Đào Lý

Chương 57: Báo Đáp



Có lẽ là vì ban sáng lo nghĩ quá nhiều nên đêm hôm ấy Đào Hoa ngủ không an giấc, vừa nghe tiếng động từ bên ngoài nàng đã mở mắt, Đào Hoa tỉnh dậy, bần thần mất một lúc, lúc đưa tay sờ sang gối bên cạnh thì chỉ thấy còn chăn gối còn sót lại chút hơi ấm, Lý Ẩn thì chẳng thấy đâu. Nàng vừa định xốc chăn lên thì một bàn tay quen thuộc đè lên vai nàng, bảo: “Bên ngoài có chút chuyện, nàng cứ ngủ đi.”

Đào Hoa bắt lấy tay Lý Ẩn, hỏi lại: “Chuyện gì mới được?”

Lý Ẩn không trả lời mà chỉ dặn: “Mai nàng cứ ở trong phòng, giải quyết hết chuyện này rồi ta sẽ về bên cạnh nàng ngay.”

Đào Hoa cũng không muốn quấy nhiễu chuyện của chàng, lại thấy giọng chàng bình thản thì đáp ừ một tiếng xem như đồng thuận. Lý Ẩn cúi đầu hôn nàng, chàng bước xuống giường dém chăn lại kỹ càng rồi mới rời đi.

Linh Châu đất rộng người thưa, phủ đô đốc ở đây còn to hơn cả phủ tướng quân của Lý Ẩn trong kinh. Vị đô đốc tiền nhiệm còn là người thích vàng bạc châu báu, không yêu thanh nhã, thế nên bài trí trong này cũng khá là nặng nề ngột ngạt. Lý Ẩn vốn định sai người tu sửa lại một phen, mà giờ…..Chàng rời khỏi viện nhỏ của Đào Hoa, nhìn ánh lửa sáng quắc đằng xa và từng làn khói đen kịt lượn lờ phía chân trời.

Đái Du mang theo người dưới đến tìm chàng, hai người vừa gặp nhau Lý Ẩn đã hỏi ngay: “Thù đại nhân sao rồi?”

“Phủ Thù đại nhân bị cháy, người của thứ sử Mộc Châu đã phụ trách việc bảo vệ an toàn cho Thù đại nhân rồi, hiện giờ Thù đại nhân đang tạm trú ở biệt viện.”

Vị Thù đại nhân này là người do thánh nhân sai phái đến Mộc Châu tuyên hôn, cũng là người chịu trách nhiệm đi Linh Châu lấy lại hổ phù. Y là người của Tiết gia, từ Mộc Châu đến thì đương nhiên là được hộ tống bởi binh lính của thứ sử Mộc Châu. Ngày y đến lấy hổ phù, Lý Ẩn đã để y nghỉ lại ở phủ đô đốc, có điều đêm nay phát sinh tai nạn kiểu này, không biết vị Thù đại nhân kia đang bực dọc đến thế nào.

Lý Ẩn lại hỏi: “Đám người hộ tống từ Mộc Châu đến có bị thiệt hại gì không?”

Đái Du đáp: “Có vài kẻ bị thương nhẹ.”

“Thế sao? Tiếc thật đấy.” Lý Ẩn vừa nói vừa nhanh chân đi với Đái Du đến tìm vị Thù nội quan kia.

Hai người đến sân ngoài viện nhỏ của vị này, thấy bên trong người ngã ngựa đổ tan hoang, đèn trong phòng vẫn sáng và còn kèm theo cả tiếng người quở trách. Lý Ẩn nhận ra giọng của vị Thù đại nhân này, chàng thôi cười, đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt chàng là hình ảnh vị Thù nội hoạn này chỉ mặc độc một bộ áo trong, trên mặt hơi xám đen do khói đuốc, đầu tóc rối loạn, còn bị đốt trụi đôi chỗ nữa kìa. Lý Ẩn vất vả nhịn cười, ra chiều quan tâm hỏi han: “Hầy, Thù đại nhân vẫn ổn chứ?”

Thù nội quan thấy Lý Ẩn đến thì đứng phắt dậy: “Lý….Lý đô đốc! Ngài, ngài cai quản phủ đô đốc thế này đấy à? Không chỉ xảy ra hỏa hoạn mà còn có mấy tên đạo chích trộm, trộm…..”. Truyện Ngược

Lý Ẩn nghe y ấp úng, phất tay cho lui người dưới, chỉ chừa lại tâm phúc của hai bên.

“Thù đại nhân mất gì?”

