Đầu Đào

Chương 81



Edit: Hy



________________________

Đầu bếp đã nấu xong, dọn thức ăn ra bàn: "Tiên sinh, đồ ăn của ngài nấu xong rồi ạ."

Người một nhà ngồi vào bàn ăn, Sơ Vân hứng thú bừng bừng nói với ba ba: "Thứ hai tuần sau trường con tổ chức đại hội thể thao đó ba!"

"Vậy sao? Tổ chức mấy ngày vậy?"

"Ba ngày ạ."

"Bảo bảo có báo danh thi hạng mục nào không?"

"Dạ có, con đăng kí hạng mục nhảy xa và chạy 100m. Con còn là ủy viên ban tuyên truyền, cô giáo nói để cho con đi chụp ảnh, sau đó sẽ in ra dán lên báo tường tuần nữa á."

Cận Hành: "Vậy để cha đi mua cái máy ảnh mới."

"Không cần đâu, lấy máy của em là được. Em đã dạy Tiểu Vân cách chụp rồi." Lục Dịch Khanh gắp một miếng gà luộc bỏ vào chèn Cận Sơ Vân.

"Cảm ơn ba ba!"

Hôm sau Cận Hành phải quay về công ty, vì có nhiều thời gian ở cạnh Dịch Khanh hơn mà hắn đã bỏ bê công việc mấy ngày rồi, bây giờ không thể không quay lại làm việc.

Lục Dịch Khanh theo thường lệ ở nhà chăm con, đến khi Sơ Vân đến trường, trong nhà cũng chỉ còn lại mình anh và Lòng Đỏ.

Vốn Cận Hành muốn bố trí quản gia và giúp việc trong nhà, nhưng Lục Dịch Khanh không đồng ý. Anh ở nhà nhàn đến hoảng, không tìm chút việc để làm thì cả người sẽ mốc meo khó chịu, chút việc nhà này anh vẫn lo được. Hơn nữa, anh cũng không muốn ở chung một không gian với quá nhiều người lạ.

Đây là nhà của anh và Cận Hành, anh nguyện ý dồn hết tâm huyết chăm chút cho mái nhà này, không muốn để người khác động tay.

Chiều đến, Lục Dịch Khanh lái xe đi đốn con. Chuông tan học vẫn chưa reo, anh liền đứng đợi ở đình nhỏ nơi cổng trường.

Cổng trường đã giăng biểu ngữ "Thứ nhất hữu nghị, thứ hai thi đấu", trên sân thể dục cũng cắm đủ mọi sắc cờ. Bác bảo vệ nhận ra tiên sinh trẻ tuổi ngày ngày tới đón con này, dù sao thì đây cũng là sơ trung, không phải trường mẫu giáo, phụ huynh mỗi ngày đưa đón con đến trường cũng ít thấy, liền cùng anh tán gẫu mấy câu: "Tuần sau nhà trường tổ chức đại hội thể thao, lúc đó còn có phóng viên bên đài truyền hình đến phỏng vấn nữa, nói không chừng tôi sẽ được lên TV đó ha ha ha."

Trường Sơ Vân theo học là trường trung học trọng điểm của thành phố, đại diện cho tiêu chuẩn giáo dục của toàn bộ thành phố H, bởi vậy vẫn luôn được mọi người chú ý, cũng không ít lần được đưa lên TV. Lục Dịch Khanh thấy nhiều mà không thể trách, anh còn nhớ có lần đi họp phụ huynh, còn thấy được có mấy phóng viên túm lấy vài vị phụ huynh trong đó đi làm phỏng vấn.

"Đại hội lần này còn có học sinh trường khác đến tham dự nữa, nhất định cực kì rầm rộ luôn. Đúng rồi, Lục tiên sinh, con của cậu học lớp mấy vậy?"

"Cháu học lớp 7-1 ạ."

(Năm nhất sơ trung = lớp 7 bên mình)

"Ồ, là lớp chọn đó nha, giỏi thật đấy. Lớp chọn của khối 12 năm nay cũng có mấy học sinh vào được Thanh Bắc (Thanh Hoa & Bắc Đại) đó nha. Con cậu chắc cũng là tiền đồ vô lượng lắm."

