Đào Lý

Chương 61: Ngoại truyện 1: Năm 17 Ấy (1)



Lần đầu tiên Lý Tàng Phong gặp Đào Hoa là năm anh tròn bảy tuổi. Đào Hoa của khi ấy có khuôn mặt nho nhỏ giống như quả đào non tươi mới vừa được ngắt xuống, mềm như bông, trắng đến mức thấy được cả lông tơ ngăn ngắn trên ấy, vô cùng đáng yêu. Nhưng Lý Tàng Phong năm bảy tuổi chỉ là một tên nhóc mê xem truyện tranh, không quan tâm lắm tới mấy cô bé đáng yêu xinh xắn.

Thế nên, mẹ anh phải nhéo tai anh, ép anh phải thả cuốn truyện tranh mình đang giữ rịt trên tay xuống, “Chào em đi con.”

Lý Tàng Phong đi về phía Đào Hoa một cách rất không tình nguyện.

“Anh tên Lý Tàng Phong, mẹ anh kêu anh đến chào nhóc.”

Đào Hoa nghe thế thì đứng dậy, tay vẫn cầm viên phấn, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi hạ tầm mắt, tự giới thiệu: “Chào anh, em tên Yêu Yêu.”

Tên kiểu quỷ gì đấy?

Lý Tàng Phong cười phá lên, lén liếc nhìn người mẹ đang bận tám chuyện với người ta sau đó thì thầm bên tai Đào Hoa: “Tên quái dị ghê ha.”

Đào Hoa nhíu nhíu hàng mi.

Lý Tàng Phong buông một câu như thế xong rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé, nhỏ giọng đe dọa: “Không được khóc đấy.”

Đào Hoa siết chặt viên phấn trắng trong tay — Rồi ném nó vào mặt Lý Tàng Phong.

“Này!” Lý Tàng Phong bị ném như thế cũng giật mình, lúc bình tĩnh rồi thì quát một tiếng, muốn đưa tay kéo cô bé lại, nhưng Đào Hoa thế mà chạy trốn còn nhanh hơn cậu tưởng nhiều.

anh của năm bảy tuổi rất hối hận, hối hận vì mình không kịp ra tay trước. Lúc lớn anh càng hối hận hơn, hối hận vì lần đầu tiên gặp mặt lại đối xử như thế với người con gái mình thích sâu đậm sau này.

Trước khi Lý Tàng Phong thích Đào Hoa, mẹ anh đã thích cô bé trước, thích đến mức sau khi Đào Hoa mất mẹ, bà đối xử Đào Hoa hệt như đối xử với con gái rượu. Lúc trước Lý Tàng Phong thấy phiền nhất là câu bà lải nhải “Phải chăm sóc tốt cho em Yêu Yêu con nhé.” bên tai. Bây giờ, anh nghe câu nói ấy, trong lòng sẽ yên lặng trả lời, “Con sẽ cố gắng, mẹ à.” Khi lớn rồi Lý Tàng Phong rất nghe lời mẹ anh, chăm sóc lo lắng cho Đào Hoa đến trung học. Họ học cùng nhau, ngày nào cũng sẽ trò chuyện nhắn tin, nói sáng tốt lành, nói chúc ngủ ngon, đến mức có đôi khi Lý Tàng Phong cảm thấy ngoài chuyện nắm tay rồi hôn môi này kia ra thì hai người họ không khác gì đang yêu đương là mấy.

Nhưng dạo gần đây anh mới phát hiện hóa ra Đào Hoa không nghĩ thế.

Hôm nay, anh mang theo đồ ăn mẹ mình làm đến nhà Đào Hoa, nhưng lúc đến thì Đào Hoa lại không có ở nhà, thế nên anh nhập mật mã, vào nhà chờ cô. Anh đã quen thuộc với nơi này lắm rồi, trong tủ quần áo của Đào Hoa thậm chí còn có vài bộ quần áo của anh, bàn sách của cô bao giờ cũng có quyển truyện mà anh để quên — Anh quá tự tin, quá chắc chắn, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Đào Hoa sẽ thích người khác nữa kia.

