu cùng với người của Đái Du. Trước khi đi, Ngọc Lâu phu nhân và phu thê Xích Thủy có đến đưa tiễn, Đào Hoa thấy Ngọc Lâu phu nhân tuy vẫn xinh đẹp rạng ngời nhưng người đã ốm đi không ít.

Ngọc Lâu phu nhân bước đến hành lễ với Lý Ẩn, sau đó lấy ra một chiếc hộp gấm khá lớn, nàng bảo: “Mấy ngày này Ngọc Lâu phu nhân đã gây không ít phiền phức cho đô đốc và muội muội, Ngọc Lâu cũng sợ bản thân sẽ không đến để uống chén rượu mừng được…. nên đành tặng lễ sớm vậy.”

Lý Ẩn nghe thế thì nói một lời cảm tạ, chàng lấy lễ và đưa hộp gấm cho Đào Hoa.

Sau khi từ biệt mọi người, hai người khởi hành luôn, vì đám người ngựa của Đái Du cũng đi cùng nên Lý Ẩn không tiện ngồi chung xe với Đào Hoa, chàng cưỡi ngựa đi cạnh canh giữa xe, một lát sau, nghe thấy Đào Hoa gọi nhỏ một tiếng. Lý Ẩn vén màn xe lên rồi hỏi: “Yêu Yêu, có chuyện gì à?”

Lý Ẩn thấy Đào Hoa đang cầm trên tay một tấm lụa, hộp gấm Ngọc Lâu phu nhân tặng đến đang để mở. Đào Hoa nhìn Lý Ẩn, nhỏ giọng nói với chàng: “Là phương thuốc trồng Âu Bích! Hóa ra….Âu gia là dùng mực để nhuộm mẫu đơn trắng thành Âu Bích.”

Lý Ẩn ngắm vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa tò mò thích chí của Đào Hoa thì mê mẩn lắm, nhưng ngại có người ngoài ở đây nên mới không thân mật với nàng, chàng cười bảo: “Ngọc Lâu phu nhân là đang lấy lui làm tiến đó mà.”

Đào Hoa nhìn kỹ rồi cắt gọn phương thuốc vào trong hộp gắm, hỏi chàng: “Nàng ấy muốn “tiến” như nào mới được?”

“Nàng ta thấy ta và nàng sắp thành thân, càng sợ phương thuốc Âu Bích này vô dụng với ta hơn nên đã tặng đến dưới cái danh quà lễ.”

Đào Hoa thở dài một tiếng: “Ngọc Lâu phu nhân thật sự là một lòng một dạ với Diệp Cầm….Nhưng chàng có niềm tin rằng sẽ bắt được Diệp Cầm không đã?”

“E rằng bây giờ Diệp Cầm và tên trường sử kia đã biết ta bị mất hổ phù rồi, nếu hai kẻ này thấy ta còn có thể đưa hổ phù cho nội quan thì…..Nhất định hai kẻ này sẽ họp mặt với nhau, tóm lại, lúc ta trả hổ phù cũng là thời cơ tóm gọn Diệp Cầm.”

Hết 55.