(Trường của CSV là dạng trường kết hợp THCS và THPT ấy)

"Cảm ơn lời tốt của bác." Lục Dịch Khanh cười trả lời, tầm mắt chuyển đến sân thể dục, ở đó có vài học sinh đang tập nhảy xa. Anh nghĩ, nếu lúc Sơ Vân thi đấu mình có thể ở cạnh cổ vũ thì tốt rồi. Thằng nhóc này không có tế bào vận động gì cả, điểm này thì lại giống anh. Bác sĩ đã dự đoán giới tính thứ hai của Sơ Vân là Alpha, đợi đến khi nó phân hóa hoàn toàn, tố chất thân thể chắc cũng sẽ được nâng lên, vậy thì sau này tham gia mấy thứ như đại hội thể thao cũng có thể lựa chọn thi đấu nhiều hạng mục hơn, sẽ không chỉ giới hạn ở nhảy xa và chạy cự ly ngắn nữa. Đàn ông con trai mà, phải phiêu lưu thử thách một chút mới trưởng thành được.

"Bác ơi, phụ huynh có thể vào trong xem đại hội được không ạ?"

Bác bảo vệ lắc đầu: "Chắc là không được đâu. Tuy lúc tổ chức đại hội công tác bảo an sẽ được nới lỏng đôi chút, nhưng cũng chỉ cho phép học sinh trường khác đến dự thi ra vào mà thôi. Nếu còn có thêm phụ huynh học sinh đến tham dự nữa chẳng phải sẽ rất loạn hay sao? Cũng đâu phải tổ chức ngày hội phụ huynh học sinh đâu mà."

Hai người tán gẫu đôi câu, chuông tan học liền vang lên. Khu dạy học đang an tĩnh trật tự đột nhiên ùa ra một đám học sinh, như một đàn kiến lúc nhúc, Lục Dịch Khanh lại quay về đình viện đứng chờ con trai.

Cận Sơ Vân dắt tay bạn tốt Phương Nghiên đi ra cổng trường, cũng đã tìm được ba ba đứng trong đình nhỏ.

"Ba ba, cuối tuần này cô giáo không giao bài tập về nhà cho bọn con."

Lục Dịch Khanh nhận lấy cặp sách của con trai: "Sướng quá nhỉ, vậy cuối tuần ba ba nói cha dẫn con đi chơi nhé, được không?"

"Không được không được, con không rảnh đâu. Con phải chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp tới, phải mang vinh quang về cho lớp con!"

Nhìn đứa bộ dạng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của con trai, Lục Dịch Khanh không nhịn được xoa đầu nhóc mấy cái, làm kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ cẩn thận của nhóc con rối tung lên.

"Vậy con muốn chuẩn bị thế nào? Có muốn mua một đôi giày mới không? Nhảy xa còn phải bảo vệ đầu gối nữa, đã ba dẫn Tiểu Vân đi mua dụng cụ bảo hộ luôn ha."

"Dạ."

Sơ Vân quay đầu tạm biệt Phương Nghiên. Đứa bé xinh đẹp kia tựa hồ không nỡ xa Sơ Vân, nắm lấy ngón tay Tiểu Sơ Vân mãi không chịu buông.

Cuối tuần, nhóc không được gặp Sơ Vân, cũng không thể chơi cùng Sơ Vân được, chỉ có thể một mình ngây ngốc trong phòng kí túc.

(Nhắc lại: Phương Nghiên là bé trai, có bố mẹ làm ở ãnh sự quán, bác là hiệu trưởng trường Cận Sơ Vân học)

Lục Dịch Khanh rất thích đứa bé ngoan ngoãn xinh đẹp này, không chịu nổi ánh mắt đáng thương ấy, liền cúi người nắm tay Phương Nghiên hỏi: "Tiểu Nghiên có đăng kí thi đấu môn nào không?"