Nên khi anh chàng nghe tiếng Đào Hoa đang nói cười với một tên nhóc khác, anh gần như ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, nhưng khi cậu chạy ra cửa thì Đào Hoa đã đóng cửa rồi.

Đào Hoa bất ngờ nhìn thấy anh thì đương nhiên cũng hơi hốt hoảng, cô gập eo xuống cởi giày. Hôm nay cô mặc áo trắng, đường chỉ trông khá là chật, khi cô cúi người xuống như thế, Lý Tàng Phong còn thấy được cả viền áo ngực xanh nhạt đang bao lấy khuôn ngực của cô.

Lớn quá.

Lý Tàng Phong mới chỉ nhìn thoáng qua mà mặt đã đỏ lự, cổ họng nghẹn ứ, phải dời mắt đi ngay. Lòng thì buồn bực — Có phải trước mặt đứa con trai khác cô cũng thế không? Không chịu chú ý gì hết?

“Anh tới sao không báo em hay thế?” Đào Hoa hỏi.

Lý Tàng Phong nào dám nhìn cô, hình ảnh từ cái liếc mắt ban nãy cứ tràn ngập đầu óc, “…..Anh có nhắn tin.”

Đào Hoa nghe thế thì lấy di động từ trong túi ra, “Nhắn nửa tiếng trước?” Cô nói rồi nhìn mặt anh, lại hỏi: “Anh khó chịu hả? Sao mặt đỏ thế.”

“……..Không có.” Lý Tàng Phong không muốn nói về chủ đề này lắm nên đánh trống lảng, “Mẹ anh có nấu cơm cho em.”

Đào Hoa im lặng một lúc rồi mới bảo, “Anh có nóng không? Ban nãy em ăn cơm xong rồi.”

Lý Tàng Phong nghe vậy thì bắt đầu bực ra mặt, “Ăn với ai? Tên nhóc lúc nãy?”

Đào Hoa không trả lời mà đi về phía bàn ăn, thấy đồ ăn anh mang đến đã nguội ngắt rồi bèn bỏ vào tủ lạnh. Lý Tàng Phong thấy cô không trả lời, đi theo cô hỏi tiếp: “Hỏi em đấy? Đi ăn cơm với ai?”

Đào Hoa đóng tủ lạnh, quay đầu nhìn, “Một anh lớp trên đó.”

“Họ Tần gì đó?” Đương nhiên Lý Tàng Phong có chút ấn tượng với tên lớp trên này, có lẽ toàn trái đất đều biết chuyện tên này thích Đào Hoa, chỉ có mình Đào Hoa là cứ không biết, không hiểu gì.

“Vâng.” Đào Hoa trả lời, mở vòi nước rửa tay sau đó đi về hướng phòng ngủ.

Lý Tàng Phong vẫn đi theo, “Tên đó hẹn em?”

“Em hẹn anh ấy.”

Lý Tàng Phong nghe thế, suýt thì ứa gan nhảy dựng lên, “Em hẹn tên đó ra ngoài làm gì?”

Đào Hoa nhìn cái thái độ bức cung hùng hổ này của anh chàng mà phát phiền, cau mày oán giận: “Anh phiền quá.”

“Gì chứ.” Lý Tàng Phong mắng nhỏ, kéo tay cô, “Em đang trong thời kỳ phản nghịch đấy à?”

Đào Hoa thấy anh đưa tay đến thì né đi, Lý Tàng Phong cũng không cố chấp kéo tay cô nữa mà chuyển xuống, níu áo cô. Đường chỉ trên áo may vốn đã căng chặt, cậu vừa dùng sức một chút áo đã rách một được lớn ngay cổ, mảnh áo rách rơi xuống vai cô — Cũng ngay lúc đó, bờ vai trắng nõn và phần dây áo ngực xanh nhạt hiển hiện trước mắt, Lý Tàng Phong còn thấy được cả viền áo ngực xanh đang ôm chặt lấy vòng ngực trắng trẻo. Hai người ngạc nhiên đến mức đờ cả người ra, sau đó thì đỏ bừng cả mặt. Đào Hoa phản ứng lại đầu tiên, cô hung dữ trừng mắt nhìn anh chàng một cái rồi kéo mảnh áo lên, đi vào phòng ngủ rồi khóa luôn cả cửa.

