Đào Lý

Chương 56: Hoàng Gia



Chỗ của Ngọc Lâu phu nhân vốn cách Linh Châu không xa, hai người đi ba ngày đường cũng đến phủ đô đốc. Đến doanh trại rồi, Lý Ẩn nói với mọi người Đào Hoa là thê tử sắp cưới của chàng, bọn họ sẽ thành thân ở Linh Châu. Lý Ẩn đang là miếng mồi béo bở trong mắt các vị thiên kim ở đây, ấy vậy mà ra ngoài một chuyến đã dẫn luôn thê tử sắp cưới về, ai nấy đều vô cùng não nề. Đái Du thì bất ngờ, y còn nhớ cuộc gặp mặt đầu tiên của hai người ở rừng hoa đào nọ, không ngờ đến hôm nay còn nảy sinh được đoạn duyên phận nhường này.

Lần này Lý Ẩn về Linh Châu có hai việc hệ trọng, một là chuẩn bị cho hôn lễ, hai là tóm gọn Diệp Cầm. Hai người đang ở xa kinh, không có nhiều bạn bè người thân nên đống nghi thức thành thân kia cũng giản lược đôi chút. Hôm nay hai người phải bàn về chuyện áo cưới của Đào Hoa, mà nàng lại không thạo việc thêu thùa nên đã vẽ ra kiểu dáng mình muốn rồi đưa cho tú nương hoàn thành phần còn lại.

Lúc đang nói chuyện, Đào Hoa hỏi Lý Ẩn: “Cây trâm đài hoa của ta chàng có còn giữ không?”

Từ ngày Lý Ẩn lấy cây trâm ấy làm quà đáp lễ bái sư đến nay vẫn luôn giữ nó, cũng mang theo đến Linh Châu, đến nay nghe Đào Hoa hỏi thế thì đáp là còn và tìm trâm đưa tận tay nàng.

Đào Hoa cầm lấy cây trâm, nói tiếp: “Trâm này là do phụ thân tặng ta, ngày thành thân ta sẽ cài nó.”

Chuyện nhỏ nhặt kiểu này Lý Ẩn đương nhiên sẽ chiều nàng tất, chàng còn thay nàng cài trâm lên đầu.

“Dẫu sao đây cũng là tính vật định tình nàng đưa cho ta, sau này nhớ phải đưa lại đấy nhé.”

Đào Hoa hừ nhỏ, “Ta đưa chàng bao giờ? Rõ ràng là chàng tự ý lấy! Huống chi chàng là đấng mày râu, giữ trâm hoa đào làm chi?”

Lý Ẩn cười cười, hôn Đào Hoa mà đáp: “Để dành cho nữ nhi của chúng ta đó.” Nói rồi bèn kéo nàng vào ngực, xấu xa luồn tay vào trong vạt áo của nàng. Đào Hoa giật mình kêu một tiếng, giữ tay chàng lại, nhưng dẫu sao sức nàng nào sánh kịp chàng, thoắng một cái mà áo ngoài nàng đã rơi xuống, trên người chỉ còn mỗi áo trong mỏng manh.

Đào Hoa bị chàng đè ở dưới, nửa quỳ nửa nằm trên giường La Hán, bỗng nhiên cảm thấy lưng mình nong nóng, làn môi mỏng của Lý Ẩn hôn dọc xuống tấm lưng nàng, hôn đến tận eo mới dừng.

Đào Hoa còn đang hồn vía lên trời, bên tai đã nghe thấy Lý Ẩn nỉ non: “Yêu Yêu, ta không muốn xa nàng….”

Câu nói này hệt như đang chọc ngoáy vào tâm can nàng, khiến nàng như không còn là chính mình nữa vậy.

Lý Ẩn không thấy Đào Hoa trả lời, chàng miết eo nàng, vừa cắn vừa bảo: “Sao…Sao nàng lại nhẫn tâm đến vậy chứ hả?”