"Cháu chỉ biết nhảy dây thôi ạ..." Phương Nghiên nhút nhát đáp. Lúc nhóc đi đăng kí còn bị mấy bạn nam khác giễu cợt, nói môn đó chỉ có con gái mới chơi, nhưng mà Sơ Vân đã giúp nhóc đuổi đám người xấu xa đó đi rồi.

"Nghiên Nghiên nhảy dây siêu giỏi luôn á, một phút nhảy được hơn trăm cái đó ba!" Cận Sơ Vân khoe mẽ.

"Lợi hại ghê!" Lục Dịch Khanh cũng khen Phương Nghiên. Anh nhìn đôi giày trắng tinh trên chân đứa bé, đưa ra đề nghị: "Chú muốn dẫn Tiểu Vân đi dạo phố, cháu có muốn đi cùng bạn không? Chú cũng mua cho cháu một đôi giày nhé, sẽ phát huy được tốt hơn đó."

Phương Nghiên Ngẩng đầu nhìn chú xin đẹp trước mặt, ngoan ngoãn đáp lời: "Thầy giáo dạy là không thể nhận không đồ của người khác ạ."

"Không phải là nhận không, mà đây là vì chú rất thích con nên mới tặng cho con. Đây là tâm ý của chú, Nghiên Nghiên nhận cho chú vui nhé."

Sơ Vân cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, ba ba tớ có ý tốt mà. Hơn nữa, Nghiên Nghiên cậu đi dạo phố với tớ, chúng ta sẽ được ở cùng nhau thêm một lúc nữa đó!"

"...Dạ." Phương Nghiên nắm chặt lấy tay Sơ Vân: "Cháu cảm ơn chú ạ."

Lục Dịch Khanh dẫn hai đứa nhỏ ra xe. Trên ghế phụ để một cái túi đựng bánh kem và sữa anh mang từ nhà đi, vốn chỉ mang một phần nhỏ cho Sơ Vân ăn lót bụng, lúc này còn có thêm Phương Nghiên, thành ra hơi khó xử.

"Không sao đâu ba ba, con với Nghiên Nghiên ăn chung cũng được mà." Sơ Vân cầm thìa, trước hết là xúc quả dâu tây trên bánh kem đúy cho Phương Nghiên, rồi mới cậu một ngụm tớ một miếng chia nhau ăn hết cái bánh kem.

Lục Dịch Khanh dẫn hai bạn nhỏ đi dạo trung tâm thương mại, mua cho mỗi đứa một đôi giày mới, lại liếc thấy đồ trẻ con xinh xinh đẹp đẹp, nhất thời không kìm được tay mua thêm mấy bộ quần áo cho hai đứa nhỏ. Nhân viên cung cung kính kính đi theo sau xách đồ cho anh, nụ cười trên mặt không dứt được.

Dưới lời đề nghị của Cận Sơ Vân, Lục Dịch Khanh chở cả hai đứa nhỏ về nhà mình.

Lúc Cận Hành quay về, thấy trong nhà có hai bạn nhỏ đang vui vẻ chơi đùa với Shiba.

"Em đón cả Phương Nghiên về nhà mình chơi hết hai ngày nghỉ luôn. Thứ hai tuần sau trường của tụi nhỏ tổ chức đại hội thể thao, cuối tuần cô giáo cũng không giao bài tập, để hai đứa nó chơi với nhau cho có bạn có bè cũng vui."

Cận Hành ôm chầm lấy eo Lục Dịch Khanh, như những ngày tan làm về nhà khác, hôn lên trán anh một cái: "Nghe em."

Buổi tối Phương Nghiên ngủ ở phòng Sơ Vân. Hai bạn nhỏ bật đèn ngủ, ỷ vào ngày mai không phải dậy sớm đi học, rầm rì vui đùa với nhau đến tận nửa đêm.

"Thật hâm mộ cậu quá đi." Phương Nghiên ôm chó bông của Sơ Vân, rầu rĩ nói: "Ba ba và cha cậu đều ở cạnh bên cậu, hai chú còn ân ái như vậy, chắc chắn cậu rất hạnh phúc luôn ha. Còn tớ thì, một năm chẳng biết gặp ba mẹ được mấy lần, kể cả ngày tết bọn họ cũng chưa chắc sẽ về nữa."

