Đào Lý

Chương 60: Ở Bên Cạnh (H)



Lý Ẩn dùng sức đâm chọc vào nơi giữa hai cánh mông Đào Hoa. Đào Hoa tuy bin đâm khá là ác nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác trướng đầy từ huyệt mềm truyền đến. Nàng không kịp kêu đau mà chỉ biết dùng hai chân ôm lấy gối thở dốc từng cơn. Lý Ẩn nâng mông Đào Hoa lên, lòng bàn tay chàng miết nhẹ lên phần da thịt chưa bao giờ tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, đồng thời giương mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng hàng mi run rẩy, ánh mắt câu hồn của người trong lòng mà cả tâm hồn như bị bắt giữ lấy vậy.

Đào Hoa bên này cũng bị Lý Ẩn làm cho động tình, nàng rất muốn thân mật với chàng nhưng tư thế này lại không tiện để ôm, vì thế ra sức thít chặt huyệt mềm, “giam giữ” gậy th*t của Lý Ẩn. Chàng bị “cắn” đến tê cả người, cúi đầu nhìn chỗ giao hợp của hai người, chỉ thấy hai cánh hoa trên cửa huyệt đang cọ xát và dính lên thân gậy th*t, huyệt mềm bị tách mở tối đa, hai cánh hoa kia cọ xát nhiều đến mức đã bắt đầu đo đỏ. Lý Ẩn sợ nàng đau nên đã rút ra một chút, thế mà huyệt mềm kia của Đào Hoa lại giống như đang luyến tiếc lắm vậy, vẫn bám rịt lấy gậy th*t của Lý Ẩn.

Lý Ẩn nhìn huyệt mềm bị làm đến mức run run rẩy rẩy, không kiềm được đưa tay vuốt ve “an ủi” nó, “….Yêu Yêu mềm quá.”

Phần huyệt non kia của Đào Hoa sao chịu nổi da tay chai sần thô ráp vì luyện võ của Lý Ẩn, nàng rên rỉ thành tiếng, eo nhỏ cũng bắt đầu vặn vẹo. Lý Ẩn chịu làm sao nổi, chàng duỗi đầu ngón tay, khều khều trêu chọc “giọt ngọc” trên đỉnh huyệt, chàng chỉ chạm một chút mà cả người Đào Hoa đã run bần bật, chỗ giao hợp kia cũng càng tiết nhiều nước hơn. Lý Ẩn bèn vừa dùng tay trêu cợt “giọt ngọc” vừa dùng gậy th*t phối hợp chọc khuấy bên trong huyệt. Chỉ một chốc mà bên trong Đào Hoa đã ướt như hồ nước thu, khiến chàng thật sự muốn chết chìm trong đó.

Lý Ẩn đang dùng sức đâm chọc nghe tiếng nước dính nhớp, không nhịn được hỏi Đào Hoa một câu: “Có phải nàng cũng vui lắm đúng không?”

“Vui….A, vui….lắm.”

Đào Hoa rất muốn trả lời rõ ràng câu này nhưng hai chữ vui lắm nàng định nói kia bị gậy th*t của chàng chọc đến mức nói không liền mạch nổi. Lý Ẩn nghe chính miệng nàng bảo là vui thì càng đê mê hơn, chàng nấc mạnh hơn cả ban nãy, gậy th*t đã ra ra vào vào sâu bên trong Đào Hoa, nàng cuối cùng cũng mất sức đến mức buông lòng cánh tay đang giữ gối. Nhưng Lý Ẩn nhanh tay, chàng gác hai chân Đào Hoa lên vai mình, chàng kéo lôi như thế, huyệt mềm kia cũng chịu tác động theo, gậy th*t cũng thuận thế đâm đến tận cùng, Đào Hoa bỗng nhiên thấy bụng dưới mình nóng bừng, cuối cùng nhịn không được cong eo bắn ra.

Lý Ẩn vẫn chưa thấy đủ nên mới cố gắng không bắn. Chàng thấy nàng bắn rồi cũng nhượng bộ rút ra, cúi người gặm cắn đỉnh ngực nàng. Bấy giờ, Đào Hoa lại đưa tay đẩy đẩy bờ vai chàng, Lý Ẩn tưởng nàng bảo mình ngừng, đang muốn dỗ dành thì nghe thấy giọng đầy yêu kiều của Đào Hoa vang lên: “Tàng Phong…..Ta muốn nữa.”