Đào Hoa đang muốn quay đầu lại trả lời, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Đào Hoa giật mình, vội vã trốn vào lòng Lý Ẩn. Lý Ẩn thấy thế thì ra chiều trấn an, dỗ dành: “Đừng sợ, họ không dám vào ngay đâu mà.” Lý Ẩn biết nếu không phải là chuyện vô cùng hệ trọng thì họ đã không tìm chàng lúc này rồi, chàng hồi thần, đứng dậy chỉnh trang y phục.

“Chàng đi à?”

Lý Ẩn không đáp mà cầm áo ngoài của nàng lên phủ lên người nàng rồi giúp nàng sửa sang đầu tóc, xong xuôi mới hỏi lại: “Không nỡ để ta đi ư?”

Đào Hoa lúc này vô cùng ngoan ngoãn, ừ một tiếng rồi dựa sát vào người chàng hơn. Lý Ẩn thấy nàng như thế cũng yếu lòng, nhưng chỉ đành cố gắng tỉnh táo, nói với Đào Hoa: “Ta đi một chút rồi sẽ về cạnh nàng liền.” Nói rồi thì nhanh chân đi khỏi phòng.

Một mình Đào Hoa ngồi trong phòng chờ chàng, một lúc sau thì nghe được tiếng bước chân Lý Ẩn truyền đến từ xa. Nàng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Lý Ẩn trông hơi căng thẳng thì cũng lo lắng, hỏi ngay: “Chuyện gì thế?”

Lý Ẩn nhìn thần sắc âu lo của nàng, chàng vuốt búi tóc nàng rồi bảo: “Ta vừa nhận được tin, tên nội quan kia ngày mai sẽ đến.”

Đến hôm sau, Đào Hoa cứ ngỡ Lý Ẩn sẽ phải tất bật lo chuyện đón tiếp nội quan, ai ngờ hôm nay chàng còn có vẻ rảnh rỗi hơn so với ngày thường nữa kìa.

Đào Hoa nhịn không được hỏi chàng: “Hôm nay nội quan sẽ đến….Chàng không chuẩn bị gì ư?”

Lý Ẩn bật cười, “Chuyện hỏi phù đã ổn thỏa cả rồi, ta còn phải chuẩn bị thêm gì nữa à?”

“Tên trường sử ở đây có gặp Diệp Cầm không?”

Lý Ẩn lắc đầu, “Chờ hết đêm nay đã. Tên trường sử này thấy ta giao hổ phù, ắt sẽ tìm cách gặp mặt Diệp Cầm.” Chàng dứt lời, thấy Đào Hoa vẫn lo thì lại cười: “Có phải nàng đang muốn khuyên ta đừng giết Diệp Cầm có đúng không?”

Đào Hoa ngẩn người, ấp úng: “…..Nào có?”

Lý Ẩn thấy vẻ mặt chần chừ của nàng, chàng cười cười, ôm nàng, “Nàng chỉ cần thương ta là được rồi, tên Diệp Cầm kia cũng có người thương y rồi kia mà,” Lý Ẩn dừng một chút rồi mới nói dứt câu: “Ngọc Lâu phu nhân đã đến Linh Châu từ hôm kia rồi.”

Đào Hoa tỉnh táo hẳn, “Vậy….Diệp Cầm có đi gặp nàng ấy không?”

Lý Ẩn lắc đầu, hôn nàng thêm lần nữa rồi bảo: “Ngọc Lâu phu nhân có thủ đoạn hơn nàng nhiều, nàng lo cho bọn họ ít thôi.”

Hai người cứ trò chuyện với nhau như thế, đến khi có người đến báo tin Lý Ẩn mới thay quan phục. Đương nhiên Đào Hoa sẽ không đi cùng chàng ra ngoài gặp người lạ nên ở lại hậu viện chờ chàng. Đào Hoa cứ tưởng đưa hổ phù là sẽ xong nhưng ai ngờ nàng đợi đến chiều ta mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Lý Ẩn đâu nên bắt đầu ra chiều lo lắng, còn sợ chuyện hổ phù giả bị bại lộ nữa kìa, với cả, không biết Lý Ẩn đã bắt được người hay chưa? Lúc nàng đang đứng ngồi không yên thì bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, kẻ dưới báo lại rằng đêm nay Lý Ẩn phải tiếp đón nội quan từ kinh đến nên bảo Đào Hoa đừng chờ mình mà hãy dùng bữa tối trước.