Sơ Vân vội vàng an ủi: "Cậu đừng buồn mà, cô chú cũng nhớ cậu lắm đó. Hơn chú là nữa, cô và chú còn làm ở Lãnh sự quán nữa, cực kì cực kì giỏi luôn. Thầy giáo Chính trị đã nói Lãnh sự quán chính là 'người bảo vệ' của người Hoa chúng ta, bọn họ cực kì lợi hại, cũng cực kì vĩ đại."

"Nhưng mà tớ rất nhớ ba mẹ." Phương Nghiên nói: "Tớ cũng muốn cuối tuần được ba mẹ dẫn ra ngoài chơi, muốn bọn họ dẫn tớ đi dạo phố này, mua quần áo đồ ăn, giống như ba ba cậu vậy. Còn có cha cậu nữa, lúc trước tớ hơi sợ chú ấy, nhìn chú ấy rất dữ, nhưng thật ra chú ấy cũng là một người rất tốt mà."

"Cậu nói Cận Hành ấy hả?"

"Sao cậu có thể gọi thẳng họ tên của cha mình chứ? Như vậy là không lễ phép."

"..." Sơ Vân thỏa hiệp: "Được rồi, vậy gọi là cha tớ đi, ổng cũng không phải luôn ở bên tớ từ khi tớ mới sinh ra đến bây giờ. Tớ biết hồi trước ổng đã làm sai chuyện gì đó, còn vì thế mà phải trả cái giá lớn, trước kia tớ ghét ổng lắm luôn! Nhưng mà giờ thì tớ hiểu được, một người dù cho làm sai chuyện gì đó, cái quan trọng là người đó biết sai mà sửa, nên bây giờ cũng thông cảm cho ổng hơn. Hơn nữa cha đã dẫn ba tớ đi chữa bệnh, giúp ba tớ khỏe mạnh trở lại, cuộc sống của ba ba cũng ngày càng tốt hơn, cho nên hiện tại tớ cảm thấy ổng cũng không phải là người đáng ghét đến vậy nữa."

"Chú ấy có tốt với cậu không?"

"...Cũng khá tốt." Cận Sơ Vân cũng không thể lừa mình dối người được: "Ổng sẽ mua đồ ăn vặt cho tớ, tớ muốn cái gì cũng mua, thích cái gì ổng cũng sẽ cho tớ."

"Người cha như vậy rất tốt mà."

"...Ừm, cũng coi như là tốt đi." Sơ Vân ngẫm nghĩ nói.

"Cho nên là, tớ rất ngưỡng mộ cậu luôn." Phương Nghiên ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nói. Nhóc đang nghĩ, ba mẹ mình có phải cũng đang ngắm trăng giống như mình hay không.

"Nếu cậu thích, cậu cũng có thể xem đây là nhà mình." Sơ Vân nói: "Ba ba tớ chính là ba ba cậu, cha tớ cũng là cha của cậu."

Đến khi Cận Sơ Vân lại lớn hơn một chút mới nhận ra lời nói này có chút không ổn lắm. Nhưng mà cũng chẳng sao cả, bởi vì sau này Phương Nghiên đúng thật là đã trở thành người một thành viên của ngôi nhà này.

(Ủ mưu nuôi vợ từ bé =)))))

Cuối tuần vui vẻ qua nhanh như gió. Sáng ngày thứ hai, Lục Dịch Khanh giao máy ảnh cho con trai, mình đi chuẩn bị đồ ăn và nước uống cho hai đứa nhỏ, rồi lại đưa hai đứa đến trường. Trường học hôm nay rất náo nhiệt, Lục Dịch Khanh cũng để ý quả thật có khá nhiều phóng viên và học sinh trường khác ra ra vào vào.

Cận Hành sáng nay không đi làm, ngủ nướng thêm một lát mới bò dậy. Đến thư phòng làm việc, nhìn màn hình hiển thị cổ phiếu của Cổ Lai tuột dốc không phanh, giống như mong muốn của hắn, trên mặt Cận Hành không nén nổi nụ cười. Lục Dịch Khanh pha cà phê bưng vào cho hắn vừa lúc thấy được, tò mò hỏi hắn đang đắc ý cái gì.

