Dạo Một Vòng, Rồi Về Lại Bên Anh

Chương 9: Chị Em Tình Thâm



Từ lúc Châu Điềm Yên bước vào, Minh Nguyệt trước sau luôn không có động tĩnh gì, trong một chốc cô bỗng cảm thấy không khí trong phòng đều theo tiếng đóng cửa thoát ly ra ngoài hết, đọng lại duy nhất chỉ còn là hơi thở yếu ớt cùng sự ngột ngạt bức bối khiến con người ta dường như muốn chết đi để được giải thoát. Châu Minh Nguyệt hiện tại ngoài mặt trông có vẻ bình thản, nội tâm vậy mà lại sợ hãi đến cùng cực. Người của Châu Gia chỉ biết Tam Tiểu Thư ghét Nhị Tiểu Thư lại chẳng ai hay Nhị Tiểu Thư khoan dung độ lượng, hiểu chuyện hiếu thuận của bọn họ cũng hận cô em gái trên danh nghĩa của mình tận xương tuỷ. Minh Nguyệt càng nghĩ càng muốn tự cười tự giễu, ngày nhỏ phần vì có ông nội chống lưng mà ỷ sủng sinh kiêu, phần lại ghen tị Điềm Yên được cha yêu thương hết lần này đến lần khác bày trò khó dễ khiến chị ta sống không yên, chết không xong. Sau này lớn rồi lại chẳng ngờ có ngày bị chính người năm xưa bản thân coi thường quay sang cắn cho một phát chí mạng.

Minh Nguyệt dùng mắt mình quét một lượt từ trên xuống dưới đánh giá nữ nhân trước mặt, liệu có phải cô đã đánh giá quá cao thời gian bốn năm, cho rằng nó dài không? Tại sao đều cùng một con số ấy trong khi chính cô đã thay đổi dường như trở thành một con người khác thì Châu Điềm Yên lại vẫn như thế không hề có chút biến chuyển? Vẫn là cái dáng vẻ ôn nhu mà ngạo nghễ, vẫn là giọng nói thanh trong khiến người nghe rùng mình và vẫn là nụ cười hiền dịu vô hại thoáng pha ánh tà, tất cả đều vẹn nguyên buổi tối định mệnh của bốn năm trước, không hề đổi thay. Châu Minh Nguyệt lúng túng buông tay xuống bàn, giấu đi bàn tay đang không kìm được mà run lên khe khẽ. Phía dưới, từng ngón sắc nhọn bấu vào lòng bàn tay mạnh đến rỉ máu, từng giọt huyết đỏ theo đó đọng lại trên từng ngón tay, sau cùng là nỗi đau quặn thắt sâu trong thớ thịt. Minh Nguyệt ấy vậy lại chẳng cảm thấy đau đớn, nỗi đau này sao có thể sánh được với những viên đạn hôm đó. Những viên đạn vô tình đã đưa cô vào chín tháng hôn mê tưởng như chẳng thể tỉnh lại, để tới tận bây giờ mỗi lần nhớ lại đều ám ảnh không thôi.

Từ dưới bếp, lão quản gia cùng người làm đồng loạt đem lên những đĩa đồ ăn bắt mắt bày biện trên bàn. Cách sắp xếp tinh tế, cùng mùi thơm thu hút cũng chẳng cách nào xoa dịu tân trạng vốn đã vô cùng tồi tệ, đến bước này rồi, còn có thể vui vẻ mà tận hưởng sao? Minh Nguyệt cẩn trọng nhấc tay rút ra một tờ giấy ăn kín kẽ lau qua từng ngón tay rồi tới bàn tay tấy đỏ, sau cùng là đút tờ giấy vào túi áo nhanh gọn che giấu sạch sẽ. Bên cạnh có tiếng kéo ghế, không cần nhìn cũng biết là chị hai thân quý, Minh Nguyệt không vội động đũa an tĩnh nhìn từng đôi tay cử động trước mắt.

- Minh Nguyệt, thật mừng vì em còn sống, thấy em trở về thế này người làm chị như chị đây thật là không khỏi vui sướng trong lòng.