Lý Tàng Phong hồi thần rồi thì đi đến trước cửa phòng Đào Hoa phân trần, “Yêu Yêu! Xin lỗi mà, anh không cố ý đâu!”

Đào Hoa không bật đèn phòng, nhìn qua từ khe cửa chẳng thấy chút ánh sáng cũng chả nghe thấy tiếng động gì, chẳng hiểu sao lại cảm thấy sợ.

“Anh nói nghiêm túc đó, xin lỗi em mà.” Anh nhỏ giọng nói, đưa tay gõ gõ cửa phòng.

Nhưng gõ cả lúc mà vẫn chẳng có tiếng gì.

Từ khi bọn họ quen nhau lúc nhỏ, Đào Hoa rất ít khi giận anh chàng. Lý Tàng Phong bối rối không biết phải làm gì nhưng cũng không dám làm dữ, chỉ đành ngồi dựa gần cửa. Anh suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, gõ chữ nhắn tin.

19:30 – Xin lỗi em, đừng giận anh được không?

19:30 – Anh chỉ lo cho em thôi.

Lý Tàng Phong siết điện thoại trong tay, chờ tin nhắn. Ngay lúc anh chàng bắt đầu nghĩ Đào Hoa sẽ không trả lời nữa thì lại nhận được tin nhắn.

19:41 – Anh phiền quá.

19:41 – Đi về đi!

Ờ, anh phiền. Hôm nay Đào Hoa đã chê anh phiền hai lần luôn rồi, cô nhất định là ưng cái bụng tên lớp trên chết bầm kia. Lý Tàng Phong đang điên đầu vì chuyện có nên hỏi tiếp vấn đề này hay không, nhưng cuối cùng vẫn nhắn hỏi.

19:53 – Em thích nó hả?

19:53 – Tên học lớp trên đó ấy.

Thật ra anh nhắn xong thì đã bắt đầu hối hận xanh cả ruột, nếu cô ấy nói thích thật thì phải làm sao giờ? Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc Đào Hoa sẽ thích người khác ngoài bản thân, sao anh ngu vậy chứ nhỉ…..

19:54 – Anh nói linh tinh gì đấy?

Lý Tàng Phong nhìn tin cô gửi, thở phào một hơi, được rồi, ít nhất anh vẫn chưa ngu đến thế.

19:55 – Không có gì.

19:55 – Em mở cửa được không?

19:56 – Anh sẽ không táy máy tay chân nữa.

“Anh chỉ lo thôi.” Lý Tàng Phong còn chưa gõ xong câu này, cửa sau lưng đã mở ra. Anh không cẩn thận, cứ thế té nhào cả người.

Đào Hoa nhìn xuống chỗ anh chàng, mặt vẫn giận dữ, cô đá bàn chân trăng trắng của mình vào bả vai anh, “Anh về mau.”

Lý Tàng Phong quá hiểu cô, nhìn một cái đã biết tuy Đào Hoa vẫn còn giận, nhưng đã không còn dữ như ban nãy nữa rồi. Anh nhìn vào bàn chân không mang gì vừa đá mình, vừa thấy trắng, vừa thấy đẹp, mới nhìn có một lần mà đã không muốn rời mắt đi nữa rồi.

Lý Tàng Phong thở dài thườn thượt, anh chợt phát hiện mình mười bảy tuổi rất có khả năng là một đứa mê chân. Nhưng chuyện này không nói Đào Hoa nghe được, nếu không cô nhóc sẽ dỗi anh.

Hết 61.