"Bảo bối, em có nhớ Cổ Lai không?"

"Hửm? Nhớ chứ, có chuyện gì vậy? Đám người đó lại gây phiền phức gì cho anh à?" Lục Dịch Khanh có chút lo lắng. Lúc trước Cận Hành bị bắt, Lai thị cũng âm thầm động tay động chân, nếu không phải Cận Hành mạng lớn, có khi đã chết luôn trong ngục tù. Những chuyện này lúc sau Lục Dịch Khanh mới được biết, tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng chợt nghe thấy cái tên Cổ Lai này, mặc dù anh biết bây giờ Cận Hành đã không còn dễ bị bắt nạt như xưa, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy bất an.

"Không phải bọn chúng gây phiền phức cho anh, mà là anh gây phiền phức cho chúng." Cận Hành nói: "Anh giao chứng cứ buôn bán vũ khí trái phép của Cổ Lai cho truyền thông và cảnh sát, lại sắp xếp người sáng nay đưa tin lên đầu đề, hai tiếng sau cổ phiếu của Cổ Lai đã chạm đáy, chắc bây giờ Lai Vinh cũng đang ngồi uống trà đàm đạo với cảnh sát rồi."

"Sao tự nhiên lại động đến bọn họ rồi?"

Cận Hành kéo Lục Dịch Khanh đến ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng nói bên tai anh: "Do bọn chúng chọc anh trước, sao anh lại không đánh trả lại chứ?"

"Họ làm gì anh?"

"Còn nhớ hộ sĩ lúc trước định độc chết em hay không?"

"Nhớ."

"Là do Lai Dương đứng sau giật dây ả ta."

"...Em cứ nghĩ cô ấy là vì thù riêng nên mới..." Lúc nghe đến tên Lai Dương, trong lòng Lục Dịch Khanh vẫn có chút khó chịu: "Mấy năm nay trải qua bình yên quá, em cho rằng bọn họ sẽ không đả động đến chúng ta nữa."

"Em suy nghĩ đơn giản quá, lòng người hiểm ác đâu ai ngở được." Cận Hành nói: "Nhưng cũng không sao, có anh ở đây, những thứ dơ bẩn đó sẽ không có cơ hội động đến em. Anh sẽ bảo vệ bảo bối của anh thật tốt."

Lục Dịch Khanh: "Em không hiểu lắm chuyện thương trường tranh đấu, nhưng em tin A Hành nha."

"Anh còn định sau khi Lai thị phá sản sẽ mua lại toàn bộ cửa hàng mua bán đồ cổ dưới trướng, tận lực ép khô giá trị của chúng."

"A Hành còn thiếu chút tiền ấy sao?"

"Lai thị xuất thân từ buôn bán đồ cổ, danh tiếng trong ngành cũng không nhỏ. Chẳng qua tổ tông nhà đấy vất vả dựng lên cơ ngơi, đến đời của Lai Vinh lại chẳng biết đủ, buôn lậu đồ cổ, thu mua cổ vật từ đám trộm mộ, càng không phải nói đến Lai Dương, súng ống đạn dược cũng dám nhúng tay vào. Cốt rễ ban đầu đã mục rỗng từ trong ra ngoài, Lai thị sụp đổ cũng là chuyện một sớm một chiều mà thôi, anh chỉ góp lực đẩy một cái để chúng sụp càng nhanh hơn chút. Nhưng như vậy thôi vẫn chưa đủ, anh còn muốn đám người nhà họ Lai chống mắt lên mà xem cơ nghiệp tổ tông rơi vào tay anh, mặc anh bài bố, đó mới là sự sỉ nhục lớn nhất dành cho đám người đó."

Ngày hôm sau, thời sự đưa tin chủ tích tập đoàn Cổ Lai bị bắt, Lai thị tuyên bố phá sản.

Một doanh nghiệp lớn như vậy, chỉ trong một ngày đã sụp đổ, nguyên nhân chân chính còn không thể công khai trước công chúng.