Thù nội quan bấy giờ mới hừ lạnh nói tiếp: “Là hổ phù Linh Châu! Lý đô đốc, tuy hổ phù này là mất trong tay ta, nhưng dù sao cũng mất trong phủ đô đốc, e rằng đô đốc đây cũng chẳng thể tránh được hệ lụy đâu!”

Nếu chỉ bàn đến phẩm cấp chức tước, chức vị của Lý Ẩn cao hơn nội quan rất nhiều, nhưng thân phận nội quan lại đặc biệt, là người phục vụ trực tiếp bên thánh nhân, nên y cũng tập thành một thân khí thế hừng hực.

Lý Ẩn nghe thế thì cũng thấy lời này không ổn, nhưng thấy bảo hổ phù đã mất, chàng vẫn điều chỉnh vẻ mặt mình một chút: “Tất nhiên, thân phận tên đạo chích này đô đốc ta cũng rõ, Thù đại nhân đừng quá lo lắng.”

Thù nội quan hỏi lại ngay: “Đô đốc nghi ai làm chuyện này?”

“Kẻ trong toán thổ phỉ Linh Châu, Diệp Cầm.” Lý Ẩn nói xong, liếc nhìn Thù nội quan một cái, quả nhiên thấy vẻ mặt y dần kỳ lạ, chàng nói tiếp: “Diệp Cầm là dư nghiệt thổ phỉ, y hận chuyện ta đuổi cùng giệt tận huynh đệ của y nên mới đến đây khiêu khích như thế, chuyện phóng hỏa trộm đồ thế này rất giống với phong cách hành sự của y.”

Thù nội quan ngập ngừng: “…..Thế….Đô đốc có cách bắt y?”

Lý Ẩn trầm ngâm một chút rồi mới bảo: “Diệp Cầm tung hoành khắp Linh Châu đã lâu, e chẳng phải kẻ dễ tóm, vì sự an toàn của Thù đại nhân đây, mong đại nhân tạm thời hãy ở trong phủ, đừng ra ngoài tạo cơ hội cho Diệp Cầm bắt mình.”

Thù nội quan tức giận nói ngay: “Đô đốc là đang muốn giam lỏng ta?”

Lý Ẩn cười xòa: “Đô đốc ta đây cũng chỉ muốn tốt cho Thù đại nhân. Tên Diệp Cầm này quỷ kế đa đoan, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu Thù đại nhân thật sự có mệnh hệ gì thì ta biết phải ăn nói với kinh thành thế nào đây?”

Thù nội quan nghe Lý Ẩn nói mấy chữ “Có mệnh hệ gì” thì trên mặt đã để lộ sát ý, y cân nhắc một lát rồi nói: “…….Vậy việc này đành nhờ đô đốc xử trí.”

Lý Ẩn nói chuyện với Thù nội quan xong trời đã hửng sáng. Đợi dập lửa xong cả rồi Lý Ẩn mới cho người loan tin ra bên ngoài rằng Diệp Cầm lợi dụng trời tối lẻn vào phủ đô đốc phóng hỏa, đánh cắp hổ phù Linh Châu. Cùng lúc ấy, chàng sai người trông giữ phủ trường sử và chỗ ở của Ngọc Lâu phu nhân, chờ tóm gọn Diệp Cầm.

Hôm nay, Lý Ẩn ăn sáng qua loa rồi đứng dậy ra cửa.

Đái Du thấy chàng cầm theo roi ngựa, bèn hỏi: “Đô đốc định đi đâu ư?”

Lý Ẩn nghĩ chút rồi hỏi: “Hôm qua còn hổ phù, có lẽ Diệp Cầm đã cầm hổ phù thật đến phủ trường sử…..Nay y gặp nạn, ngươi nói xem y sẽ đến tìm tên trường sử kia hay là đến tìm Ngọc Lâu phu nhân đây?”

Đái Du nghe xong thì đáp: “Trường sử và Diệp Cầm vẫn chưa hay chuyện đô đốc đã biết hai người họ cấu kết, có lẽ y sẽ đến tìm trường sử cho an toàn.”

Lý Ẩn bỗng nhớ đến lúc Diệp Cầm bắt cóc Đào Hoa, y vốn định khiến mặt nàng bị thương nặng, ấy vậy mà nghe lời Ngọc Lâu khuyên lơn thì lại nhẹ tay.

Chàng suy tính một phen rồi nói với Đái Du: “Đến chỗ Ngọc Lâu phu nhân.”