Lý Ẩn nghe được thì lấy làm ngạc nhiên, Đào Hoa vừa bắn, còn đang mềm người dựa vào chàng. Lý Ẩn không ngờ nàng vẫn còn muốn nữa, cứ trơ mắt nhìn Đào Hoa nâng cao eo, phơi bày phần huyệt mềm vẫn đang hừng hực khí thế mấp máy run rẩy, còn chảy ra cả nước dịch về phía chàng. Chàng như sực tỉnh, hưng phấn siết lấy eo Đào Hoa, đâm thẳng gậy th*t vào để thỏa mãn nàng. Đào Hoa chịu không nổi, cả người mất sức, bắt đầu đổ xuống, nàng vừa mới bắn xong, tay chân vẫn mềm nhũn, cả người sụp xuống giường, giờ chỉ còn có đủ sức nâng mông cao lên mặc chàng hành sự.

Tuy hai người đã triền miên không ít lần nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lý Ẩn thấy một Đào Hoa như thế này. Chàng cúi người, thủ thỉ bên tai nàng: “Sao tối nay Yêu Yêu dâm đãng thế?”

Đào Hoa cọ mặt mình vào mặt Lý Ẩn: “Chàng đi với ta…ta thật sự vui lắm.”

Lý Ẩn nghe nàng nói thế cũng ngọt ngào trong lòng, “Ta cũng rất vui.” Chàng dứt lời, lần tìm đến bờ môi Đào Hoa hôn lấy hôn để. Hai người càng hôn càng ngây ngất, Lý Ẩn cảm thấy huyệt dưới Đào Hoa cũng đang triền miên theo nhịp quấn quýt của đôi môi hai người. Một lúc lâu sau, gậy th*t của Lý Ẩn bị Đào Hoa “cắn” đến tê cả da đầu, chàng không nhịn nữa, bắn toàn bộ vào trong huyệt mềm sưng đỏ đầy mê hoặc của Đào Hoa.



Sau hôm ấy, Lý Ẩn tiếp Thái Tử từ kinh đến thế mà mất cả mười ngày chẳng thấy bóng dáng đâu. Đợi lúc chàng rảnh thì đã là cuối xuân, Lý Ẩn vẫn đang bận giải quyết chính sự, hai người đã lâu không ở cùng nhau, đêm nay hiếm khi Lý Ẩn có thời gian đến dùng cơm với Đào Hoa, nàng cũng ra sức ăn vận đẹp đẽ một phen. 

Hai người gặp nhau trong phủ, Lý Ẩn thấy nàng mày ngài mắt ngọc, vẻ đầy xuân sắc diễm lệ, còn đẹp hơn dạo trước tận mấy phần thì vui vẻ lắm, không kiềm được hôn nàng một cái rồi bảo: “Yêu Yêu đẹp quá.” Lý Ẩn dứt lời, không dùng bữa với nàng mà kéo nàng đi.

“Chàng muốn dẫn ta đi đâu đấy?” Đào Hoa ngờ vực hỏi.

Lý Ẩn cười đáp: “Năm rồi ta không biết sinh nhật nàng rơi vào cuối xuân, năm bay biết thì sao có thể yên lặng làm thinh cơ chứ?”

Đào Hoa kéo tay chàng hỏi: “Chàng muốn tặng ta gì mới được?”

Lý Ẩn nghe thế, chỉ cười không đáp. Cứ thế, hai người dắt tay nhau đi khỏi viện Đào Hoa. Đào Hoa có nhiều chuyện muốn hỏi chàng, nên mào đầu: “Tàng Phong….Chuyện với Thái Tử sao rồi?”

Lý Ẩn sợ nàng buồn cười đáp: “Thái Tử bảo ta không hổ là con cháu Lý gia, học theo ông cha, chỉ say người đẹp, chẳng đắm giang sơn.”

“Thái Tử….Phê chuẩn rồi?”

“Chuẩn chứ.” Lý Ẩn giơ bàn tay còn bị thương kia lên: “Lần này ta dẹp loạn bị thương, đã được thánh nhân ân điển cho về nhà tịnh dưỡng rồi.”

Đào Hoa lại nghĩ đến lúc hai người mới quen, tay Lý Ẩn cũng bị thương nên mới được lĩnh chỉ tịnh dưỡng, khi ấy là vết thương giả, nhưng giờ lại bị thương thật. Nàng lại hỏi: “Chàng bảo là về nhà ư? Phải hồi kinh à?”