Cận Hành một thân tây trang, cầm cà vạt xuống lầu tìm vợ. Lục Dịch Khanh vừa thắt cà vạt cho Cận Hành vừa hỏi lịch trình hôm nay của hắn.

"Cũng không nhiều việc lắm, chỉ đi bàn hợp đồng thu mua thôi. Trưa anh sẽ về sớm ăn cơm với em."

"Nhanh vậy? Em còn tưởng phải mất mấy tháng nữa chứ."

"Bé ngốc. Anh đã chuẩn bị kế hoạch lâu lắm rồi, bây giờ chỉ ngồi thu lưới mà thôi."

Lục Dịch Khanh băn khoăn: "Làm vậy có phải có chút quá đáng hay không?"

Cận Hành nhìn anh, hỏi ngược lại: "Lúc trước Lai Dương đối xử với em thế nào, em quên rồi hả? Anh chưa lấy mạng của gã ta đã là nhân từ lắm rồi."

"Em chỉ sợ nếu bức bách quá mức sẽ bị hắn quay lại trả thù. Dù sao thì hạng người chẳng quan tâm đến tính mạng như hắn có thể gây ra chuyện kinh khủng đến mức nào, chúng ta không thể lường trước được."

Vừa dứt lời, máy bàn bên cạnh sô pha liền đổ chuông. Lục Dịch Khanh nhận điện, là chủ nhiệm lớp Cận Sơ Vân gọi đến.

"Sơ Vân không thấy về nhà..." Lục Dịch Khanh ngó ra ngoài cổng, không thấy hình bóng của con trai: "Cô nói Sơ Vân không có ở trường? Sao lại như vậy được, sáng nay chính tôi đưa thằng bé đến trường cơ mà?!"

Chủ nhiệm lớp ở đầu bên kia nói: "Các bạn hay chơi với Tiểu Vân đều nói không thấy em ấy đâu, tôi cho rằng em ấy đã về nhà rồi."

"Thằng bé không có ở nhà!" Ngữ khí của Lục Dịch Khanh đã gấp lên. Cận Hành ý thức được chuyện không đúng, vội nhận lấy ống nghe từ tay anh: "Có chuyện gì vậy?"

Cô chủ nhiệm cũng sốt ruột: "Không thấy Sơ Vân đâu cả. Bây giờ tôi sẽ đến phòng bảo vệ xem lại camera, mong phụ huynh nình tĩnh. Hôm nay trường học nhiều người, có thể em ấy đã đi cùng với bạn trường khác ra ngoài chơi rồi."

"Tầm bậy! Con tôi nếu ra ngoài chơi chẳng lẽ không nói với chúng tôi sao? Cô làm chủ nhiệm mà quản lí học sinh kiểu gì vậy?!! Giờ còn xem camera làm quái gì nữa, báo cảnh sát ngay đi!"

Điện thoại vừa cúp, di động Lục Dịch Khanh liền có tin nhắn đến, anh mở ra, là một đoạn video, hiện rõ mặt Cận Sơ Vân.

Nỗi bất an trong lòng đã sắp nhấn chìm Lục Dịch Khanh, anh hít sâu một hơi, mới run tay click mở video.

Trong video Sơ Vân vẫn mặc cái áo anh mới mua cho thằng bé, nhưng đã bị cọ nhem nhuốc bẩn thỉu. Đứa nhỏ lộ ra nửa người trên bị dây thừng trói chặt, trên mặt còn có mấy vết bầm, biểu tình sợ hãi, khóc lóc gào lên:

"Ba ba cứu con! Ba ba!! Ba ba!!! Cứu con với!!! A a a a a ­——"

Nhóc vẫn đang kêu khóc, trên màn hình lại xuất hiện một bàn tay đập vào mặt thằng bé, làm nhóc ngã xuống nền đất, hôn mê bất tỉnh.

Video kết thúc.

Lục Dịch Khanh không cầm nổi di động nữa, Cận Hành nhanh tay lẹ mắt nhận lấy, đón lấy thân thể mềm oặt suy sụp của anh.