Phủ Ngọc Lâu phu nhân nằm ở nơi hẻo lánh, chuyến này Lý Ẩn đi chỉ dẫn theo ba người. Đường núi trắc trở, không hợp cưỡi ngựa, Lý Ẩn cưỡi ngựa đến chân núi thì xuống cuốc bộ, để lại một người trông coi đám ngựa của bọn họ. Đi được không lâu, họ đến một khu rừng nhỏ, Lý Ẩn bỗng nghe thấy một tiếng xé gió bén nhọn vút đến. Chàng nghiêng người sang một bên, khó khăn tránh đi, vật phóng đến là phi tiêu nhỏ, cùng lúc ấy, chàng vung roi dài, quất về phía phát ra âm thanh ban đầu, một roi quất đến khiến lá rơi chim chạy, nhưng vẫn chẳng thấy một bóng người.

Lý Ẩn cười to, bảo: “Diệp huynh giấu đầu hở đuôi thành thục thật, bây giờ bị Tiết gia bỏ rơi thì lại mò về tìm nữ nhân giúp đỡ đó à?”

Lý Ẩn còn chưa dứt lời đã thấy bóng đao lập lòe trong rừng, hai người bên cạnh Lý Ẩn đang muốn tiến lên, chàng đã đưa tay cản họ lại, đồng thời vung roi về hướng có bóng đao. Đến khi chiếc roi dài dường như đang bi ai đó khống chế, chàng mới dùng sức giật roi về, muốn kéo cả người giữ đầu roi về phía mình, có điều hai người ngang tài ngang sức nên trong nhất thời giằng co kịch liệt, chẳng ai thắng ai.

Mất một lúc sau Lý Ẩn mới nghe một câu: “Đô đốc không ngại thiêu rụi cả phủ đô đốc để dụ ta ra mặt, cũng thật sự là người cầm được buông được.”

Giọng này quả nhiên là giọng của Diệp Cầm, Lý Ẩn nhận ra thì cười: “Phủ đô đốc kia ta ngứa mắt lâu rồi, có rụi luôn cũng là chuyện tốt.”

Đầu bên kia im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Hổ phù tối hôm đó ngươi đưa cho ta cuối cùng là đồ thật hay là gì? Ngươi đốt phủ đô đốc, trộm hổ phù trong tay hoạn quan chẳng lẽ chỉ vì muốn dụ ta ra ngoài thôi sao?”

Lý Ẩn cười sang sảng, “Phóng hỏa trộm phù là chuyện ngươi đã làm, ngươi cũng chẳng oan uổng gì. Bây giờ hãy cứ ngoan ngoãn chịu trói đi thôi, ta sẽ cân nhắc tha người một mạng.”

Lúc này Diệp Cầm cũng đã hiện thân, nhưng vẫn chưa buông tay mà hỏi: “Âu Tố Ngọc đồng ý với ngươi chuyện gì?”

Hai người đã nhiều hôm không gặp, trông Diệp Cầm lúc này nào còn khí thế đêm đó nữa? Lý Ẩn thấy khuôn mặt tiều tụy, cả người chật vật của y thì biết ngay người dưới trướng y đã bắt đầu sốt ruột rồi.

“Hóa ra Diệp huynh đây cũng biết Ngọc Lâu phu nhân đã vì ngươi mà làm rất nhiều chuyện. Nàng ta quả thật đã xin đô đốc ta tha cho ngươi một mạng, nhưng ta có thành toàn hay không thì cũng phải xem ngươi thế nào rồi.”

Mặt Diệp Cầm tối đi, chần chừ hỏi: “Ngươi muốn gì ở ta?”

Lý Ẩn cười cười, “Không nhiều lắm, hai chuyện mà thôi ——” Lý Ẩn vừa nói, bỗng nhiên buông lỏng roi ngựa đang nắm trong tay, hai người vốn đang giằng co, một bên chợt buông tay, Diệp Cầm cũng mất thăng bằng. Lý Ẩn chớp thời cơ, rút ngay thanh đao dài còn lại mình vắt bên hông, chàng tung người, chép lên tay phải Diệp Cầm. Nhát đao này của Lý Ẩn vô cùng chuẩn xác, chém đi gọn ghẽ cánh tay phải đánh võ của Diệp Cầm, khiến y hét một tiếng lớn thống thiết vì đau.

Lý Ẩn nghe tiếng Diệp Cầm kêu oan oái, dừng một chút mới nói: “Ta cứ lấy trước một bên tay của ngươi đã.”

Hết 57.