Từ khi đến Linh Châu đến nay, ngoại trừ lúc Lý Ẩn xử lý công việc thì hầu như chẳng có lúc nào hai người không như hình với bóng. Đào Hoa ngoài mặt thì ở phủ đô đốc với tư cách là khách nhưng thực tế đêm nào hai người cũng ngủ cùng nhau, sống như một cặp phu thê thật sự. Giờ lại đột nhiên không còn Lý Ẩn ở bên, dù Đào Hoa lên giường sớm nhưng vẫn cứ trằn trọc mãi đến tận nửa đêm. Thế nên khi bên ngoài vang lên tiếng đẩy cửa phòng, Đào Hoa đã ngồi ngay dậy, gọi: “Tàng Phong?”

Lý Ẩn nghe giọng nàng đầy vẻ âu lo thì dịu dàng đáp trở về, “Ta về đây rồi.” Sau đó châm đèn cho sáng. Đào Hoa thấy mặt chàng nhuộm vẻ mỏi mệt thì tự mình ngồi dậy lấy nước cho chàng rửa mặt chải đầu, còn giúp chàng thay áo ngủ. Hai người chuẩn bị xong xuôi rồi thì cùng nhau lên giường nằm, bấy giờ Đào Hoa mới hỏi: “Mọi chuyện có thuận lợi không?”

Lý Ẩn bật cười: “Thuận lợi lắm, tiếc là nàng không được nhìn tận mắt, lúc ta mang hổ phù ra thì mặt tên trường sử kia tái mét hết cả, mà vẻ mặt của nội quan cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.”

Đào Hoa nghe thế, nhìn vẻ mặt Lý Ẩn một lát rồi nhéo nhẹ vành tai chàng: “Nếu chuyện thuận lợi thật thì sao chàng lại không vui?”

Lý Ẩn thở dài một hơi: “Đúng là không qua nổi mắt nàng mà.”

Đào Hoa càng nhéo tai Lý Ẩn mạnh hơn, “Chàng nói mau!”

“Yêu Yêu có biết trên chức đô đốc này còn có một vị đô đốc khác nữa không?”

Đào Hoa lắc đầu.

“Vì tiền triều cắt đất phong hầu rất chi li, triều Lý muốn kiềm chế thế lực, quyền hành của đô đốc các châu nên đã lập ra một chức danh đại đô đốc, thống lĩnh đô đốc các châu. Chức vị đại đô đốc này đều được giao cho người nhà họ Vương trong kinh qua các đời.”

Đào Hoa không hiểu rõ mấy chuyện tranh quyền đoạt vị trong triều nhưng cũng không phải người ngu ngốc, nghe Lý Ẩn nói đến đấy cũng bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ.

Lý Ẩn ôm chặt Đào Hoa, nói bên tai nàng: “Thánh nhân phong ta làm đô đốc Linh Châu, còn vị đại đô đốc kia là người bên phe Lục hoàng tử.”

Đào Hoa a một tiếng, “Thánh nhân….cuối cùng thánh nhân nghĩ thế nào về Thái tử và Lục hoàng tử?”

Lý Ẩn cười hừ, “Nghĩ thế nào ấy à? Hoàng gia làm gì có tình phụ tử — Thái tử tốt, Lục hoàng tử cũng chả kém cạnh gì, cái long ỷ kia đến cuối cùng cũng phải để bản thân ngồi mới yên tâm cho nổi.”

“Tàng Phong, chuyện này….Quả thật chẳng thú vị gì.” Đào Hoa nói rồi, rúc đầu vào lòng Lý Ẩn, nghe tiếng tim đập vững vàng của chàng một chút sau đó ngủ luôn.

Lý Ẩn vẫn đang ôm Đào Hoa nhưng không biết nàng đã ngủ, lâu thật lâu sau chàng mới nhỏ giọng đáp: “Ừ, thật sự không thú vị gì.”

Có điều, Đào Hoa không nghe được câu này.

Hết 56.