Điềm Yên một tay cầm giấy chấm đi những giọt nước mắt đọng trên mi, tay còn lại ngả ly rượu vang đã được người làm rót lưng hướng về phía Minh Nguyệt, nở nụ cười dịu dàng. Minh Nguyệt trông thấy mà khinh, người không biết sẽ cho là nhiệt tình, người hiểu chuyện đối với nụ cười kia nhìn sao cũng thấy giả tạo, với giọng nói kia coi sao cũng đậm chất mỉa mai. Nếu không nhờ chị ta tác thành, Minh Nguyệt sao lại có diễm phúc dạo một vòng quỷ môn quan? Nhấc ly không cạn mà uống hết một hơi, từ năm mười sáu tuổi cô đã được mệnh danh là tửu nữ, ngàn ly không say, uống rượu như nước, một hơi một ly đương cũng không phải chuyện lạ. Đặt lại ly xuống bàn, Minh Nguyệt cũng chẳng để ý tay người kia còn nâng nhìn cũng không nhìn chỉ đưa lời đối đáp.

- Đều là nhờ trên dưới Châu Gia ngày đêm cầu nguyện, ông trời thương sót đương cũng không bạc đãi quý nữ nhà bọn họ. Bằng không, em nào có bản lĩnh đã đến trước cửa còn được Diêm Vương tiễn trả trở về.

Điềm Yên cười khẩy uống hết phần rượu của mình, đặt ly xuống bàn ra hiệu cho người làm rót thêm mà ôn tồn.

- Cứ coi như mạng em lớn, sau này nhất định phải cẩn thận hơn. Chị nhớ có đọc một quyển sách nói gì là người từ cửa tử về thường yếu bóng vía, dễ bị ma quỷ bắt mất hồn, ngộ nhỡ em ra đường có gặp phải chuyện gì bất trắc, chị còn chẳng dám nghĩ bản thân sẽ đau lòng nhường nào.

Châu Nhật Ninh sau khi được cứu, ngồi gọn vào chỗ vui vẻ thưởng thức những món ăn thơm ngon được bày ra. Đang ăn ngon lành, cô đột nhiên khựng lại khi bên tai thu lấy âm thanh trong trẻo, ngọt ngào của người chị hai. Theo trí nhớ ngắn hạn của Nhật Ninh suốt bao năm qua chung bữa Châu Điềm Yên không lặng lẽ ăn thì cũng là không ăn, chưa bao giờ thấy chị ta nhiệt tình với ai đến mức này. Lại chưa nói Điềm Yên xét thế nào cũng là chị nuôi thân ruột thịt như Nhật Ninh và những người ở đây còn chưa quan tâm tới mức đấy, chị ta làm vậy thật khiến người vô tư, vô tâm như cô cũng biết thẹn. Buông đũa ngay ngắn trên mặt bát, Châu Nhật Ninh thay đổi ánh mắt vắt chéo chân, cái nhìn như muốn đâm thủng người khác, như cũ cợt nhả phì cười.

- Hình như em vừa nghe được gì đó khá rợn người, cái gì mà yếu bóng vía rồi ma bắt hồn, đều là trước nay chưa từng biết qua. Chị Điềm Yên từ khi nào lại biết doạ người như vậy?

Điềm Yên vốn là không quan tâm tới đứa trẻ ranh như Nhật Ninh, nửa miệng cười xoà ra dáng một người chị tốt gắp thức ăn vào bát cho Minh Nguyệt lại không quên dặn dò, trách mắng.

- Xem kìa, xem kìa, chị lại nói linh tinh rồi, Minh Nguyệt chắc sẽ không coi là thật đấy chứ? Thử nhìn bàn ăn này xem, đều là món ngon cả, em đó phải ăn cho nhiều vào ai mà biết được ngày mai xảy ra chuyện gì. Không ăn uống đầy đủ sao có đủ sức ghánh vác cái chức trách quý nữ mà em đang đảm nhiệm kia chứ.

- Cảm ơn chị đã quan tâm, chị cũng phải ăn nhiều vào, ăn nhiều để còn ngồi cho vững, cứ gầy yếu như vậy ngộ có ngày ngã một cái thì liệu sẽ đau đớn đến mức nào?

Minh Nguyệt cười nhạt như đùa như thật đối đáp. Ai mà không biết chức vị Châu Điềm Yên đang ngồi trong tập đoàn là tạm thời thay thế cho Minh Nguyệt, đã là tạm thời thì rồi cũng sẽ có ngày bị chính thức lấy lại, ngày ấy hẳn cũng sẽ chẳng còn xa nữa.