Lý Ẩn gật gù, “Lúc trước không phải nàng bảo với ta muốn về Liễu Lâm thăm Đào đại nhân à? Vậy thì ta với nàng nhân tiện về kinh thành thân luôn đi, còn có thể uống được cả chén rượu mừng nữ nhi hồng của Đào đại nhân.”

Đào Hoa nhớ thân nhân bằng hữu của hai người đều ở kinh, nếu thành thân ở Linh Châu thì quả thật không nháo nhiệt bằng thành thân ở kinh đô, cũng đồng ý với chàng. Hai người đi đến cửa sau, Đào Hoa thấy thế mà ở gốc đại thụ đằng xa có một con tuấn mã.

Đào Hoa hờn dỗi kéo ống tay áo Lý Ẩn: “Dù bây giờ ta không còn sợ ngựa nữa thì chàng cũng không cần đưa ta ngựa thế chứ.”

Lý Ẩn thở dài: “Con này tánh tình ngoan ngoãn, lại thêm được dạy dỗ, một năm trước khi nàng rời kinh ta đã muốn đưa cho nàng rồi, Chỉ là hai ta khi ấy đang giận nhau…..Giờ ta tặng cho nàng, là muốn dùng con ngựa này bên nàng ngao du sơn thuỷ, dạo bước bồng lai.”

Đào Hoa nghe chàng nhắc lại chuyện cũ, thấy họ vất vả lắm mới trở về cạnh nhau thì nắm tay chàng, nói: “Chuyện cũ cũng đã qua rồi….Chàng đừng nghĩ cách dùng phương thuốc kia đổi tranh nữa làm gì.”

Lý Ẩn im lặng, một lúc sau mới ừ một tiếng rồi nói tiếp, “Vậy về sau lúc vào độ xuân thì, hai ta có thể cùng nhau ngắm Âu Bích rồi.”

Đào Hoa cười tươi, ghẹo chàng: “Không ngắm hoa đào à?”

Lý Ẩn véo nhẹ má nàng: “Thì chia ra, nàng ngắm Âu Bích, ta thưởng hoa đào.” Dứt lời, vươn tay lấy từ trong ngực áo ra một vật.

Đào Hoa nương theo ánh trăng nhìn thấy, là nhẫn ban chỉ bằng hồng ngọc của Lý Ẩn. Nhẫn ban chỉ giờ đã được Lý Ẩn xâu vào một sợi dây đỏ, chàng vòng ra sau lưng, đeo dây đỏ có nhẫn ban chủ lên cổ Đào Hoa rồi lại ôm chầm lấy nàng thủ thỉ: “Lần này không được trả lại ta nữa đấy.”

Ngày đi tháng lại, cuối cùng chiếc nhẫn ban chỉ này vẫn về tay Đào Hoa, nàng bỗng xúc động hỏi chàng: “Tàng Phong, liệu sau này chàng có hối hận không?”

Lý Ẩn cười nói bên tai nàng: “Ta bên cạnh nàng ba năm, nàng dùng cả quãng đời còn lại để ở bên ta đi….Có được không?”

Đào Hoa nghe câu này, bỗng dưng nhớ đến lúc trước khi Lý Ẩn tặng nàng nhẫn ban chỉ, nàng đã từng hỏi chàng có thật sự muốn cưới nàng làm vợ, bạc đầu chẳng xa hay không? Lúc đó Lý Ẩn đã trả lời thế nào ấy nhỉ?

Đào Hoa nhớ lại, quay đầu cười với Lý Ẩn, nụ cười kia như đoá hoa đào mê người, huyễn hoặc nhân tâm.

Lý Ẩn đang mãi ngắm, lại nghe Đào Hoa nhỏ giọng đáp lời: “Ở bên cạnh chứ, cả đời,”

Trong kinh sau này thiếu đi một phủ tướng quân, nhiều thêm một Lý phủ nổi danh vì trồng được giống mẫu đơn Âu Bích thu hút ngàn vạn kẻ mê hoa đến tưởng thưởng. Nhưng chủ nhân của phủ kia tuy có đủ loại kỳ hoa dị thảo nhưng cả đời chỉ chung tình với đoá hoa đào, đến chết chẳng rời.

Hết 60 – Hoàn chính văn.

(Phần ngoại truyện lấy bối cảnh thời hiện đại)